Chương 4

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Đồng hồ sinh học Lâm Thư Bùi rất đúng giờ, 6 giờ rưỡi rời giường, 7 giờ ăn sáng, sau đó vội vội vàng vàng ngồi giao thông công cộng đi làm, cho nên chờ Trình Tử Bằng rời giường, đối phương đã sớm đi rồi.

“Y ngồi giao thông công cộng?”

Nam nhân nhíu mày, có chút hụt hẫng, vì cái gì còn muốn ngồi giao thông công cộng?

Đỗ Uyển uống cháo trắng nhẹ giọng: “Đứa nhỏ này không muốn phiền toái chúng ta, con phải đối tốt chút.”

“Ân.”

Trình Tử Bằng lên tiếng không thể nghe thấy, ăn xong bữa sáng lái xe đi ra ngoài.

Chuyện thứ nhất chính là đi mua chiếc xe, tuy không biết Lâm Thư Bùi có bằng lái không, nhưng mua trước luôn không sai!

Chọn tới chọn đi, Trình Tử Bằng chọn chiếc giống mình, chỉ là thân xe màu trắng, thoạt nhìn giống như cặp đôi.

Đối phương hẳn sẽ vui đi? Nói không chừng còn sẽ cảm động, sau đó đối mình cũng tốt một chút…

Ôm nguyện vọng tốt đẹp, Trình Tử Bằng lái xe đi nhà trẻ.

Điện thoại vang lên, hắn nhìn cũng không nhìn đã tiếp.

“Trình thiếu, đêm nay ra chơi không?”

Gọi điện thoại tới là Khương Hòa, sau khi hai người xuống phi cơ liền ai đi đường nấy, hiện tại mới gọi điện thoại.

“Không đi.”

Hắn nhàn nhạt nói, còn không bằng cùng y ngồi một đêm.

“Có người? Chúng ta mặc kệ, cho dù cậu có ai cũng phải mang lại đây, chúng ta đã lâu không cùng nhau uống.”

Nam nhân bên cạnh Khương Hoà bất mãn nói.

Trình Tử Bằng bất đắc dĩ, mấy người kia đều là bạn bè, không đi nói không chừng lại bị mắng, huống hồ… Hắn cũng muốn mang Lâm Thư Bùi đi nhận thức vòng bạn bè của mình.

“Được rồi, 8 giờ chỗ cũ.” Dứt lời, Trình Tử Bằng treo điện thoại, bởi vì đã tới nhà trẻ rồi.

Hiện tại là giữa trưa, bạn nhỏ đều phải ngủ trưa, Lâm Thư Bùi cũng không ngoại lệ, ghé vào bục giảng ngủ.

Hắn cùng giáo viên câu thông một chút, được cho phép đi vào phòng học.

“Ngô…” Lâm Thư Bùi quẹt miệng, ngủ ngon lành.

Trình Tử Bằng vốn muốn xoa bóp gương mặt y, cuối cùng do dự khẽ hôn một cái, thật cẩn thận đi ra ngoài.

Này hết thảy Lâm Thư Bùi không biết, nhưng có bạn nhỏ không ngủ thấy được, chờ y tỉnh ngủ chạy tới mắt trông mong hỏi:

“Thầy ơi, vì cái gì ca ca kia muốn hôn thầy nga?”

Lâm Thư Bùi thuận tay bế bé lên ngồi trên đùi mình, buồn bực hỏi: “Ca ca?”

“Đúng vậy, ca ca thừa dịp thầy ngủ tiến vào trộm hôn thầy!”

Bé mập nói có bài bản hẳn hoi, cũng có mấy bạn nhỏ phụ họa.

Y thầm cắn răng, cường cười nói: “Ca ca kia thoạt nhìn có phải rất hung dữ hay không?”

“Không có, ca ca cười rất ôn nhu a, như ca ca của con!” Bé mập nhắc tới ca ca liền hứng hở.

“Mặc đồ đen?”

Y nhíu mày, tưởng tượng không ra bộ dáng người nọ ôn nhu.

“Đúng vậy đúng vậy.” Bé mập gật đầu.

Lâm Thư Bùi có chút thất thần buông bé, để bé đi chơi, đồng thời nhịn không được sờ sờ mặt.

Đặc biệt chạy tới hôn mình một cái? Nghĩ như thế nào đều không đúng đi, Lâm Thư Bùi lắc lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem người nọ còn ở đây không.

Chỉ là cửa không có xe thể thao quen thuộc, xem ra giống như một giấc mộng.

Lâm Thư Bùi tức giận bất bình vén tay áo lên, đáy lòng quyết định đêm nay trở về hảo hảo thu thập lưu manh kia một trậm mới được! Dám làm trò trước mặt bé con, hình tượng của y làm sao bây giờ!

Chỉ là tới tan học, Lâm Thư Bùi theo thường lệ ôm một đám bạn nhỏ, thấy hắn đã sớm tới, có chút không được tự nhiên.

Chờ ôm xong rồi, Trình Tử Bằng mới duỗi tay, nhướng mày nói: “Tôi cũng muốn.”

Lâm Thư Bùi mắt trợn trắng làm lơ hắn.

Vì thế bị Trình Tử Bằng ôm lấy, có không ít phụ huynh còn ở, nhìn đến đều há hốc vì kinh ngạc.

“Uy, anh đừng quá phận!” Y lập tức tạc mao.

“Hừ, đêm nay không về nhà ăn.” Nam nhân lôi kéo người lên xe.

Y ngồi ở ghế phụ, mới vừa thắt kỹ đai an toàn xe liền bay đi.

“Đi đâu ăn?” Lâm Thư Bùi nhíu mày.

“Em muốn ăn cái gì?”

Lâm Thư Bùi nghĩ nghĩ, một lát sau nói: “Món cay Tứ Xuyên.”

Trình Tử Bằng lúc này thật là lấy đá chọi chân, hắn vốn nghĩ đối phương sẽ nói cơm Tây linh tinh, không nghĩ tới là món cay Tứ Xuyên hắn chạm vào cũng không dám.

Thấy hắn do dự, Lâm Thư Bùi chần chừ hỏi: “Anh không ăn cay?”

“Ăn.” Hắn không chút suy nghĩ trả lời.

Vì thế chờ tới vào bàn ăn, Trình Tử Bằng lật tới lật lui cũng không thấy được một đĩa đồ ăn không cay, vì thế kêu y chọn.

“Một phần nước miếng gà*, cua cay, thịt bò luộc, rau trộn dưa chuột, rau xanh, đều là hơi cay có thể.”

Lâm Thư Bùi tự nhiên biết đối phương không ăn cay, nhưng muốn khi dễ hắn.

Hắn nghĩ nghĩ, hơi cay hẳn là sẽ không thực cay, chỉ là chờ khi bưng lên, tất cả đều là ớt hồng, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Lâm Thư Bùi đã sớm đói bụng, không khách khí, kẹp một khối thịt bò bắt đầu ăn cơm.

Đồ ăn rất ngon, Trình Tử Bằng chần chờ kẹp lên một khối thịt bò, tuy thật sự rất cay, nhưng trơn mềm, làm người mở rộng khẩu vị.

Cuối cùng hai người đều ăn miệng hồng hồng, uống trà xanh tiêu thực.

——————————–