Chương 7: Hôn

Trong lòng có chuyện, đêm nay, Ôn Lam không ngủ được. Ngày hôm sau thức dậy, cô đội hai vành mắt thâm quầng thật to đi làm.

Vừa tới công ty lại bị Mạc Văn Hi gọi đến, mắng cho một trận.

Cô cảm giác mình sắp nhịn không được, nhưng hai năm kiếp sống làm động vật vẫn khiến cô nhịn xuống. Không có cách nào, công việc chính là phải học cách làm chó.

Lãnh đạo mắng bạn, bạn phải cười hì hì đưa nước trà lên cho cô ấy, mời lãnh đạo nhuận nhuận cổ họng lại mắng tiếp. Lãnh đạo đánh vào mặt bạn, bạn phải đưa khăn lông lạnh cho cô ấy đắp một chút, đừng để vì đánh mà làm đau bàn tay ngọc nhỏ nhắn của lãnh đạo.

Giả bộ làm cháu trai cho tới trưa, Ôn Lam đen mặt trở lại chỗ .

Lại nói, chuyện với Lăng Húc bên kia vẫn còn bế tắc, cô căn bản không muốn tiếp tục gặp rủi ro. Có thể là mọi việc không thuận lợi, lúc cô đang bấm tài liệu không cẩn thận bị ghim đâm vào tay, đầu ngón tay trắng nõn nộn thấm ra máu.

Cô lấy di động chụp một tấm ảnh gửi cho Hứa Y Y: [Bị thương, quá khó khăn, ngày thứ n muốn từ chức.]

Hứa Y Y lập tức trả lời: [Lam Lam, cậu đừng nghĩ không thông. Không có cỏ mục của Lăng Húc vẫn còn có một rừng rậm lớn kia mà, cần gì chứ.]

Ôn Lam không nói gì: [Tôi chỉ là không cẩn thận bị thương ở tay, cậu nói tôi giống như muốn tự sát vậy.]

Hứa Y Y: [Không nói cái này nữa, trong điện thoại nói không rõ ràng lắm, như vậy đi, tôi ở Trăng Tròn uống cà phê chờ cậu, cậu mau tới đây đi.]

Quán cà phê Trăng Tròn ở dưới lầu cách đó không xa, lúc nghỉ trưa có hai tiếng rảnh rỗi, Ôn Lam không nghĩ nhiều liền đi tới.

“Lam Lam, cậu nghe xong tin tức này nhất định phải tỉnh táo a." Hứa Y Y từ lúc ngồi xuống đã bắt đầu rất khẩn trương, bộ dáng như một kẻ thù đáng gờm.

Ôn Lam cảm thấy buồn cười, thờ ơ nói: "Lăng Húc đã nɠɵạı ŧìиɧ, còn có cái gì tôi không thể chấp nhận? Cậu nói đi.”

Hứa Y Y muốn nói lại thôi, cẩn thận nhìn sắc mặt cô.

Nhưng rốt cuộc cảm thấy vẫn không thể gạt cô: "Lăng Húc muốn kết hôn với Chung Giai Duyệt.”

Chiếc thìa bạc trong tay Ôn Lam dừng lại, giống như thân thể cứng lại: "Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói, Lăng Húc muốn đính hôn với Chung Giai Duyệt." Hứa Y Y lo lắng nhìn cô, như là sợ cô nghĩ quẩn.

Ôn Lam cho rằng mình nghe lầm. Lăng Húc nɠɵạı ŧìиɧ với Chung Giai Duyệt cô tin, nhưng nói hắn sẽ đính hôn với Chung Giai Duyệt, cô làm sao cũng không tin.

Nhưng Hứa Y Y sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.

Đây là vì thể diện, nên tùy tiện kéo người làm cô dâu sao? Nhưng rõ ràng hắn có rất nhiều lựa chọn, lại chọn Chung Giai Duyệt có điều kiện rất bình thường.

Tại sao vậy? Không phải là vì muốn làm mất mặt cô sao?

Trong công việc làm khó dễ cô coi như xong, lại muốn nhục nhã cô như vậy!

Ôn Lam từ trước đến nay là người biết kiềm chế, giờ phút này lại cảm thấy máu cả người đều dâng lên trán.

Sao hắn có thể như vậy? Cô cảm giác tôn nghiêm của mình đều bị người giẫm lên lòng bàn chân.

