Chương 41: Bất ngờ xảy đến

Cô mặc một chiếc áo len mỏng, anh mặc áo sơ mi và một chiếc áo may ô, cánh tay anh ôm chặt lấy cô.

_____________________

Ngay tối hôm cô nhờ Long Huy gửi lời đến Âu Vũ Thanh, Hạ Tiểu Tinh nhận được điện thoại của u Vũ Thanh, lúc ấy đã hơn 10 giờ , cô đang vùi trong chăn, anh chắc là canh tối muộn mới gọi cho cô.

Anh gọi cô một tiếng: "Tiểu Tinh." âm thanh dịu dàng, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, gọi xong anh không nói gì nữa, yên tĩnh đợi cô trả lời.

Cô cũng không hề tủi thân hay nức nở, mà bình tĩnh trả lời: "Âu Vũ Thanh, anh về đây, chúng ta ly hôn."

Âu Vũ Thanh nói: "Đừng làm loạn."

Cô mới chất vấn anh: "Ai làm loạn, anh hay là em, anh không nói một tiếng liền bỏ đi vậy là ý gì?"

Âu Vũ Thanh không giải thích, không đưa ra lý do cũng không trả lời câu hỏi của cô chỉ nói: "Xin lỗi, đừng giận nữa."

Nhưng cô vẫn tức giận: "Anh trở về đi, hai chúng ta ly hôn."

"Em yêu người khác rồi?" Âu Vũ Thanh vậy mà lại nói: "Nếu như em yêu người khác rồi, anh đồng ý ly hôn với em."

Cô giận dỗi đáp: "Đúng! Em yêu Diệp Phong rồi, giờ anh hài lòng rồi chứ, có thể trở về để ly hôn được chưa?"

"Đừng có cứ mở miệng ra là ly hôn." Anh nhẹ nhàng nói một câu, hoàn toàn không để tâm đến lời cô nói: "Diệp Phong thế nào rồi?"

Cuối cùng cô cảm thấy làm loạn cũng không có tác dụng gì, hạ giọng nói: "Dần dần hồi phục rồi."

"Chăm sóc cậu ta cho tốt." Cô không ngờ Âu Vũ Thanh lại nói như vậy, giọng điệu anh gần như không nghe thấy sự đố kỵ, không biết là thật sự không đố kỵ hay anh cố kiềm chế, giả vờ vẫn ổn.

"Tiểu Tinh." Âu Vũ Thanh gọi cô, giống như hiểu được suy nghĩ cô: "Anh không phải không đố kỵ mặc dù hiểu em về tình hay về lý đều nên chăm sóc cậu ta, nếu không anh sẽ không đi xa như vậy, cho nên đợi anh trở về, nếu sức khỏe Diệp Phong tốt lên, em có thể đừng gặp cậu ta nữa không?"

Cô ngẩn người.

“Lần trước em nói với anh đừng bắt nạt cậu ta, nhưng nếu như cậu ta cứ quên mất sự tồn tại của anh, lúc nào cũng đến gần em, vậy có phải đang bắt nạt anh không?"

Cô nắm lấy điện thoại, ngồi trong chăn, rất lâu cũng không đáp, hồi sau cô mới nói: "Anh ấy không phải mơ mộng hão huyền, anh ấy chỉ là,..." cô ngưng giọng.

"Anh ta chỉ là không kiềm lòng được muốn ở cạnh em, muốn nhìn em nhiều một chút, muốn cùng em đợi xe buýt, muốn em mang sữa đậu nành đến cho anh ta, có phải không?"

Cô bỗng nhiên khó chịu. Đó là Diệp Phong, từ ngày đầu quen biết cô đã yêu cô, cách xa cô ba năm, dường như lại càng yêu cô hơn trước, mỗi lần cô từ chối anh, dù chỉ hơi lạnh nhạt một chút anh liền giống như bị đẩy vào điện ngục, cô càng ngày càng không nỡ nhẫn tâm với anh, ngày càng không biết đối xử với anh ra sao, hóa ra u Vũ Thanh đều nhìn rõ được.

