Chương 9: Bữa ăn tối

Ngày hôm sau lại đi gặp Lưu Nhiễm, Ôn Lam không hẹn người ở công ty, mà đặt địa điểm ở một nhà hàng trà bên ngõ Tây Đan, còn chuẩn bị quà tặng.

Hệ thống sưởi trong phòng mười phần, bởi vì là ngày làm việc mà dòng người trở nên thưa thớt, thảm thực vật màu xanh lá cây đem một chỗ trong góc này đặc biệt yên tĩnh, là một bầu không khí thoải mái lạ thường. Thích hợp để đàm phán, kéo gần khoảng cách lẫn nhau.

"Cô Ôn, sorry, tôi cảm thấy tư liệu cô chuẩn bị vẫn tồn tại lỗ hổng rất lớn... Thật sự là ngại quá, nhưng làm nghề này của chúng tôi, nhất định phải nghiêm cẩn cẩn thận..." Người phụ nữ mặc đồ công sở ưu nhã bưng trà hoa hồng lên, nhấp một ngụm, giọng nói tiếc nuối.

Cô ta cũng không liếc mắt nhìn món quà được đóng gói tinh xảo trên bàn.

Tuy rằng ngữ khí khách khí, uyển chuyển, nhưng thái độ cực kỳ cao ngạo, tuyệt nhiên không có ý muốn hợp tác.

Ôn Lam trong lòng đè nén tức giận, nâng lên nụ cười: "Xin hỏi, là phương diện nào còn cần tường tận một chút sao?"

Lâm Nhiễm nhướng mày, nở nụ cười không thể dò xét, lấy khóe mắt nhìn cô, giống như nhìn kỹ một món hàng không đạt tiêu chuẩn trong tủ kính: "Cô và Lăng tổng không phải là bạn bè sao? Anh ta xuất thân từ ngân hàng đầu tư, đối với phương diện này hẳn là đặc biệt quen thuộc, cô có thể thỉnh giáo anh ta một chút. Dù sao, tôi cũng không hiểu rõ nội tình của Đỉnh Hoa lắm. Mà nói về trình độ chuyên môn, tôi khẳng định so ra kém anh ta nhiều.”

Ôn Lam hít sâu vài lần mới nhẫn nại không có phát tác, cô rũ mắt xuống, ngữ khí cũng trở nên đặc biệt hòa hoãn: "Công ty chúng tôi đã cùng tập đoàn Trung Thần đạt thành bước đầu hiệp nghị, Trung Thần sắp đầu tư Đỉnh Hoa của chúng tôi vòng B tài chính. Nếu chậm chạp kẹt tại xét duyệt một bước này làm cho Đỉnh Hoa chúng tôi không thể đưa ra thị trường, không biết bên kia cao tầng sẽ nghĩ như thế nào. Đến lúc đó, Lăng tổng chỉ sợ cũng khó có thể một người gánh vác đi a? Như vậy, ai muốn gánh cái nồi này đây?"

Lưu Nhiễm nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô.

Ôn Lam cười cười, cùng cô ta đối diện, ánh mắt sắc bén: "Nếu Đỉnh Hoa không thể đưa ra thị trường, ảnh hưởng cùng Trung Thần hợp tác, tập đoàn Trung Thần sẽ tức giận, Lăng Húc cũng khó chối tội. Thật sự cô cho rằng anh ta sẽ đi ra gánh vác sao? Anh ta chỉ biết vung nồi nhanh hơn so với ai khác. Đến lúc đó, có một vài người sẽ trở thành kẻ bị ruồng bỏ. Thật sự là ngu xuẩn!"

"Cô--" Lâm Nhiễm giận dữ, có thể nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô, lại có chút ném chuột vỡ bình, nhất thời lại không cách nào quyết định.

[*ném chuột vỡ bình: muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.]

Lăng Húc là học trưởng của Lưu Nhiễm, cũng là khách hàng lớn của cô ta, làm khó một nhà thiết kế nho nhỏ thôi mà, bất quá là chuyện thuận tay. Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, nếu như bởi vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ta, thì không đáng.

Đang suy tư, điện thoại liền vang lên.