“Lam Lam, cậu không sao chứ." Hứa Y Y vội la lên: "Cậu đừng như vậy, cậu khóc cũng được, mắng anh ta cũng được, chính là đừng như vậy a.”

Ôn Lam hít sâu, vốn muốn cười một chút, nhưng chỉ kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi không sao.”

Hứa Y Y rốt cuộc vẫn lo lắng cho cô, sau đó lại kéo cô đi dạo phố, mua một đống lớn đồ, còn cứng rắn nhét cho cô một đống lớn.

Ôn Lam trấn an cô: "Tôi thật sự không sao.”

"Lăng Húc con chó kia, cậu thật sự không cần phải vì anh ta mà khó chịu, không đáng." Hứa Y Y lòng đầy căm phẫn, đưa ra chủ ý cho cô: "Nếu không cậu đi xem mắt đi, tìm người đàn ông khác đánh bại Lăng Húc bằng mọi cách. Cái khác không nói, cậu cùng Lăng Húc chia tay, mẹ cậu bên kia sẽ không có cách nào ăn nói a?"

"Hơn nữa thiệp mời đều đã phát đi, nếu như cậu không kết hôn, về sau những người kia sau lưng đều sẽ nói cậu như thế nào? Lời nói của người khác thật đáng sợ.”

Mặc dù là Lăng Húc nɠɵạı ŧìиɧ trước, người bên ngoài cũng sẽ không nghĩ như vậy, khẳng định cảm thấy cô bị đá, ở phía sau lưng sẽ nói những điều không hay, đặt điều về cô.

Ôn Lam chỉ cười cười, không muốn nhắc lại đề tài này.

Tiễn Hứa Y Y đi, nụ cười trên khóe miệng cô mới hạ xuống.

Vốn muốn trở về chỗ ở, nhưng vào căn phòng trống rỗng lại chật chội âm u, chỉ cảm thấy thân thể càng lạnh hơn, cô không chút suy nghĩ lại cầm lấy chìa khóa đi xuống lầu.

Đi lang thang không mục đích trên đường phố, sau đó bắt một chiếc xe.

Đi lòng vòng, vẫn trở về công ty.

Động vật trong xã hội, ngay cả xin nghỉ cũng không dám.

Đứng trước tòa nhà cao chót vót, cô lần đầu cảm giác mình nhỏ bé như vậy, trong l*иg ngực giống như là đè nặng cái gì, không thở nổi.

Cô ngồi xổm xuống, gió lạnh từ bên cạnh đi ra, cô nhịn không được ôm chặt bả vai.

Lúc này mới phát hiện, mình đi ra vội vàng, chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh.

Thật khó khăn!

Sau đó rốt cuộc vẫn trở về vị trí cũ. Trời sập xuống, công việc vẫn phải tiếp tục, cuộc sống vẫn phải trôi qua. Chỉ là, cảm giác nặng nề trong lòng vẫn không xua đi được, giống như là đè một khối chì nặng trịch.

Thật vất vả chịu đựng đến tan tầm, cô xách túi một mình lang thang trên đường phố, muốn giải sầu.

Đi ngang qua một tiệm vàng ở góc đường, bước chân của cô lại giống như bị đóng đinh.

Cách cửa kính, cô nhìn thấy rõ ràng Chung Giai Duyệt đang kéo Lăng Húc, ghé vào quầy chỉ ngón này ngón kia, tựa hồ là đang chọn nhẫn kim cương.

Người ở sau biểu tình thì có chút không kiên nhẫn, không biết cô ta nói cái gì, Lăng Húc hung hăng bỏ cô ta ra, xoay người muốn đi. Kết quả cô ta bỏ lại nhân viên quầy chạy theo sau, một lần nữa khoác cánh tay hắn, nhìn vẻ mặt, dường như là đang dỗ dành hắn.

Vẻ mặt Lăng Húc lúc này mới chậm rãi hòa hoãn, nhưng khóe môi vẫn lộ vẻ khinh thường.

Sau khi chia tay với cô, tính tình thiếu gia này của hắn lộ ra khinh thường mà không che giấu. Trước kia, hắn ít nhất chưa bao giờ ở trước mặt cô lộ ra loại biểu tình này, giả bộ ôn nhu lại khéo hiểu lòng người, hoàn toàn một bộ dạng sự nghiệp thành công, bộ dạng của một người bạn trai tri kỷ.

