Chương 6: Quà tặng

Ôn Lam thật sự không đoán được ý của Giang Cảnh Hành, đành phải lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa. Kỳ thật cô là người rất vui vẻ, bề ngoài nhìn ngoan ngoãn mềm yếu, là cái loại bộ dáng tinh xảo dễ vỡ, khiến người ta muốn che chở, kỳ thật tính tình nhanh đến, cũng nhanh đi, cô rất ít khi để chuyện ở trong lòng mà không quên được.

Một tuần sau đó, Bắc Kinh gặp phải khí lạnh trước nay chưa từng có, nhiệt độ hạ thấp hơn rất nhiều so với trước kia.

Sáng sớm hôm nay thức dậy, Ôn Lam ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, chạy đến bên cạnh gõ cửa Hứa Y Y: "Y Y, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi?"

Hứa Y Y tức giận rời giường, năm phút sau, đen mặt mở cửa: "Đi thôi.”

“Chờ tôi một chút." Doãn Hàm từ một cánh cửa khác đối diện đi ra.

“Có muốn gọi Lý Hi không?" Ôn Lam đặt câu hỏi.

“Cậu đầu heo à, cậu ấy về quê rồi." Doãn Hàm không nói gì: "Làm bà chủ thật tốt, muốn xin nghỉ thì xin nghỉ, muốn về nhà thì về nhà. Không giống chúng ta, chỉ là ba con vật của xã hội.”

Ngân Thái bên kia hôm nay có hoạt động, khắp nơi tràn đầy vui mừng.

Đến bên kia, Ôn Lam cao hứng xoay tới xoay lui, giống như một con chim nhỏ được thả bay tự do, hiếm khi thả lỏng mà dí dỏm như vậy. Sau đó, cô nhìn trúng một chiếc váy lông cừu màu trắng trong tủ kính, nhưng mà, đếm bốn số 0 phía sau, cô yên lặng đem quần áo trả trở về, ngược lại cầm một bộ quần áo ngắn màu trắng gạo.

“Bộ vừa rồi rất đẹp." Hứa Y Y nói.

"Tôi cảm thấy cái đó quá trưởng thành, không thích hợp với tôi." Thừa dịp nhân viên cửa hàng rời đi, cô lặng lẽ ghé xuống tai Hứa Y Y hạ giọng, nói: "Một tháng lương của tôi!”

"Cậu như vậy rất giống bánh bao nhà quê." Hứa Y Y cười ha ha: "Sắp sang năm mới rồi, đừng keo kiệt như vậy. Bảo bối, tôi mua cho cậu!”

Trong nhà Hứa Y Y rất giàu, chính cô ấy cũng là người dẫn chương trình lừng lẫy nổi tiếng, thu nhập xa xỉ, cô ấy đối với bạn bè đều rất hào phóng.

“Bởi vì là lễ mừng năm mới nên mới phải tiết kiệm!" Ôn Lam cự tuyệt ý tốt của cô ấy: “ Hơn nữa, tôi mặc cái gì cũng được!”

“Cũng đúng, vậy được rồi, lần sau chờ sinh nhật cậu sẽ mua về cho cậu.”

Doãn Hàm ở bên ngoài gọi điện thoại, thấy các cô đi ra, đen mặt cúp máy.

“Làm sao vậy? Mặt thối như vậy." Ôn Lam tò mò.

"Bạn trai cũ của tôi, tên bệnh thần kinh kia, lúc trước người bắt cá hai tay chính là anh ta, hiện tại không biết xấu hổ ưỡn mặt đến cầu xin tôi quay lại, nghĩ tôi cho anh ta cơ hội sao?"

Ôn Lam thoáng nghĩ tới Lăng Húc, cảm động nói: "Đàn ông thật không đáng tin.”

Doãn Hàm: "Đúng vậy, đều là một đám tϊиɧ ŧяùиɠ lên não.”

Ôn Lam: "Không ai đáng tin.”

Doãn Hàm: "Đóng cửa trái tim, không bao giờ nói chuyện với anh ta nữa.”

Hứa Y Y u oán nhìn các cô: "Hai đại mỹ nữ các cậu, có thể hay không đừng ở trước mặt tôi nói những thứ này? Tôi độc thân hơn hai mươi năm rồi.”

Doãn Hàm cười: "Vậy cậu nói một câu đi.”

Hứa Y Y bĩu môi: “Tôi thực ra cũng muốn lắm chứ.”

Ba người cười ha ha, tay nắm tay đứng thang cuốn đi xuống.

Đứng được một lúc, Ôn Lam nghe thấy âm nhạc không biết từ đâu vang lên, lại buông tay các cô ra, giống như con bướm hoa dạo nhảy một vòng trên bậc thang.

