Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Y sống 25 năm, lần đầu một người biết xui xẻo, có thể xui xẻo đến loại này. Đầu tiên là ba mẹ ly hôn, không bao lâu mẹ ở trên đường vì cứu một nữ nhân làm bản thân bị đυ.ng chết.
Chưa kịp khóc bảy ngày, liền có một nữ nhân nói cho y, để bồi thường, làm con trai ta cưới con.
“……”
Lâm Thư Bùi lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, ngầm nhéo bản thân một phen, xác định mình thật sự không có nghe lầm!
Nữ nhân đúng là người mẹ y liều mình đi cứu, một thân phú quý, trang điểm khéo léo, dung mạo tú lệ, chỉ là đôi mắt khóc sưng lên giống y.
“Không cần.”
Nếu lo lắng, tùy tiện đưa mấy trăm vạn không phải tốt sao? Tôi lại không phải nữ nhân…
Lâm Thư Bùi buồn bực trong lòng một trận, nhưng lại không phát tác.
“Không được, đây là mẹ con nói, ngày đó ta đưa nàng tới bệnh viện, nàng bắt lấy tay ta nói đời này không bỏ xuống được chính là con, cho nên con cứ coi ta là mẹ con đi.”
Nữ nhân nắm tay y, biểu tình bi ai, nhìn không phải giả.
Lâm Thư Bùi nhất thời ách giọng, mẹ đây là nghĩ như thế nào, không yên lòng hắn tùy tiện lừa người khác mấy trăm vạn không phải tốt sao?
“Việc này quyết định như vậy, ta tên Đỗ Uyển, đêm nay con tới nhà ta ở đi, con trai ta ngày mai trở về, các con gặp mặt, sau đó chọn ngày kết hôn đi.”
Đỗ Uyển lầm bầm lầu bầu nói, hết thảy đều lên kế hoạch tốt, đánh đáy lòng muốn bồi thường Lâm Thư Bùi.
“Nhưng ――”
Dù con đáp ứng, con trai ngài cũng không đáp ứng đi? Lâm Thư Bùi vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chỉ là lại bất đắc dĩ y cũng đi theo Đỗ Uyển, người ta có tiền như vậy, nói không chừng chưa tới phút cuối chưa thôi, hiện tại ngoan ngoãn nghe nàng, sau đó nhân cơ hội lấy chút tiền chạy lấy người.
Bàn tính nhỏ đánh vanh bùm bùm, ôm tâm tư Lâm Thư Bùi ngồi trên xe chạy băng băng, cùng Đỗ Uyển về nhà.
Ở trên xe, Đỗ Uyển tỉ mỉ giới thiệu một chút chuyện trong nhà, con trai đâu, tên Trình Tử Bằng, 22 tuổi, ham chơi có chút nặng, hy vọng sau khi kết hôn có thể thành ổn một chút.
Lâm Thư Bùi trừu trừu khóe miệng, cư nhiên còn nhỏ hơn mình ba tuổi, y khẽ cau mày nhìn về phía ngoài cửa sổ. Con đường này y biết, là đường phồn hoa nhất trung tâm thành phố, ở nơi đó đều là nhà giàu.
Qua nửa giờ, cuối cùng xe dừng, một đống biệt thự không nhỏ, nhưng cũng không lớn như trong tưởng. Lâm Thư Bùi ngầm nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật rất sợ vừa vào cửa đã bị một đống hầu gái vây quanh, sẽ làm y rất câu thúc.
Đỗ Uyển nhẹ giọng: “Nơi này chính là nơi con cùng Tử Bằng ở, ta và ba ba nó ở đối diện.”
Nói, Đỗ Uyển duỗi tay một lóng tay, Lâm Thư Bùi xoay người sang chỗ khác, há hốc vì kinh ngạc, cái này thật là đại biệt thự, cổng còn lớn hơn biệt thự y sẽ ở.
Lâm Thư Bùi tâm tình phức tạp gật gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Đỗ Uyển cười khẽ, kéo tay y vào nhà, một bên nói: “Tử Bằng giống con, không thích ở nơi quá lớn, thích có phòng nhỏ, hẹn một vài bạn tốt, vô câu vô thúc, cho nên, chúng ta có chút đau đầu, về sau gia nghiệp không biết nên làm cái gì bây giờ…”
Lâm Thư Bùi an tĩnh nghe nàng lải nhải, trong lòng đại khái đã biết kế tiếp phải đối mặt một nam nhân như thế nào.
Phỏng chừng là đứa nhóc không tốt, bá đạo, tính tình đại?
Chuẩn bị đăng ký Trình Tử Bằng đánh hắt xì, bạn tốt bên cạnh câu vai hắn trêu chọc: “Oa, cậu cũng có một ngày cảm mạo?”
“Cái rắm, khẳng định là có người nói xấu tôi.”
Trình Tử Bằng tức giận đẩy hắn, vò tóc một chút, lấy thứ tốt chuẩn bị đăng ký.
“Từ từ.” Khương Hòa bước nhanh đuổi kịp.
Trình Tử Bằng luôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, giống như lần này trở về sẽ gặp chuyện gì, vẫn luôn chống cằm xem ngoài cửa sổ, cũng không nghĩ ra sẽ là cái gì.
Chuyện công ty hắn biết ba mẹ sẽ không áp đặt hắn, bằng không lấy tính tình hắn, không đến một tháng có thể đóng cửa.
“Uy, ba mẹ không thúc giục cậu tìm bạn gái?”
Khương Hòa ở bên cạnh, một bên lật tạp chí một bên hỏi.
Trình Tử Bằng hai mắt sáng ngời, đúng vậy, ba mẹ tháng này cư nhiên không thúc giục hắn tìm bạn gái? Quả thực quá kỳ quái?!
“Có thể là lần này mẹ tôi thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, cho nên không có tâm tình thúc giục đi.”
Trình Tử Bằng nghĩ nghĩ, trầm ngâm nói.
Ba mẹ cũng thật là, thiếu chút nữa ra tai nạn xe cộ cũng không nói cho hắn, hại hắn buổi sáng mới nghe được tin tức lập tức mua vé trở về.
Trình Tử Bằng chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đến ngày hôm sau về đến nhà, hắn mới biết được mình bất an cái gì.