Cô ta cúi đầu nhìn, sắc mặt biến đổi. Vội vàng tươi cười nhận máy: "Alo, xin chào...Quý tổng, chuyện gì cần ngài tự mình gọi cho tôi? Trực tiếp bảo người dưới chào hỏi một tiếng không được sao? Cái gì...Đúng đúng đúng, là Ôn Lam, tôi đang cùng cô ấy thảo luận chuyện Đỉnh Hoa đưa ra thị trường. Nói như vậy....Tư liệu của cô ấy chuẩn bị đặc biệt cẩn tường tận, tôi muốn tìm cũng không ra chỗ sai nào đâu... Đúng đúng, hôm nay có thể giải quyết, không, lập tức, tôi đi làm ngay bây giờ.”

Cúp điện thoại, cô ta thay đổi thái độ kiêu căng lúc trước, nở nụ cười thân thiện mà thân thiết nói với Ôn Lam: "Cô Ôn, lát nữa tôi sẽ giúp cô làm thủ tục, tranh thủ làm xong trước thứ bảy. Không, không, không, để tôi giúp cô đăng ký kênh nội bộ nhé? "

Ôn Lam kinh ngạc trước sự thay đổi 180 độ của cô ta.

Xem tình huống này, hẳn là phía trên nhân vật lớn nào đã gọi cho cô ta một cuộc điện thoại. Chỉ là, không biết là thần thánh phương nào, có thể làm cho cô ta thái độ chuyển biến lớn như vậy.

Có điều sự việc cuối cùng cũng được giải quyết xong.

Tuy rằng không biết là ai giúp cô, cô rất cảm kích, nhưng cũng không tiện trực tiếp hỏi Lưu Nhiễm, miễn là tránh bại lộ chính mình đang lo lắng không đủ tự tin.

Chỉ là từ trong cuộc nói chuyện với Lưu Nhiễm cô biết được, người gọi điện thoại này chính là giám đốc ngân hàng Quý Sầm. Có thể trực tiếp để cho người như vậy mà vì loại chuyện nhỏ này ra mặt, người này hẳn là rất có lai lịch cùng thân phận.

Giúp đỡ lớn như vậy đối phương một chút cũng không có ý muốn nói cho cô biết, tựa hồ đối với người đó mà nói đây chỉ là việc nhỏ tiện tay, cũng không đáng nhắc đến, ngược lại làm cho Ôn Lam đối với vị thần bí nhân này càng thêm tò mò.

Cuối tháng 12, Lưu Nhiễm rốt cục cũng thông qua phê duyệt hồ sơ của cô, Đỉnh Hoa thành công đưa ra thị trường, hạng mục nữ trang cao cấp cũng chuẩn bị tốt, cô còn được La Gia Ý điều làm tổ trưởng tổ hai, ngồi ngang hàng với cấp trên Mạc Văn Hi, cùng phụ trách hạng mục nữ trang cao cấp, Ôn Lam vui mừng muốn chết.

Mọi thứ dường như đã qua.

Chỉ là, Mạc Văn Hi nhìn cô ánh mắt giống như muốn gϊếŧ cô.

"Cô ta trước kia như vậy mà nhằm vào cô, không phải là bởi vì cô tố cáo sư muội của cô ta sao chép tác phẩm của cô sao? Nhưng là, kia không phải cô em gái kia đáng đời sao?" Sau khi cơm nước xong xuôi, đồng nghiệp Diệp Tuệ Tuệ nói: "Có thể vì cô quá tài hoa, công cao chấn chủ, cô ta cảm giác mình không áp chế được cô, cho nên mới khắp nơi nhìn cô không vừa mắt."

[“Công cao chấn chủ” là một thành ngữ cổ xưa của Trung Quốc, nghĩa đen là “công cao hơn chủ”. Thành ngữ này được dùng để chỉ những người có quyền lực lớn hơn người đứng đầu hay những người có thế lực lớn hơn người đứng đầu.]

“Đúng vậy, La tổng rất coi trọng cô, cô phải làm thật tốt, Lam Lam phú quý giàu sang chớ quên chúng tôi." Đồng nghiệp Từ Nhã nói.

Ôn Lam bị các cô khen đến cực kỳ ngượng ngùng, giương mắt liền thấy Mạc Văn Hi đen mặt đi tới: "Công việc đều đã làm xong rồi sao, ở chỗ này nói chuyện phiếm?"

Cô vội vàng thu lại thần sắc.

Mấy người còn lại cũng theo bản năng ngồi nghiêm chỉnh.

