Chương 2

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Mẹ, mẹ bị đυ.ng hồ đồ?”

Trình Tử Bằng thoạt nhìn có chút bực bội, lúc nghe được mình phải cưới một nam nhân, quả thực không thể tin, không lý do muốn hắn đi cưới một nam nhân có hầu kết giống mình?!

Đỗ Uyển ngồi trên sô pha, thong thả ung dung uống hồng trà quản gia bưng lên, thật lâu sau mở miệng:

“Con không nghe lầm, mẹ muốn con cưới y.”

“Vì cái gì, vì một di nguyện?”

Trình Tử Bằng trừng lớn mắt, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Đỗ Uyển gật gật đầu nói: “Làm người quan trọng nhất là giữ lời hứa, Tử Bằng, mẹ biết con không thích người khác áp đặt cuộc sống, nhưng tính tình con không thay đổi sẽ thiệt thòi lớn, mẹ hy vọng Lâm Thư Bùi có thể thay đổi con.”

“Con không cần một nam nhân tới thay đổi!”

Trình Tử Bằng tức giận, hắn hiện tại hận không thể đem tấu Lâm Thư Bùi kia một trận, sau đó đưa mấy trăm vạn tống cổ đi.

Đỗ Uyển lắc lắc đầu, thở dài: “Không có nữ nhân có thể chịu đựng tính tình của con.”

Trình Tử Bằng hít sâu một hơi, trầm giọng: “Con không đáp ứng.”

Đỗ Uyển nửa rũ mắt, không lên tiếng.

Một lát sau bả vai run rẩy vài cái, tiếng nghẹn ngào truyền đến, Trình Tử Bằng tính tình gì đều không còn, hoảng sợ ôm Đỗ Uyển.

“Mẹ đừng khóc!”

“Con người ta thiên y bách thuận, con mình ngược lại muốn mình thiên y bách thuận nó, ai.” (trăm theo trăm thuận, cái gì cũng thuận theo người khác)

Hai mắt Đỗ Uyển đỏ bừng, càng nói càng thương tâm, nghẹn ngào đẩy hắn ra ngồi một bên khóc.

Trình Tử Bằng cảm giác đầu sắp nổ, xin tha nói: “Mẹ, con đáp ứng, con đều đáp ứng, con gả cho y cũng không sao cả, cầu mẹ đừng khóc!”

“Con thật sự đáp ứng?” Đỗ Uyển xoa xoa khóe mắt hỏi.

Trình Tử Bằng không ngừng gật đầu, thấy Đỗ Uyển không khóc mới yên tâm.

“Đứa nhỏ kia rất hiểu chuyện, lớn hơn con tuổi, con đừng khi dễ nó, người ta đã không có cha mẹ.” Đỗ Uyển thở dài.

“Đã biết, hắn ở đâu?” Trình Tử Bằng bất đắc dĩ.

“Nó đi làm, một lát trở về, bằng không con đi đón người tan tầm đi.” Đỗ Uyển đề nghị, hơn nữa nói địa chỉ cho hắn.

Trình Tử Bằng đang nghĩ ngợi tới lái xe đi hóng gió, tâm tình hắn hiện tại phức tạp lại khó chịu, vì thế mở xe thể thao tới chỗ Đỗ Uyển nói tìm Lâm Thư Bùi.

Lâm Thư Bùi là giáo viên mầm non, y đã xin nghỉ rất nhiều ngày, hôm nay không thể không tới dạy.

Học sinh trong lớp đều rất thích y, muốn ôm một cái mới bằng lòng cùng ba mẹ về nhà.

Trình Tử Bằng tới trong chốc lát, ngừng ở đối diện hút thuốc, sau đó nhìn đến một nam nhân bộ dáng thanh tú, thoạt nhìn thực ôn nhu nắm hai nhóc con ra tới, phía sau có một đám bé con đi theo, sau đó mỗi một đứa đều phải được y ôm qua mới bằng lòng cùng ba mẹ rời đi.

Chờ toàn bộ bé con trong lớp đều đưa xong rồi, Lâm Thư Bùi nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hơi hơi giơ lên, có chút sung sướиɠ.

Trình Tử Bằng nhìn chăm chú, kỳ thật thoạt nhìn thực bình thường, mặc áo sơ mi trắng có chút nhăn, thân hình thon gầy, cho người ta cảm giác sạch sẽ lưu loát lại không mất ôn nhu ưu nhã.

Trong lòng như thế nào quái quái?

Trình Tử Bằng bị thuốc nóng tới tay mới hồi phục tinh thần lại, hắn hút thuốc thật mạnh một ngụm, có chút kinh ngạc mình cư nhiên xem một nam nhân ngây người?

Lâm Thư Bùi thu thập đồ vật tan tầm, đi tới cửa phát hiện một chiếc xe thể thao màu đen ngừng ở nơi đó, một nam nhân áo đen, hút thuốc nhìn chằm chằm y.

Không phải là chủ nợ lão ba thiếu nợ chưa trả đi? Lâm Thư Bùi trong lòng thấp thỏm, mặt ngoài trấn định xem nhẹ hắn muốn rời đi.

“Uy!” Trình Tử Bằng bất mãn ném thuốc, dùng chân dẫm vài cái.

Nam nhân này, dám làm lơ hắn?

Quả nhiên là đang kêu mình!

Lâm Thư Bùi theo bản năng cất bước chạy, Trình Tử Bằng trừng lớn mắt, cũng đuổi theo.

Lâm Thư Bùi nơi nào chạy trốn khỏi hắn, mới hai phút đã bị đuổi theo, thở hổn hển bị hắn kéo cổ tay đè trên vách tường ngõ nhỏ.

“Anh, anh đuổi theo tôi làm gì?!” Lâm Thư Bùi thở phì phò, vô lực hỏi.

“Cậu không chạy sao tôi sẽ đuổi theo?” Trình Tử Bằng nhíu mày, tức giận.

“Tôi lại không quen biết anh, vì cái gì không chạy!”

Lâm Thư Bùi hỏi lại hắn, môi có chút khô, sau khi nói xong vươn đầu lưỡi liếʍ một chút.

Trình Tử Bằng hơi hơi nheo mắt, gia hỏa này là con thỏ mang thứ? Không cho chút giáo huấn về sau chẳng phải lên đầu?

Bỉnh đạo lý lão bà không thể quá sủng nịch, Trình Tử Bằng có chút hung ác hôn y, đầu lưỡi bá đạo hữu lực đảo đầu lưỡi Lâm Thư Bùi.

Lâm Thư Bùi trừng lớn mắt, phản ứng không biết làm sao lấy lòng Trình Tử Bằng, vì thế khẽ cắn môi hắn một chút liền buông ra.

“Anh, anh có bệnh?!” Lâm Thư Bùi tát một cái.

“Cậu đánh tôi?” Trình Tử Bằng bụm mặt, đồng dạng sửng sốt.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Trình Tử Bằng hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi là vị hôn phu của em, hôn em một chút lại như thế nào?”

“Anh chính là Trình Tử Bằng?!” Lâm Thư Bùi kinh hãi, không phải đâu, so trong tưởng tượng còn muốn khó làm?!

Y còn tưởng rằng đối phương cũng sẽ chán ghét mình, tốt xấu sẽ không tiếp xúc tứ chi, không nghĩ tới kịch liệt như vậy.

“Bằng không còn ai sẽ coi trọng em?!”

Trình Tử Bằng tức giận, túm chặt cổ tay y đi ra ngoài.

Lâm Thư Bùi há miệng vô pháp phản bác, cũng rút tay không ra, đành phải ở trước mắt bao người, bị hắn nắm rời đi.