Phòng rất lớn, trang trí ngược lại rất đơn giản, không khí thương vụ rất nồng đậm. Nhìn vị trí địa lý này, hẳn là chỗ bình thường anh hay nghỉ ngơi sau khi tan tầm.
Vùng này là phố thương phồn hoa, đèn xe đèn neon liên tiếp nối nhau, cách một lớp ngăn thủy tinh, thành phố ồn ào náo động hoàn toàn bị ngăn cách, chỉ có cảnh đêm rực rỡ giống như phim câm chậm rãi chiếu, như ánh sáng chuyển động làm cho cảm xúc người ta dâng trào lên đáy lòng trống trải.
[*Phim câm là những bộ phim không có tiếng động hoặc lời thoại đồng bộ với hình ảnh, đó có thể là các bộ phim được chiếu hoàn toàn không có âm thanh hoặc những bộ phim được chiếu kèm với âm thanh tạo ra bên ngoài (từ dàn nhạc, người đọc thoại, bộ phận tạo tiếng động hoặc các phần thu âm tách rời]
Ôn Lam thu hồi ánh mắt, từ chối cho ý kiến.
Trên bàn cách đó không xa bày một bộ đồ trà, chén trà gỗ tử đàn như những tác phẩm nghệ thuật, cực kỳ bắt mắt.
Nước trà trong vắt, hiện ra màu hổ phách xinh đẹp, hoa văn bộ đồ trà độc đáo, màu sắc tươi đẹp, phối hợp cùng một chỗ tôn lên vẻ đẹp có thể thấy được gu thẩm mỹ tuyệt vời chủ nhân của nó.
“Uống trà đi." Một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cô, trong tay bưng một ly trà.
Ôn Lam dừng lại, ngẩng đầu.
Vừa lúc thấy Giang Cảnh Hành ôn nhu cười cười với cô, cô vội vàng dời ánh mắt đi.
“Cám ơn." Cô nâng chén trà lên nhấp một ngụm nho nhỏ.
“Khách khí với tôi như vậy?" Anh ngồi xuống sô pha đối diện cô, gấp đôi chân thon dài.
Ở nhà, anh ăn mặc rất ở nhà, nhìn qua nhã nhặn mà vô hại, trên sống mũi vẫn đeo cặp kính viền vàng mà anh hay đeo, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao rộng thùng thình, tay áo tùy ý xắn tới khuỷu tay.
Khác với khuôn mặt tinh xảo nhã nhặn kia, thân hình anh cao lớn mà cao gầy, cánh tay rắn chắc, một sợi gân xanh theo cổ tay kéo dài đến khuỷu tay, tản ra hormone làm cho người ta mê loạn.
“Cuối năm không định về sao?" Giang Cảnh Hành hỏi cô.
Ôn Lam không ngờ anh lại nói chuyện với cô, nói: "Đã mua vé rồi.”
“Về với ông bà?”
“Thăm bà ngoại tôi.”
“Quê cô là...”
“Thành phố H.”
“Chỗ đó hơi xa, có thể phải qua đêm trên xe, trên đường phải cẩn thận.”
“Ừm.”
Sau đó anh không nói chuyện với cô nữa, mở máy tính ngồi ở một bên mở video cuộc họp, lật tài liệu, bốn phía chỉ có tiếng sột soạt ngón tay anh lật qua giấy tờ.
Đến sau nửa đêm, ngoài cửa sổ lại bắt đầu tuyết rơi, bay lả tả, giống lông ngỗng, giống sợi bông, nhào vào thủy tinh lại rất nhanh hòa tan thành nước uốn lượn mà xuống.
“Không đi ngủ?" Giang Cảnh Hành đi tới, bưng một ly cà phê đã pha sẵn lên bàn trà trước mặt cô.
Anh hẳn là họp xong, máy tính khép lại đặt trên bàn trà.
Cô ôm đầu gối ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng ngời, nhưng rốt cuộc là có một chút không phục ở bên trong: "Anh không phải cũng không ngủ?"
Thế nhưng, không phục thì không phục, lại bởi vì thấp thỏm không yên mà hơi có chút lo lắng.
Giang Cảnh Hành cảm thấy cô rất đáng yêu, kiên nhẫn hơn bình thường: "Tôi còn phải làm việc.”