Chờ cô ta thong thả đi giày cao gót rời đi, mấy người mới nhao nhao than thở: “Mỗi ngày bày ra vẻ mặt mẹ kế, như thể chúng tôi nợ cô ta mấy trăm vạn không bằng.”

“Cô ta không phải là dựa vào quan hệ với Trình tổng mới được làm tổng giám sao? Tỏ vẻ cái gì? Nói trắng ra là dựa vào quan hệ! Sao có thể so với La tổng chứ?”

“Tháng này cô ta hoàn thành bao nhiêu chỉ tiêu? Năm nay thiết kế quần áo mới được mấy cái? Đừng nói lễ phục, áo sơ mi cũng không có đến hai cái.”

“Cô ta như vậy mà còn là giám đốc thiết kế? Trình độ thiết kế còn không bằng tôi!”

“Nhìn La tổng người ta xem, da trắng xinh đẹp lại là tốt nghiệp trường danh giá, gia thế còn tốt như vậy, nhưng một chút kiêu ngạo cũng không có.”

...

Buổi chiều phải ký hợp đồng với bên Trung Thần, Ôn Lam đã sớm chuẩn bị xong, giao tới văn phòng La Gia Ý.

“Cô làm không tệ. Vị trí mới có thích ứng không?" La Gia Ý tươi cười ôn hòa, không hề che giấu sự tán thưởng đối với cô.

"Cảm ơn La tổng.”

"Lúc ở riêng, gọi tôi là chị Gia Ý đi, tôi chỉ lớn hơn cô có vài tuổi."

“Cái này sao được?" Ôn Lam có chút thụ sủng nhược kinh.

La Gia Ý trừng mắt, làm như thật mà nói: "Cô không gọi tôi như vậy, chính là không nể mặt tôi."

Ôn Lam đành phải làm theo.

“Chưa ăn cơm à? Cùng đi?" La Gia Ý cười nói.

Ôn Lam không tiện từ chối, đành phải lên chiếc Porsche 911 của cô ấy.

Bọn họ đến một nhà hàng ở Tam Hoàn.

Nhà hàng ở tầng 45, bọn họ đi thang máy ngắm cảnh. Dần dần, xe cộ người đi đường dưới chân hóa thành hư ảnh nhàn nhạt.

Vị trí đặt ở trong góc, rất u tĩnh, bên cạnh đặt một chậu cây sồi xanh Bắc Mỹ. Nhụy hoa màu đỏ ở trong một mảnh trắng đen trang nhã, lộ ra đột ngột mà minh diễm bắt mắt người.

Bất kể là trang hoàng hay là đám người ra vào, nơi này thực sự rất cao cấp.

Đối phương lại là lãnh đạo của cô, cử chỉ của Ôn Lam không khỏi vài phần câu nệ.

“Điều kiện bên này thật tốt." Cô nhìn xung quanh, cười nói.

"Đồ ăn cũng không tệ..." La Gia Ý cười nói: "Không biết cô thích ăn cái gì, có kiêng ăn gì không..." La Gia Ý như là nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt dừng lại ở một chỗ cách đó không xa, bất giác nở nụ cười đứng lên: "Thật ngại quá, tôi ra đây một chút."

Ôn Lam tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

La Gia Ý đi giày cao gót lướt qua dòng người, chậm rãi đi về phía bàn cuối cùng.

Bàn kia chỉ có một người đàn ông đang ngồi, nghiêng về phía bên này, một tay chống cằm lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Một góc sườn mặt đã nhìn ra bộ dáng nổi bật, khí chất không tầm thường. Áo khoác dài của anh tùy ý treo ở trên lưng ghế dựa, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng lạnh và một bộ âu phục màu xám nhã nhặn. Dáng người thật sự rất đẹp, vai rộng eo hẹp, một đôi chân dài tỉ lệ hoàn mỹ.

Một đôi...

[] Bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ.

Thái độ rất nhàn hạ, nhìn ra được là một người thành thạo.

“Thật trùng hợp." La Gia Ý nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện anh.

“Thật khéo." Giang Cảnh Hành cũng cười cười.

"Giang tiên sinh sao lại ở đây một mình, không có người đẹp nào làm bạn sao?" La Gia Ý bưng qua ly nước trên bàn, uống một ngụm, cười ranh mãnh.

Dấu môi đỏ tươi liền in ở một bên miệng ly vừa mới hướng về phía anh, tựa như môi đối môi, đang hôn môi anh.