“Đừng nhảy nữa, bốc hỏa rồi." Doãn Hàm ôm eo mảnh khảnh của cô, cười đùa: "Bảo bối, đến đây, hôn tôi một cái - -”

Làm Ôn Lam đỏ bừng mặt: "Cậu mẹ nó không phải thầm mến tôi đúng không?!" Lại hỏi cô ấy: "Cậu thấy tôi nhảy thế nào?”

“Hoàn mỹ!”

“ Miệng lưỡi trơn tru.” Cô bắt đầu hăng hái lên, bỗng nhiên ôm lấy mặt của Doãn Lâm, nghiêm túc quan sát, lại gần hung hăng hôn cô ấy một cái, phát ra một tiếng "Chụt".

“Mỹ nữ, hôm nay cùng tôi trở về áp trại làm phu nhân đi!" Cô làm bộ mặt xấu xa.

Doãn Hàm cười vang, nét đẹp phi giới tính tràn ngập tinh thần phấn chấn, lơ đãng quay đầu lại, nhìn thẳng vào một tầm mắt: "Giang tổng?”

Tay Ôn Lam còn ôm lấy cổ cô ấy, theo bản năng quay đầu lại.

Giang Cảnh Hành không đến một mình, Chu Tùng đi theo bên cạnh anh.

Ánh mắt của anh rơi vào tay Doãn Hàm, Ôn Lam theo bản năng thu lại, đứng thẳng, có chút giống như khi còn bé yêu sớm bị chủ nhiệm lớp bắt tại trận.

Giang Cảnh Hành nét mặt không đổi cười cười: "Đến dạo phố?”

Doãn Hàm cười nói, ngược lại cũng không phải rất câu nệ: "Sắp sang năm mới, cùng bạn cùng phòng mua chút đồ."

Doãn Hàm làm ở Á Mỹ là một công ty mỹ phẩm ngoại thương do tập đoàn Trung Thần đầu tư, trong cuộc họp thường niên, Doãn Hàm đã từng gặp qua vị này.

“Không quấy rầy hai người nữa." Anh rất có phong độ gật đầu chào hỏi.

Gặp thoáng qua, sắp không nhìn thấy ba cô gái phía sau nữa, Chu Tùng mới nói: "Anh rất thích cô gái kia sao?"

Giang Cảnh Hành liếc hắn một cái, từ chối cho ý kiến: "Cậu lúc nào trở nên nhiều chuyện như vậy?”

Biết anh không tức giận, Chu Tùng cười cười: "Lần đầu tiên tôi thấy anh dùng ánh mắt này nhìn một cô gái."

Giang Cảnh Hành không nói gì, chỉ cười cười.

...

“Eo kia, chân kia, khuôn mặt kia..." Hứa Y Y nâng mặt lên, khó có thể ức chế kích động thét chói tai: “Lại còn đặc biệt có phong cách."

“Đừng nghĩ nữa, không phải người cùng một đường đâu." Doãn Hàm cắn điếu thuốc vào miệng, cúi đầu châm lửa, mái tóc ngắn ngang tai bởi vì nghiêng đầu mà lưu loát dán lên gương mặt tuấn lệ. Cô ấy hít một hơi, lấy điếu thuốc xuống, giơ đầu ngón tay lên xem tin nhắn trên điện thoại.

“Tự sướиɠ một chút không được sao!? Dáng người này thật con mẹ nó đỉnh a! Có thể so với người mẫu nam! Không, so với người mẫu nam còn tốt hơn! Không biết tại sao, nhìn rất quen mắt.”

“Cậu thấy trai đẹp đều quen mắt." Doãn Hàm nói.

“Lau nước miếng đi." Ôn Lam ân cần đưa khăn giấy cho cô.

“Cút." Hứa Y Y cười to đánh cô.

Doãn Hàm gửi tin nhắn xong, lại hút một hơi thuốc, quay đầu lại nói với các cô: "Loại đàn ông này, nhìn ngắm là được, thật sự muốn leo lên? Chết cũng không biết chết như thế nào. Nhìn nghiêm trang như vậy, ai biết như thế nào? Cũng giống như tổng giám đốc trên không của công ty chúng tôi, dáng chó hình người, lần đầu tiên đi công tác đã ám chỉ muốn tôi thuê phòng với anh ta, điều đó làm tôi ghê tởm muốn chết."

“Đẹp trai không?" Điểm chú ý của Hứa Y Y vĩnh viễn không giống với người bình thường.