Cô mím môi, cảm giác ẩn ý trong những lời này của anh là: Cô chính là rảnh rỗi.
Thì ra việc anh làm là chính sự, còn cô chính là không bệnh mà rên? Haizz.
[*không bệnh mà rên: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài.]
“Tâm trạng không tốt, không ngủ được." Cô nói.
Anh bưng ly cà phê kia lên nhấp một ngụm, thản nhiên nhìn cô, bên môi chứa một nụ cười: "Muốn tôi khuyên giải cô không?" (khuyên giải: thường dùng cho những người đang có tâm trạng buồn chán)
Ánh mắt anh thật dịu dàng, giọng điệu như dỗ trẻ con.
Cô không hiểu sao bị anh nhìn đến ngượng ngùng, chớp chớp mắt, lại dời đi ánh mắt.
Không biết có phải vì nụ hôn vừa rồi hay không, cô không thể đối xử với anh như trước nữa. Bởi vì nụ hôn này, không hiểu sao lại khiến khoảng cách giữa hai bên kéo gần hơn thêm một mảng lớn, loại cảm giác xa lạ vô hình này biến mất, đồng thời lại có một loại xấu hổ khác tự nhiên sinh ra.
Luôn cảm giác nhất cử nhất động của anh đều đặc biệt mờ ám, như là đang tán tỉnh cô.
Cô cúi đầu nghịch ngón tay, không biết phải nói gì với anh.
Cô nhìn thấy chiếc đàn piano màu trắng sữa anh đặt ở cuối phòng khách, hỏi anh: "Anh còn biết chơi piano?”
“Không đàn được.”
“Vậy tại sao lại đặt ở đây?" Hình như cô đang so tài với anh.
Anh uống một ngụm cà phê: "Đồ trang trí."
Cô dừng lại một chút, tựa hồ là không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy: "...Anh cũng làm những chuyện vô nghĩa này sao?"
Cô nói anh cười rộ lên, hứng thú hỏi cô: "Vậy trong mắt cô tôi là người như thế nào?”
Cô tựa hồ thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, bĩu môi: "Ông chủ lớn, lòng dạ sâu, hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì."
“Còn gì nữa?”
Cô lặng lẽ nhìn anh, cân nhắc.
“Nói đi, tôi không hẹp hòi như vậy." Anh cũng không ngẩng đầu thản nhiên nói.
Cô lúc này mới nói tiếp: "Xuất thân tốt, ngậm thìa vàng sinh ra đã là con ông cháu cha, xa hoa da^ʍ dật, lãnh đạm lạnh lùng, không coi mọi người là con người.”
[Xa hoa da^ʍ dật” là một cách miêu tả một hành động hoặc lối sống xa hoa, phung phí và không kiềm chế.]
Tay cầm ly của anh dừng lại một chút, nhàn nhạt liếc mắt nhìn.
Cả người cô nổi da gà: "Anh nói không tức giận?”
“Tôi không giận đâu." Anh cười nói.
Nhưng Ôn Lam cảm giác anh ngoài cười nhưng trong không cười, cảnh giác nhìn chằm chằm anh một lúc lâu: "Thật không tức giận?"
Anh lắc đầu, thần sắc vẫn như thường ngày.
Ôn Lam lúc này mới dần dần buông lỏng cảnh giác, nhưng anh bình tĩnh nhìn cô như vậy, lại khiến cô co quắp nói không nên lời.
Anh cười rộ lên thật sự là đặc biệt đẹp mắt, nhã nhặn lạnh lùng lại lộ ra một chút tà khí, khiến người ta đoán không ra. Khuôn mặt tinh xảo kia, cùng dáng người cao lớn cường tráng lại hình thành đối lập rõ ràng, lúc mặc áo len bó sát người, đường nét cơ bắp càng thêm rõ ràng, lộ ra vẻ uể oải lạnh lùng, thật sự nhìn là chỗ nào cũng ham muốn.
Lúc mới quen anh, cô thật sự coi anh là một người khiêm tốn.
Vẻ ngoài của anh thật sự rất lừa gạt.
Sau đó mới biết được, anh không phải cái gì mà cao sơn tuyết trắng, chỉ là có đôi khi nhìn thấu nhưng không nói toạc ra thôi.
