Vài ngày sau, không khí đi ngược lên phía Bắc, sau đó tuyết rơi liên tục một tuần. Có thể là do đêm đó trời lạnh, mấy ngày nay Ôn Lam vẫn ho khan, đến bây giờ còn chưa khỏi.
Sau ngày đó Lăng Húc vẫn gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô, cô không thể làm gì khác hơn là kéo hắn vào danh sách đen, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Cách một ngày nhận được email của hắn, chỉ có một câu tàn nhẫn đơn giản "Ôn Lam, anh đủ tàn nhẫn, chúng ta cứ chờ mà xem".
Ôn Lam siết chặt di động, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Hắn muốn trả thù cô như thế nào? Tùy hắn, cô chỉ là một nhân viên nhỏ, sợ cái gì?
Hôm sau công ty có cuộc họp thường kỳ, sáng sớm cô đã trang điểm nhã nhặn ra ngoài.
Bởi vì trận tuyết lớn này, tình hình giao thông không tốt, Ôn Lam ở trên đường đến trễ một chút, lúc đến, trong phòng hội nghị đã ngồi đầy người.
Cô không dám đi về phía trước, sợ bị phát hiện, rón rén lui về phía sau.
Đợi tìm được một vị trí tự cho là an toàn, cô nhìn ngó xung quanh khắp nơi. Ai ngờ, ánh mắt đảo qua liền thấy được một người đàn ông tựa vào góc.
Anh rất cao, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra dáng người thon dài, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, đang cúi đầu lật một vài văn kiện. Một khuôn mặt trong trẻo mà tuấn mỹ, khí chất phi phàm, chỉ là, con ngươi phía sau kính nhàn nhạt kia không mang theo cảm xúc gì.
Khác với một đám quản lý cấp cao đang ngồi nghiêm chỉnh, anh ăn mặc rất tùy ý, trên người chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng, tay áo tùy ý xắn lên khuỷu tay.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc đồ công sở, tự tin, xinh đẹp, chắp tay nhìn xung quanh phòng họp, thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm với anh, nụ cười hiên ngang mà có mị lực. Mà anh, chỉ thỉnh thoảng nhếch môi một chút.
Ôn Lam lúc ấy chỉ cảm thấy kinh ngạc, không rõ trong cuộc họp như vậy vì sao người này thong dong như thế, ăn mặc lại còn tùy tiện như vậy. Mà một đám quản lý cao cấp đang ngồi, lại không có một người nào đưa ra lời dị nghị.
Ngây người, bên tai nghe được Diệp Tuệ Tuệ gọi cô: "Ôn Lam, đứng đó làm gì? Còn không mau đưa bản kế hoạch dự án cho Giang tổng!”
Ôn Lam như vừa tỉnh mộng.
Sáu giờ sáng, Diệp Tuệ Tuệ đã gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay ông chủ lớn của nhà đầu tư có thể tới, bảo cô ngàn vạn lần không nên đến muộn, chuẩn bị tốt kế hoạch dự án.
Nhưng đến lúc muốn đưa bản kế hoạch, cô lại gặp khó khăn.
Cô căn bản không biết vị đại lão tập đoàn Trung Thần trong truyền thuyết này, chỉ là nghe qua những việc làm của anh, Diệp Tuệ Tuệ ở trong điện thoại chỉ nói anh có chút cận thị phải đeo kính mắt. Cô nghĩ, một ông trùm kinh doanh nổi tiếng lăn lộn trên thương trường như vậy, vả lại còn khiến một đám cổ đông phía đối tác phải phục tùng tuân theo, thì chắc chắn sẽ không quá trẻ tuổi.
Ánh mắt đảo qua bốn phía, cô thấy được một người trung niên xa lạ đứng ở vị trí chính đang sửa sang lại văn kiện, có đeo kính nên cô vội vàng đưa văn kiện qua.
Từ Khánh Đông sửng sốt, chần chừ nhìn về phía cô.
Bốn phía cũng không hiểu sao yên tĩnh đến lạ thường, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn cô, cảm giác như lưng của cô bị cắm gai.
Tay Ôn Lam vẫn duy trì tư thế đưa văn kiện ra, đã cảm thấy không ổn, nhưng đâm lao phải theo lao.
Giang Cảnh Hành trong góc đang cúi đầu lật văn kiện giờ phút này đứng lên, đi tới, nhận lấy phần văn kiện này từ trong tay cô, thay cô giải vây: "Cảm ơn.”
Không biết vì sao, Ôn Lam luôn cảm thấy cái liếc nhìn cuối cùng kia của anh ước chừng là đang nở nụ cười.
Đầu óc cô còn có chút loạn, chỉ thấy anh nháy mắt với Từ Khánh Đông.
Người sau vội vàng tránh ra, cung kính đưa qua một cây bút máy.
Ôn Lam mới biết mình nhận lầm người.
Sau đó, Diệp Tuệ Tuệ vẫn xin lỗi cô, nói đều do cô ấy không nói rõ ràng, nhưng cũng đồng tình nhìn về phía cô, nói lần này cô thật sự nổi tiếng rồi, được ông chủ lớn của Trung Thần nhớ kỹ.