Chậc.

Khóe miệng cô trào phúng nhếch lên.

Vốn định chẳng hề để ý vung tay bỏ đi, nhưng trên mặt vẫn nóng bỏng, bước chân không thể khống chế, giống như có một sợi dây vững vàng kéo lấy cô.

Hai năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, hôm nay hồi tưởng lại, giống như đầu tư tất cả tình cảm đều cho chó ăn.

Từ cà vạt cô từng mua cho hắn, âu phục và giày dép, nhỏ đến mì cô nấu cho hắn, nút áo may...... Lăng Húc là loại đại thiếu gia điển hình, bên ngoài phong quang vô hạn, ở cùng một chỗ liền biết, hắn căn bản không biết lo cho người khác, tự chính mình chăm sóc cho bản thân cũng là cả vấn đề, quần áo chất đống dưới sàn một tuần không giặt rửa, cô căn bản là không chịu nổi.

Lúc cô và Phó Kinh Nam ở cùng một chỗ, cũng chưa từng làm qua những chuyện này.

Vốn tưởng rằng cô đầu tư vào đoạn tình cảm này không nhiều lắm, giờ hồi tưởng lại, ngực vẫn giống như đao cắt, trên mặt giống như bị người tát vô số bạt tai.

Xấu hổ và nực cười như một chú hề.

Trơ mắt nhìn Chung Giai Duyệt kéo tay hắn từ trong cửa đi ra, cô muốn xoay người rời đi, đáng tiếc đã muộn.

Cửa tự động mở ra.

Hai bên không thể buông tha.

Một khắc nhìn thấy cô, Chung Giai Duyệt theo bản năng kéo cánh tay Lăng Húc, biểu tình ít nhiều có chút thích thú diễu võ dương oai.

Ngay từ đầu khi đối mặt với Ôn Lam, cô ta đã chột dạ.

Dù sao thì Ôn Lam đã từng giúp cô ta. Tuy nhiên, cảm xúc này nhanh chóng được thay thế bằng sự ghen tuông sâu sắc hơn. Nghĩ lại, cô ta đúng là vào công ty bằng bản lĩnh của mình mà ở lại, cô ta cũng không nợ Ôn Lam cái gì, cô ta không cần phải chột dạ.

Cô ta ghét nhất là sự lạnh nhạt và thanh cao trên người Ôn Lam, sẽ dùng điểm này để lôi kéo đàn ông. Lăng Húc chỉ là chính là tâm lý phản nghịch, không chiếm được mới là tốt nhất.

Kỳ thật, đối với loại cậu ấm như hắn mà nói, sao có thể thật sự để ý đến cô gái nào?

Lâu dần thì hắn sẽ phát hiện, loại phụ nữ như Ôn Lam không thích hợp sống cùng nhau lâu dài. Nhất là đối với Lăng Húc loại công tử cậu ấm này mà nói, hắn khẳng định chịu không nổi loại phụ nữ gương mặt lạnh lùng đối với mọi việc.

Thế nhưng, lần đó tình cờ lật đến ngăn kéo của hắn, nhìn thấy viên kim cương hồng phấn hiếm có 4 cara kia, cô ta đã bị phá vỡ phòng ngự.

Lăng Húc chọn cho cô ta chính là một viên kim cương bình thường một cara, giá cả bất quá sáu chữ số, vẫn là sáu chữ số tầng dưới chót.

Lại nói một người đàn ông đầu tư bao nhiêu vào một người phụ nữ, có nghĩa là người đàn ông này để ý đến người phụ nữ này bấy nhiêu, Lăng Húc đầu tư qua loa vào cô ta, hoàn toàn kém số lẻ hắn ta tiêu trên người Ôn Lam.

Điều đó làm Chung Giai Nguyệt nghẹn họng.

Còn có mẹ của Lăng Húc, cô ta lúc lần đầu tiên cùng hắn về nhà gặp mẹ hắn, mẹ hắn ánh mắt không phải mắt mũi cũng không phải mũi, lúc cô ta đi toilet, còn chưa đi xa liền nghe được mẹ hắn ở bên kia nói cô ta: "A Húc a, con không có lầm a?”

Nói một hồi, Lăng Húc chỉ là vẻ mặt thản nhiên, giống như còn rất tán thành lời nói của mẹ hắn: "Vậy mẹ nói làm sao bây giờ? Tất cả mọi người đều biết con sắp kết hôn, thiệp mời đều phát đi, chẳng lẽ con nói cho bọn họ biết cô dâu thật sự đã bỏ đi rồi?”