Người này tâm tư khó đoán, so với ai khác đều hiểu được quy tắc trò chơi, chỉ là anh có muốn tuân thủ hay không.
Nếu như anh muốn giữ hết thể diện cho một người, anh có thể làm giỏi nhất, nói chuyện làm việc trôi chảy chặt chẽ, sẽ không làm cho người ta có cảm giác không được tự nhiên một chút nào. Nhưng nếu anh không quan tâm đến thể diện của một người, anh cũng có thể làm người đó xấu hổ mất mặt.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, có thể hình dung người này nhất.
Cô rốt cuộc là sợ anh, cúi đầu nghịch điện thoại di động của mình, sợi tóc đen nhánh rủ xuống bên cạnh gương mặt, mềm mại dán lên cổ trắng nõn.
Anh liếc nhìn cô một cái, nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê: "Tâm sự?”
Ôn Lam không đáp.
Giang Cảnh Hành: "Có tâm sự gì có thể nói với tôi, tôi giúp cô cố vấn một chút, tôi rất am hiểu khuyên giải người."
Cô không nhìn anh: "Anh không giúp được tôi."
“Bởi vì bạn trai cũ?" Anh bình tĩnh ném xuống một quả bom hạng nặng.
Ôn Lam theo bản năng nhìn về phía anh, cơ hồ là một loại phản ứng bản năng.
Chờ đối diện với cặp mắt như cười như không dưới mắt kính của anh, mới hiểu được, anh là đang thử chính cô, nhưng chính cô thoáng cái liền trúng kế của anh.
Ôn Lam nhất thời mất tự nhiên: "Anh...”
Anh bình tĩnh cười một cái, rất lịch sự xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý rình mò chuyện riêng tư của cô, đoán mò thôi."
Người này đúng là rất am hiểu giao lưu, dăm ba câu liền khiến cho cô dỡ xuống phòng bị.
Nếu không là cô trời sinh giác quan thứ sáu nhạy bén, có khả năng thật sự sẽ bị anh bắt thóp được.
Thấy cô có chút mâu thuẫn không mở miệng, anh nhìn cô, nét mặt không đổi chuyển đề tài: "Còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"
Ôn Lam nhìn anh một cái, cau mày, tựa hồ là không rõ anh vì cái gì hỏi tới cái này: "Nhớ rõ, tôi đem anh nhận lầm thành Phó Kinh Nam."
Đó là 4 năm trước.
[ ]
Khi đó, cô còn là bạn gái Phó Kinh Nam.
Hôm đó tuyết cũng rơi lớn như vậy, cô đi muộn.
"Thật ngại quá, em tới muộn." Đứng bên cạnh nhanh chóng nhìn, ngồi trên bàn đều là người quen, Phó Kinh Nam cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở trong góc.
Hắn hiếm khi mặc áo sơ mi trắng, ngồi nghiêng về phía cô, bàn tay thon dài nhanh chóng xào bài, sạch sẽ mà lưu loát.
Bên trong rất tối tăm, chỉ có một ngọn đèn tường mờ nhạt bên cạnh, chiếu rọi ra nửa khuôn mặt anh tuấn của hắn. Nửa sáng nửa mờ, ung dung lãnh đạm.
Cô nhớ hắn thích màu đen, rất ít khi mặc màu trắng. Cô từng mắng hắn "thích trêu chọc người", lúc ấy hắn đang chơi đánh bóng, nghe vậy liếc mắt nhìn cô một cái, nửa đùa nửa thật: "Em suy nghĩ nhiều rồi, anh chính là sợ làm bẩn, lười đổi".
-- Anh chàng này thật tuyệt vời.
Cô có vài phần lấy lòng, ngồi xuống cạnh hắn, tựa vào vai hắn.
Trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi gỗ lạnh lùng. Trong ấn tượng, tính cách hắn rất phô trương, từ trước đến nay thích mùi cay nồng, Ôn Lam ngẩn ra: "Anh đổi nước hoa rồi à?"
Người bên cạnh động tác dừng lại, trong tay đặt bài.
Những người khác trên bàn cũng đột nhiên im lặng.
Ôn Lam cảm thấy không hiểu: "Sao vậy?”