"Tiểu Tinh." Âu Vũ Thanh gọi cô, cô chỉ nghe: "Không có người chồng nào có thể khoan dung bên cạnh vợ mình tồn tại một người đàn ông khác, anh cũng vậy, dù biết em và cậu ta sẽ không có gì nhưng anh không tránh được khó chịu, cho nên lúc em nhất định phải chăm sóc cậu ta, anh đành rời đi, đến khi anh trở về, em còn muốn anh phải nhẫn nhịn sao?"

Anh nói tiếp: "Anh thích em, càng ngày càng thích, anh chỉ hối hận bản thân trước đây không đối tốt với em, nhớ đến những uất ức mà em phải chịu, anh biết anh có ngày hôm nay là đáng đời, bây giờ anh chỉ muốn sống tốt cùng em, ngoại trừ chia tay, em muốn gì anh đều có thể đồng ý, cho nên đợi sau khi Diệp Phong khỏe lại, em có thể đừng gặp cậu ta nữa được không?"

Hạ Tiểu Tinh không thể thốt nên lời.

Âu Vũ Thanh lại nói: "Em bây giờ không cần trả lời anh, cứ chăm sóc tốt cho cậu ta, để cậu ta sớm khỏe lại, đến lúc anh trở về em hãy cho anh câu trả lời nhé!"

Cô rốt cuộc cũng không nói ra được chữ nào.

Sau cuộc điện thoại gọi đến hôm đó, Âu Vũ Thanh lại bặt vô âm tính như trước đây, cô cũng không gọi cho anh, chỉ là số lần đến bệnh viện trở nên nhiều hơn, thành ra mỗi ngày đều đến.

Mỗi lần đến đều mang sữa đậu nành cho anh, có thời gian thì mang cơm đến, thậm chí có một lần cuối tuần, cô đưa anh về nhà ăn cơm, Từ Thục Vân tiếp đãi anh rất nhiệt tình, còn nấu canh bổ gân cốt cho anh, cứ nói anh ốm quá phải ăn nhiều một chút, kết quả Diệp Phong ăn đến ba bát.

Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Tinh đưa anh quay lại bệnh viện, trên đường đi cô nói canh đó ăn nhiều sẽ ngán, không ăn được mấy món khác, anh cần gì phải ăn canh cho no.

Diệp Phong ngồi ở ghế phó lái, âm thanh tràn ngập hạnh phúc nói đó là canh mẹ nấu, có hương vị của mẹ.

Hạ Tiểu Tinh lườm anh một cái, nói biết còn có mẹ, anh làm gì phải lái xe nhanh vậy?

Diệp Phong quay đầu ra cửa sổ, nhẹ nhàng nói, anh không kiềm chế được.

Anh biết Âu Vũ Thanh đã ra nước ngoài, cô rốt cuộc cũng nói anh nghe, sau đó cô nói với anh, bây giờ em có thể ở cạnh anh nhiều hơn, những lời phía sau, cô không nói ra, nhưng anh dường như có thể nghe thấy được.

Anh đang được thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn xa xỉ, có lẽ không bao lâu nữa, bữa tiệc này sẽ tàn cuộc, đến ngày ấy, anh nên làm thế nào đây?

Thời gian thoáng chốc trôi qua hai tháng, đã là cuối tháng tư rồi.

Diệp Phong cơ bản là đã khỏe rồi, tối hôm đó, cô đến thăm Diệp Phong thì nghe y tá trực ban nói: "Anh sắp được xuất viện rồi, có vui không?"

Diệp Phong mỉm cười không nói, cô cũng không lên tiếng, đợi y tá ra khỏi phòng anh mới nói: "Hôm nay không đánh cờ nữa, chúng ta chơi game bài Đấu địa chủ* đi."

Hai người cũng có thể chơi đấu địa chủ, chia ba lá, một lá để yên không đυ.ng đến, đấu bằng hai lá, người thua phải dán giấy lên miệng, không lâu sau, miệng hai người đều dán đầy giấy trắng, lúc nói chuyện mấy mảnh giấy bay phấp phới, không dám nói to, nếu không giấy sẽ rơi, lại phải dán lại, một người ngồi vắt chân trên giường bệnh, một người ngồi trên ghế cạnh giường, hai người đối mặt nghiêm túc tranh đấu, ai cũng muốn làm địa chủ, cuối cùng nhìn bộ dạng mắc cười của nhau, nhịn không được bật cười haha.