Giang Cảnh Hành nhướng mắt, thản nhiên quét La Gia Ý.

“Sao vậy?" La Gia Ý giả vờ khó hiểu, chớp chớp mắt với anh, đôi mắt xinh đẹp như tơ.

La Gia Ý dung mạo khí chất đều là thượng thừa, vừa ngồi xuống liền hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông xung quanh. Chỉ là, người đối diện vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng kia.

Trong lòng cũng có chút tức giận cùng không cam lòng, nhưng càng nhiều vẫn là không thể làm gì.

Giang Cảnh Hành như cười như không nhìn cô ấy, cầm khăn ướt lau tay: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đây là nước tôi dùng để rửa tay."

Nụ cười trên mặt La Gia Ý cứng ngắc, chịu đựng không chạy vào nhà vệ sinh.

La Gia Ý cố gắng xoa dịu khóe miệng co quắp, cười với anh: "Không có việc gì, nước của Giang tiên sinh rửa tay cũng là nước vô giá a, vinh hạnh của tôi."

Anh chỉ chống đầu, rũ mi mắt quan sát La Gia Ý, từ chối cho ý kiến.

La Gia Ý vươn bàn tay ngọc thon dài sơn móng tay màu đỏ tươi, vân vê một khối bánh ngọt: “Anh không phải từ trước đến nay không ăn đồ ngọt sao?”

“Có một người bạn thích, thuận tiện nếm thử.”

“Đó hẳn là một người bạn rất quan trọng. Tôi cũng từng tặng đồ ngọt cho anh, nhưng anh không đυ.ng vào." La Gia Ý cũng cười, ánh mắt quan sát phản ứng của anh.

Trong áo khoác của anh là một chiếc áo sơ mi trắng, âu phục đặt ở bên ngoài, loại quần áo vừa người này càng lộ ra bả vai anh rộng lớn, cao lớn thẳng tắp, giơ tay nhấc chân lại rất thả lỏng, có một loại ưu nhã tự nhiên.

Khuôn mặt kia thanh thanh đạm đạm, mặc cho La Gia Ý trêu chọc như thế nào, chính là bất vi sở động (không có động tĩnh), chỉ có lúc cười rộ lên, đôi môi mỏng manh mím thành một đường cong nhàn nhạt, thật sự là vừa cấm dục lại gợi cảm nói không nên lời.

Trên ngón trỏ của anh đeo một chiếc nhẫn càng lộ ra ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Được rồi, vẫn còn độc thân.

Cũng đúng, loại đàn ông lạnh nhạt lại ích kỷ như anh hẳn là không có tinh lực cùng tâm tình đi dỗ dành phụ nữ. Đủ công danh lợi lộc, đủ máu lạnh.

Có thể là bởi vì không chiếm được nên trong lòng rối loạn, cho nên La Gia Ý cảm thấy ở cùng với người đàn ông khác cũng không thú vị, trong đầu không xua đi được chính là khuôn mặt kia của anh, có đôi khi cố ý nửa đêm gọi điện thoại cho anh, nói chút lời mập mờ rõ ràng, nhưng anh chính là không lên tiếng.

Có thể là ngại phiền toái, sợ bị cô ỷ lại sao.

La Gia Ý cô hẳn là không đến mức không có lực hấp dẫn như vậy chứ?

Trong ấn tượng, dường như anh chưa bao giờ ở cùng một chỗ với người phụ nữ mà anh quen biết bên cạnh. Có điều, loại người như bọn họ đều có vòng luẩn quẩn, có thể tách biệt tìиɧ ɖu͙© và tình yêu rất tốt, người kém không cùng tầng lớp thì tụ họp, nhìn vừa mắt buổi tối là có thể lăn cùng một chỗ. La Gia Ý không tin anh không hẹn hò, có điều khẳng định không thường xuyên như vậy, bởi vì công việc của anh quả thật bề bộn nhiều việc, nhưng cũng không giống như là loại người sống chết vì công việc.

Đôi khi, lý do một người phụ nữ thích một người đàn ông rất đơn giản.

Mặc dù quen biết rất nhiều năm, La Gia Ý tự xưng cũng là một người thông minh nhạy bén, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, La Gia Ý kỳ thật cũng không hiểu rõ Giang Cảnh Hành lắm.

Có đôi khi, thậm chí không đoán được trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

【 】