Cho đến khi người bên cạnh lớn giọng nói: "Cô mù à, cái này cũng có thể nhận sai người!”
Ôn Lam ngơ ngẩn, lơ đãng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thâm thúy. Khuôn mặt thanh tước, sống mũi cao thẳng, là một gương mặt cực kỳ anh tuấn. Cũng khó trách Ôn Lam ngơ ngẩn, lơ đãng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt thâm thúy. Khuôn mặt thanh tước, sống mũi cao thẳng, là một gương mặt cực kỳ anh tuấn. Cũng khó trách cô nhận lầm, người này ngũ quan cùng Phó Kinh Nam ít nhất có năm sáu phần giống nhau.
Khác nhau ở chỗ khí chất.
Tuy rằng tuấn mỹ, nhưng không có kiêu căng ngạo khí như Phó Kinh Nam, khí chất thâm trầm. Cảm giác đầu tiên cho cô ấy là - giản dị thanh nhã, trầm tĩnh, nho nhã lễ độ, rất làm cho người ta có thiện cảm.
Anh ước chừng là nở nụ cười, có điều rất kiềm chế thoáng qua liền thu hồi, không quá xem chuyện cười của cô.
"Xin lỗi!”
Ôn Lam như là mông nóng lên, trốn cũng giống như đứng lên.
“Không sao." Anh nhàn nhạt kéo khóe môi, ném ra một lá bài.
...
Cô quay đầu nói với Phó Kinh Nam: "Hôm nay em gặp một người trông rất giống anh.”
"Anh biết người em nói là ai, nhất định là lão Tứ." Phó Kinh Nam cười nói: “Rất nhiều người đều nói anh rất giống anh ấy.”
“Hai người là anh em sao?" Cô tò mò hỏi.
“Mẹ anh ấy và mẹ anh là chị em họ.”
“Như vậy a...”
---
Anh bật cười, không trả lời, đứng dậy chậm rãi đi tới trước cửa sổ sát đất.
Vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Thân ảnh cao lớn lẳng lặng đứng lặng, phản chiếu trên thủy tinh, cao lớn như cây bách mùa đông.
Dưới chân là dòng người vội vã, ngựa xe như nước, nối liền không dứt.
Cô có thể không biết, bọn họ gặp nhau sớm hơn nhiều.
Có điều chính xác mà nói, hẳn là anh đơn phương quan sát cô. Khi đó, cô vẫn còn là bạn gái của Phó Kinh Nam.
Lần đầu tiên anh gặp cô là đi nhà trẻ đón cháu trai của anh, xa xa, cô đang biểu diễn vũ đạo cho một đám trẻ.
Cô là cô gái rất cao gầy tinh tế, nhưng đường cong tuyệt đẹp, vòng eo tinh tế, xa xa nhìn lại trên mặt không có biểu tình gì, rất lãnh đạm, điềm đạm nho nhã, nhưng chính là có loại quyến rũ cùng ưu nhã nói không nên lời.
Khi đó anh đã suy nghĩ, khuôn mặt này cười rộ lên là biểu tình gì.
Bắc Kinh tam hoàn lớn như vậy, sau đó lại ngẫu nhiên gặp qua vài lần. Chỉ là anh đều nhìn cô từ xa, không chủ động tới gần, cũng không cố ý lảng tránh.
Lúc ấy, bọn họ là người xa lạ chân chân chính chính. Lúc anh đi công tác ở trong xe nhìn thấy cô, cách lớp ngăn thủy tinh, nhìn thấy cô khom lưng nói chuyện với đứa nhỏ, thỉnh thoảng sẽ lộ ra biểu tình rất ôn nhu. Nhưng cái nhìn đó bao giờ cũng sẽ lóe lên. Khi đó, anh cho rằng cô chính là một người lãnh đạm.
Mãi cho đến khi ở trong trung tâm thương mại nhìn thấy cô kéo cánh tay Phó Kinh Nam, như chim nhỏ nép vào người tựa vào trong ngực Phó Kinh Nam, nói chút gì đó cười rộ lên đặc biệt dí dỏm.
Hóa ra trên khuôn mặt lãnh đạm này cũng có thể lộ ra loại vẻ mặt kiều mỵ này, thân thể thướt tha, một đôi con ngươi thanh xao nhìn xung quanh phát sáng, cơ bắp như tuyết trắng, trắng noãn trong suốt đẹp đến mức làm cho ánh mắt người ta dứt không ra.