Hạ Tiểu Tinh gập người xuống mép giường cười đến đau bụng, không dễ gì mới lấy lại hơi, nghe thấy trong phòng bệnh chỉ còn lại âm thanh của cô, ngẩng đầu nhìn Diệp Phong thấy anh đang say mê nhìn cô, nụ cười trên mặt cô đột nhiên tắt ngấm, trở nên nghiêm mặt, bốn mắt nhìn nhau vài giây, cô quay đầu đi vào nhà vệ sinh.

Cô nhìn gương tháo từng mảnh giấy trên môi xuống, có hai ba mảnh đã khô, dính chặt lên môi, cô không cẩn thận đưa tay kéo xuống, môi liền đau, vậy mà rách một miếng da môi, rướm máu. Cô nhanh chóng dùng nước thấm ướt mấy tờ còn lại để gỡ xuống, gỡ xong liền đi ra ngoài, thấy Diệp Phong đang đứng cạnh giường bệnh, tay bụm miệng có vẻ đau, cô mắng: "Anh là heo sao, anh không biết liếʍ ướt rồi tháo xuống à, sao lại có người ngốc như anh?”

Nói xong cô liếʍ môi, lưỡi hơi cảm nhận được vị tanh của máu, Diệp Phong tiến lên một bước ôm lấy cô, mặt vùi sau tai cô: "Tiểu Tinh, anh không hối hận, nếu như có thể quay lại khi ấy, anh vẫn sẽ làm vậy, nhưng anh sẽ cẩn thận hơn."

Cô nghe không hiểu: "Anh làm gì mà muốn trở lại khi đó?"

Không nghe thấy anh nói nữa, sau một lúc mới nghe anh nhẹ giọng trả lời: "... đến gặp em."

Cuối tháng tư, cô mặc một chiếc áo len mỏng, anh mặc áo sơ mi và một chiếc áo may ô, cánh tay anh ôm chặt lấy cô, cô cảm nhân được anh đang run rẩy và kích động, cô không đẩy anh ra.

Lúc cô trong phòng bệnh của Diệp Phong nghe được điện thoại của Hứa Thanh Lan: "Tiểu Tinh, Trần Khải xảy ra chuyện rồi."

Giọng nói nức nở.

Cô lái xe cùng Diệp Phong đến một bệnh viện khác, Trần Khải đã bị cảnh sát dẫn đi, người đàn ông trung niên bị Trần Khải đâm trúng đang trong phòng cấp cứu. Cả đoàn người nhà đang khóc, Hứa Thanh Lan bị dồn vào góc tường, cô ấy đứng hơi nghiêng giống như một cây non cô độc đang run rẩy trong gió lớn.

Bệnh viện cần đặt cọc chi phí cấp cứu là 50 000 tệ (tầm 166 triệu VNĐ), Diệp Phong nói để anh đi ngân hàng rút tiền, cô nói không cần, cô có tiền.

Cô lái xe đến nhà mới, lấy trong tủ ra 100 000 tệ, nhanh chóng quay lại bệnh viện, nộp tiền cọc, tiền thừa cô cất vào túi để lát nữa đưa cho Hứa Thanh Lan, lúc cô đi lấy tiền, Diệp Phong vẫn luôn cùng Hứa Thanh Lan đứng ở góc tường, bị bao bao vây bởi một nhóm người đang kích động, cô xông đến, đứng trước mặt Diệp Phong, quay đầu nói với anh: "Lát nữa cho dù có chuyện gì anh cũng phải đứng yên cho em có biết không?"

Diệp Phong nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

Cô đưa tay ra sau, nắm lấy tay Hứa Thanh Lan, nói với đám người đó: " Mấy người có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi là chị cô ấy, cứu người là quan trọng nhất, chuyện khác sau hãy tính." Cô lớn hơn Hứa Thanh Lan ba tuổi, ba tuổi, cũng tính là chị.