Đây là lời gì?

Nhớ tới Chung Giai Nguyệt liền nổi trận lôi đình.

Bất quá, đây đối với cô ta mà nói tuyệt đối là cơ hội tốt, cho nên cô ta liều mạng lấy lòng Lăng Húc. Lấy lòng mẹ hắn, liền chờ gả vào hào môn.

Tuy rằng Lăng Húc đối với cô ta tuyệt đối không ôn nhu, thậm chí là thái độ cực kém, khác xa với sự ân cần quan tâm chăm sóc cô ta lúc mới bắt đầu hẹn hò. Cô ta nghĩ lại, cảm thấy hắn có thể vẫn còn đang nổi nóng, dù sao cũng là bởi vì cô ta mới làm cho hôn sự của hắn cùng Ôn Lam đổ bể, làm hại hắn lâm vào loại hoàn cảnh khó xử này, liền cảm thấy thoải mái.

Ít nhất trong cuộc chiến này, cô ta là người chiến thắng.

Nó không quan trọng quá trình như thế nào, quan trọng là, cô ta đã giành chiến thắng.

Cô ta có chút tò mò tâm tình Ôn Lam vào giờ phút này, mang theo vài phần trêu tức nhìn về phía cô. Đáng tiếc, trên mặt Ôn Lam ngoại trừ hờ hững vẫn là hờ hững, cơ bản không có biểu tình gì.

Kết quả này không thể làm cho cô ta hài lòng, đương nhiên cũng không thể làm cho người đàn ông bên cạnh hài lòng.

Lăng Húc nhìn chằm chằm cô, chẳng biết vì sao phẫn nộ nói không nên lời, nhưng lời hắn nói ra lại là: "Ôn Lam, anh cho em một cơ hội cuối cùng, chúng ta hợp lại, cô dâu còn có thể là em.”

Lúc hắn nói lời này, hoàn toàn mặc kệ Chung Giai Duyệt ở ngay bên cạnh.

Chung Giai Duyệt tức giận đến thiếu chút nữa giậm chân, nhưng một giây lý trí đã trở lại, vẫn chịu đựng, chỉ dùng ánh mắt gϊếŧ người trừng mắt nhìn Ôn Lam.

Ôn Lam không muốn để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi.

"Ôn Lam --" Lăng Húc rống giận một tiếng, tiến lên ngăn cản cô, gắt gao túm lấy cánh tay của cô: "Hai năm tình cảm, em liền như vậy lạnh lùng như vậy?"

“Buông tay! Chúng ta đã kết thúc Lăng Húc. Anh không phải là người cầm lên được mà không buông xuống nổi như vậy chứ? Hay là anh đối với tôi tình cảm sâu đậm như vậy?”

Lăng Húc là một người rất tự đại, bị kí©h thí©ɧ như vậy nhất thời chịu không nổi, hung hăng hất cô ra: "Cô cho rằng tôi không thể không có cô? Tôi nói cho cô biết, phụ nữ muốn kết hôn với tôi rất nhiều!" Hắn ôm Chung Giai Duyệt vào lòng, cúi đầu hôn cô ta.

Ký ức đã chết bắt đầu công kích Ôn Lam.

Ký ức của cô lại trở về buổi tối hôm đó, Lăng Húc cười đến ôm Chung Giai Duyệt vào trong ngực, dùng sự dịu dàng đối xử với cô như vậy đối với một người phụ nữ khác.

Thay ba chiều bốn, sau khi làm chuyện không xứng đáng với cô, còn cảm thấy cô tính tình nhỏ nhen.

Hắn có bao nhiêu tự tin?

Ôn Lam nói không rõ là phẫn nộ hay bi ai.

Không chào hỏi một tiếng cô đã bỏ đi, nhếch khóe miệng, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Lại nói tiếp cô cũng thật sự là thất bại.

Sự nghiệp, tình cảm, tất cả đều là một mớ hỗn lộn, không có người nào thất bại hơn cô.

Không biết đi bao lâu, cô ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy chính mình, cảm giác như nhiều nơi trên cơ thể không lạnh bằng chính mình.

"Sao cô lại ở đây một mình?" Có người che dù trên đỉnh đầu cô, che mưa phùn cho cô.