Doãn Hàm: "Cũng được, có chút đẹp trai, có chút giống giống người nổi tiếng kia, tên là Thẩm gì gì đó. Đúng rồi, Thẩm Sâm.”

Nghe được cái tên này, Ôn Lam theo bản năng ngẩng đầu lên.

Hứa Y Y kinh hô: "Ai da, cái này còn gọi là tiểu soái ca sao? Thẩm Sâm là nam thần của tôi!”

Doãn Hàm khinh thường: "Nam thần của cậu mỗi ngày đổi một người.”

Sau đó trở lại chuyện chính, Doãn Hàm hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Thật không nói giỡn, biết bối cảnh trong nhà anh ấy thế nào không? Cha anh ấy theo chính trị, ông nội anh ấy trên vai mang sao, bà ngoại anh ấy là người sáng lập vận tải đường biển viễn dương, hàng không dân doanh trong nước, cơ bản đều là của nhà anh ấy. Ông ngoại cậu ấy là viện sĩ, chính là nghiên cứu cái kia...boom nguyên tử gì đó, dì của anh ấy, chú của anh ấy,… đều là những nhân vật nổi tiếng.”

Hứa Y Y bĩu môi: "Loại công tử này, tâm cao khí ngạo, lạnh lùng lạnh lùng, rất khó hầu hạ, tránh càng xa càng tốt."

Ôn Lam đối với Giang Cảnh Hành mặc dù không tính là có thiện cảm, nhưng cảm thấy người này cho người ta cảm giác vẫn rất tốt: "Không đến mức đó, anh ấy kỳ thật rất tốt."

Doãn Hàm và Hứa Y Y đều ném ánh mắt tìm tòi nghiên cứu về phía cô.

Ôn Lam chớp chớp mắt, như mang gai sống: "Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Doãn Hàm híp mắt: "Cậu không đúng a.”

Ôn Lam: "Tôi làm gì có?”

Ôn Lam liếc mắt một cái nhìn thấy ven đường trong tiệm chuyên bán quần áo, linh cơ khẽ động, chỉ vào kia nói: "Thật đẹp mắt, A Hàm, cậu đi thử xem."

“Nói đùa cái gì? Quần áo này thích hợp với loại cô gái tomboy như tôi? Cậu mặc còn tạm được?”

Nói chêm chọc cười vài câu, cuối cùng cũng đánh lạc hướng được hai cô ấy.

[ ]

Trở lại chỗ ở, ba người đang muốn lên lầu, lại thấy dáng dấp một người nhân viên giao hàng bưng cái hộp màu đen ở cửa chờ.

“Xin hỏi, cô là Ôn Lam tiểu thư sao? Đây là kiện hàng của cô, mời ký nhận một chút.”

“Tôi không có gì à?" Ôn Lam khó hiểu.

"Không sai, đây là của cô."

Ôn Lam nhìn thoáng qua, địa chỉ và tên viết thật đúng là cô, nghi hoặc ký tên.

Hộp rất lớn, hình chữ nhật ước chừng hai cái túi máy tính, cẩn thận dùng dây lụa màu vàng buộc một cái nơ bướm thật to. Hộp bề ngoài sờ lên cũng rất bóng loáng, nhìn kỹ, cũng không phải hộp giấy, mà giống như là một loại tơ lụa quý giá nào đó. Cúi đầu ngửi một cái, hình như còn có mùi nước hoa nhàn nhạt.

Doãn Hàm và Hứa Y Y đều rất tò mò.

Trong ánh mắt tò mò của các cô, Ôn Lam mở hộp ra.

Sau đó, nhìn thấy chiếc váy cashmere màu trắng nằm ở giữa hộp.

Là trước kia đã từng thấy nó ở trung tâm thương mại. Có điều, phần eo cùng ngực hình như đã được sửa lại, tựa hồ là dán sát đường cong thân thể của cô.

Vừa rồi thử sơ qua một chút, liền cảm thấy chiếc váy này rất đẹp. Kiểu dáng rất đơn giản, nhưng là kiểu dáng hạng nhất, đơn giản mà hào phóng, hoàn mỹ tôn lên đường cong của phụ nữ.

Sau khi lấy váy ra, mới phát hiện phía dưới còn có một đôi giày cao gót màu đen. Đế chống thấm nước rất cao, khảm kim cương hình sao màu xanh nước biển. Cô đã nhìn thấy đôi giày này trên tạp chí K trước đây với giá sáu con số.