Chỉ là lúc đó tuổi còn nhỏ, nên giữa lông mày và mắt còn có một cỗ chân thành khác, vẫn chưa bị nhuộm đẫm sự dung tục trong thế gian này.
Khi đó, bọn họ cũng vẫn là người xa lạ.
Cô có cuộc sống của riêng mình và anh có một công việc bận rộn. Huống chi, cô còn là bạn gái của em họ anh. Anh cũng không cho rằng đây là thích, cũng không có ý định làm gì.
Anh không phải là một người đa sầu đa cảm, thậm chí trên bản chất có chút lãnh cảm. Anh có quá nhiều thứ, đứng trên đỉnh kim tự tháp ngay từ khi sinh ra, không thiếu thứ gì. Anh rất ít khi đặc biệt để ý đến cái gì, hay chủ động theo đuổi cái gì.
Cho đến lần tụ hội lần đó, cô bất ngờ tới gần như vậy, cười nói chuyện với anh, như bọn họ đã quen biết từ rất lâu, cười xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh.
Giống như một con bướm kích động giang cánh, bỗng nhiên phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của anh.
Anh cùng Phó Kinh Nam tình cảm qua lại không phải chuyện đùa, anh tuyệt đối không có khả năng đoạt người yêu của Phó Kinh Nam, loại tình cảm vi diệu này bị lý trí khắc chế.
Sau đó tuy rằng cũng gặp qua vài lần, phần lớn là đều nói ít. Không tính là cố ý lảng tránh, nhưng khi đó anh cũng không muốn sinh ra quá sâu đậm với cô.
Một lúc lâu sau, anh quay đầu nhìn cô: "Không bằng, chúng ta kết hôn đi."
Ôn Lam lúc ấy đang uống trà, bị sặc trong cổ họng, mặt nghẹn đỏ.
Giang Cảnh Hành cúi người rút khăn giấy, rất lịch sự đưa cho cô.
Ôn Lam nhận lấy lau miệng, nói cảm ơn với anh. Trong lòng lại lập tức phản ứng lại: Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, rõ ràng là anh làm hại cô bị sặc!
Nhưng nhìn anh, vẫn là vẻ mặt không chút sợ hãi kia, cô bỗng nhiên lại hết tức giận.
Đồng thời, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Anh vừa mới nói cái gì? Tôi có phải nghe lầm hay không?”
Anh ưu nhã nâng chén trà lên, uống một ngụm: "Tôi nói, chúng ta kết hôn đi."
Ôn Lam lần này xác định, chính mình không có nghe lầm.
Có điều đầu óc càng rối loạn: "... Vì... vì cái gì a?"
Anh không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi cô: "Không muốn kết hôn, sao hôm đó cô lại đi xem mắt?"
Ôn Lam bị anh hỏi lại.
Anh dường như luôn như vậy, cái gì cũng quen thói nắm giữ quyền chủ động. Rõ ràng là cô đang hỏi anh, anh lại có thể lập tức đảo khách thành chủ.
Cô lại nhớ tới ngày đó trên bàn nghe được tin tức bát quái về anh và Hạ Hâm Dao, chắc hẳn anh thật sự bị thúc giục đến tàn nhẫn.
Thế nhưng, cho dù như vậy, anh cũng không cần phải gấp gáp đến độ như vậy chứ.
Ôn Lam: "Anh hẳn là có rất nhiều lựa chọn?”
Giang Cảnh Hành thờ ơ liếc cô một cái, từ dưới kính nâng cặp mắt lạnh lùng mà nhã nhặn kia lên, mỉm cười: "Thời gian trước kia anh ở Mỹ mỗi ngày đi xem mắt mấy lần?"
Ôn Lam: "..." Hình như rất có đạo lý.
Anh bề bộn nhiều việc, có đôi khi một ngày trong ngoài nước đi tới đi lui vài lần, huống chi bên dưới việc lớn nhỏ một đống.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô không một lời cự tuyệt: "Vậy... tôi suy nghĩ một chút."
“Được. Nghĩ kỹ rồi nhớ nhắn tin trả lời tôi.”
“Được.”
[ ]