Ôn Lam ngẩng đầu, là Giang Cảnh Hành. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy trong đôi mắt đen nhánh kia của anh có sự quan tâm và thương tiếc.

Cô giật mình một chút, không nói gì, cứ như vậy nhìn anh.

Cảm giác được sự trầm mặc khác thường của cô, Giang Cảnh Hành cũng thu hồi biểu tình trên mặt, nghiêm túc nhìn về phía cô.

Nhìn thấy biểu tình mờ mịt trên mặt cô, anh giật mình một chút, có lúc nói không ra lời.

Từ khi quen biết đến nay, anh chưa từng thấy Ôn Lam nào như vậy.

Khuôn mặt to bằng bàn tay tái nhợt mà gầy gò, môi không có một chút huyết sắc, dưới ánh đèn màu trắng lạnh trên đỉnh đầu giống như một trận gió có thể thổi ngã.

Gió lạnh thổi tới, cô co rúm lại, ngón tay căng đến trắng bệch.

Anh không do dự, cởϊ áσ khoác bọc lấy cô, ôm ngang cô.

Chu Tùng đã lái xe đến cửa, xuống xe, thấy một màn như vậy còn ngây ra một chút, nhưng rất nhanh nhặt lại cảm xúc, khom người mở cửa sau xe.

Ôn Lam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của anh, cảm thấy kinh ngạc.

Lúc ấy đầu óc cô rối bời, phản ứng đầu tiên là: Sao anh ấy ôm mình như ôm một con búp bê vậy? Dễ dàng vậy sao?

Khi con người yếu đuối cô độc, phòng tuyến tâm lý đặc biệt yếu. Khi anh ôm cô xuống ghế sau, cô theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Vẻ mặt Giang Cảnh Hành giật mình, cúi đầu nhìn cô.

Tay của cô mảnh khảnh không xương, chạm vào ôn hoạt, cánh tay trắng như củ sen, mỗi một tấc da thịt đều mềm mại không thể tưởng tượng nổi, phảng phất có nhàn nhạt hương thơm.

Thật khó để nói rằng đó không phải là một lời mời gọi.

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí hình như có cái gì đó không giống với lúc trước.

Anh bỗng nhiên lấn người tới hôn cô, hung hăng giam cầm cô dưới thân, một tay mạnh mẽ đỡ lấy gò má cô, một tay chống ở bên cạnh cô, ghế ngồi bằng da lún xuống một khối.

Quá đột ngột, cô có chút mờ mịt, mở to cặp mắt to như nai con kia kinh ngạc nhìn anh, hai tay không biết nên đặt ở đâu.

Trong khóe mắt cô chú ý tới bàn tay anh chống ở một bên, rộng rãi thon dài, xương ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay có kinh mạch mà đàn ông trưởng thành mới có, hiện ra màu xanh nhạt gợi cảm.

Cùng những nam sinh non nớt kia, thật sự là một chút cũng không giống nhau.

Bả vai anh cũng rất rộng, nhẹ nhàng đè lên cô đều làm cho người ta cảm giác được lực khó có thể kháng cự. Còn có đập vào mặt, đem cô bao phủ bên trong hô hấp nóng rực.

Đầu lưỡi của anh tiến vào, cố gắng thăm dò khám phá sự mềm mại trong miệng của cô.

Cả người cô run rẩy, dường như đã tỉnh táo, đẩy mạnh anh ra, quay đầu đi núp trong góc, trên mặt vẫn còn hơi ấm chưa biến mất.

Đầu óc rối loạn giống như rối loạn, bên tai đều ong ong rung động.

“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.” Anh áy náy cười cười với cô, sau đó nghiêng người ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với cô, trông có vẻ rất lịch sự.

Nhưng cũng chỉ là nhìn có vẻ mà thôi.

Cô khó xử quay đầu đi chỗ khác, ôm âu phục của anh, núp trong góc. Trên quần áo của anh còn có nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt, rất lớn, rất ấm, có thể hoàn toàn đem thân thể nho nhỏ của cô bao lấy, phía trên còn có mùi hương gỗ nhàn nhạt, trộn lẫn một chút mùi thuốc lá rất nhạt.

Trái tim rung động như nổi trống, cô rất khó nói rõ tâm tình của mình lúc này.

Hoảng sợ, khó chịu, xấu hổ...Anh là có ý gì?

[]