Nằm bên cạnh là một cái ghim cài áo không bắt mắt, thế nhưng, Ôn Lam là nhà thiết kế, đối với các nhãn hiệu lớn cao định rõ như lòng bàn tay. Cái trâm cài áo nhìn như không bắt mắt này, lại là đồ cổ, từng được rao bán với giá ở trên trời tại Tô Phú Bỉ, sau đó bị một người Anh quốc giàu có mua vào, tặng cho vào Z. gia. Chiếc trâm cài áo này, có thể mua cả tòa nhà này.

Cô đã nghĩ rằng nó sẽ kết thúc ở đây. Nhưng sau khi lấy giày ra, mới phát hiện phía dưới còn có một tầng, bên trong là một cái túi hình con rắn, phía trên còn đính một tấm thiệp: "Mỗi lần cho rằng đã kết thúc, lại có niềm vui mới. Có phải rất bất ngờ hay không? Thích cảm giác mở quà không?”

Không có ký tên, nhưng nhìn thấy chữ viết này, Ôn Lam liền biết là ai tặng.

Thật sự là tiêu tiền như nước...

Nói không động tâm là giả. Thế nhưng, một khi vượt qua năng lực thừa nhận của bản thân, ngược lại khiến người ta bất an. Dù sao, lúc này cô sợ hãi hơn tất cả những thứ khác.

Doãn Hàm và Hứa Y Y đều trầm mặc một hồi.

Sau một lúc lâu, Doãn Hàm hỏi cô: "Lam Lam, gần đây cậu có phải... tâm trạng không tốt không? Nếu tâm trạng cậu không tốt, có thể nói với chúng tôi, ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông.”

Doãn Hàm nói tránh giảm, chính là chỉ chuyện Lăng Húc.

Ôn Lam trấn an cười với cô ấy: "Yên tâm, không phải như cậu nghĩ, tôi không dựa vào người giàu có nào. Anh ấy có tiền, có thể nghĩ như thế là cảm thấy thú vị.”

“Công tử cậu ấm nào? Theo đuổi con gái chính là dùng tiền? Chết tiệt!" Hứa Y Y chậc chậc hai tiếng, chợt nói: “Có điều, rất hợp khẩu vị của tôi! Theo đuổi con gái, chính là đơn giản thô bạo như vậy!”

Ôn Lam liếc cô ấy một cái xem thường, cất hết đồ đạc về.

Ngày hôm sau, Chu Tùng gõ cửa phòng làm việc của Giang Cảnh Hành, đem đồ đạc nguyên vẹn đưa về bàn làm việc của anh.

Giang Cảnh Hành không có hứng thú nhìn lướt qua, dường như đây không phải là vật xa xỉ vô giá, mà chỉ là hàng rách nát bỏ ven đường: "Cô ấy đâu?"

Chu Tùng đè nén cười: "Là nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới, Ôn tiểu thư không tới.”

Anh im lặng một lát, bật cười, tiện tay bóp cà vạt, cởi cúc áo: "Biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

"Nghĩ cái gì vậy, mê mẩn như vậy?" Lục Yến Trầm cầm một phần tư liệu tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được biểu tình còn chưa thu hồi trên mặt anh, không khỏi cười khẽ.

“Không có gì." Giang Cảnh Hành trở lại bàn làm việc, nhặt kính lên đeo lên.

“Không đúng." Lục Yến Trầm đi tới, thoáng nhìn món quà bị trả lại trên bàn, kinh ngạc: "Đây là theo đuổi mỹ nữ nào bị cự tuyệt?”

“Làm sao có thể, chỉ là vẫn chưa tặng.”

“Còn chưa tặng, cậu sẽ không có vẻ mặt này." Lục Yến Trầm cười, chế nhạo nói.

Giang Cảnh Hành bất giác ngẩng đầu, nhìn hắn thêm một cái.

"Mỹ nữ nào vậy? Tiết lộ một chút đi. Cậu không làm cái gì cũng đều thuận lợi sao, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao? Thậm chí không cô gái nào mà cậu không giải quyết được?" Hắn nhướng mày nhìn anh, tuy là ngữ khí ân cần quan tâm, nhưng Giang Cảnh Hành cảm thấy, nhìn hắn bộ dạng muốn xem kịch hay thì nhiều hơn.

Giang Cảnh Hành cũng không có sở thích bị người ta coi là diễn viên: "Ghi nhận sự quan tâm, nhưng đây là chuyện của tôi.”

Thấy anh không muốn để ý đến mình, Lục Yến Trầm cười rộ lên.

Bất thình lình anh liếc hắn một cái, ánh mắt uy hϊếp kia khiến hắn lập tức thu lại nụ cười. Lục Yến Trầm giơ tay lên: "Đùa thôi, đùa thôi.”

Giang Cảnh Hành thu hồi ánh mắt, lười so đo với hắn.

【 】