Ôn Lam: "Vì sao trước đó cô không cho tôi xem ảnh chụp của anh ấy? Tôi nào biết ông chủ lớn của Trung Thần lại trẻ như vậy!”
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy, người đàn ông này lớn lên rất đàng hoàng, có chút cảm giác đã từng quen biết, không nghĩ tới anh chính là ông chủ lớn của tập đoàn Trung Thần.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, người này mang trên người khí chất bình thản ung dung lại phong độ, không phải người bình thường mà có .
Tính ra, Đỉnh Hoa huy động vốn đều là Trung Thần đầu tư, quả thật có thể coi là Đỉnh Hoa là công ty của bọn họ.
Các lãnh đạo ở Trung Thần bọn họ cũng gặp qua không ít, nhưng vị đại trong truyền thuyết này vẫn là lần đầu tiên gặp.
Giang tổng nổi tiếng trong giới Bắc Kinh, ông trùm kinh doanh trong giới tài chính, là người hàng năm đứng đầu trên tạp chí tài chính Hoàn Vũ. Nghe nói, vị mỹ nữ tổng biên tập tài năng diện mạo nổi bật kia đối với anh tình cảm không đổi, nhiều lần bị cự tuyệt cũng không tức giận, không chút tiếc rẻ lời khen ngợi đối với anh.
Anh có quyền thế, có mị lực làm cho nam nhân nào khó có thể sánh ngang, làm cho nữ nhân phát điên mê muội.
Có lẽ là khí chất vô hình trên người anh, khi anh lật văn kiện, trong phòng họp theo bản năng yên tĩnh, không ai dám mở miệng.
Mọi người ở dưới nhìn nhau vài lần, đều có chút co quắp. Đương nhiên, không có ai không muốn ở trước mặt người như vậy mà lộ mặt, nhưng cũng sợ làm điều gì thất thường, khiến anh lưu lại ấn tượng xấu, thế cho nên tất cả mọi người có chút chần chờ, không ai tùy tiện mở miệng.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
"Sao lại không nói, sợ tôi?" Giang Cảnh Hành tùy ý lật qua vài trang, ngẩng đầu cười, ánh mắt chậm rãi xẹt qua mọi người.
Tất cả mọi người đều cười. Anh nhìn qua cũng không phải rất nghiêm khắc, cùng trong truyền thuyết lãnh khốc không quá giống nhau. Sau đó mặc dù là đang tán gẫu về việc hạng mục, nhưng anh ngữ điệu hiền hòa, giống như là nói về việc nhà bình thường, dần dần làm cho mọi người thả lỏng tâm cảnh giác.
Ôn Lam liếc anh một cái, rốt cuộc nhớ ra đã gặp người này ở đâu.
……
Họp xong, Giang Cảnh Hành đứng dậy đưa bút máy cho Từ Khánh Đông.
Người sau vội cung kính khom người, lui ra.
La Gia Ý cười từ xa đi tới: "Không ngờ Đỉnh Hoa chúng ta còn có tiểu cô nương xinh đẹp thú vị như vậy, lại coi lão Từ là anh. Ai da, vẫn là trách anh lớn lên còn quá trẻ.”
"Đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn trẻ sao?" Giang Cảnh Hành mỉm cười, không để ý tới lời trêu chọc của La Gia Ý, khép tài liệu lại đứng lên, bước chân dài.
Thấy anh muốn đi, La Gia Ý nói: "Tôi mời anh ăn cơm, chúng ta đã lâu không gặp.”
“Lần sau đi, công ty còn có việc.”
“Vậy được rồi, có thời gian gặp lại." Cô cũng không miễn cưỡng, một đường tiễn anh ra bên ngoài: “Lần sau tôi sẽ tiếp đón thật tốt.”
Đến dưới lầu công ty mới phát hiện sớm có người đang đợi .
Một cô gái trẻ tuổi, ước chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, mặc một bộ sườn xám hoa mẫu đơn màu trắng quấn cành, tóc búi thành một búi tóc, chỉ đơn giản cài một cây trâm gỗ.
Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức. [Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. Ở đây ý muốn nói đến vẻ đẹp tự nhiên.]
Một câu nói xuất hiện trong lòng La Gia Ý.
Khi cô đánh giá đối phương, Thân Lê cũng nhìn thấy cô, ánh mắt vô thức nhìn qua nhìn lại vài lần giữa cô và Giang Cảnh Hành, nhíu nhíu mày.
Thấy Giang Cảnh Hành nhìn tới, Thân Lê mới thu lại biểu tình, cười đến ôn nhu mà ngượng ngùng: "Anh Tứ.”
Giang Cảnh Hành cũng cười với Thân Lê: "Xin chào.”
"Đây là Thân Lê, là diễn viên." Anh giới thiệu hai bên và nói: "Đây là La Gia Ý, giám đốc điều hành mới của Đỉnh Hoa, nhà thiết kế trang phục nổi tiếng trong nước."
La Gia Ý nhiệt tình bắt tay cô, nụ cười không chê vào đâu được: "Thân tiểu thư thật xinh đẹp, so với trên màn ảnh còn đẹp hơn, tôi rất thích phim của Thân tiểu thư.”
Biểu tình Thân Lê không được tự nhiên lắm, cũng nặn ra một nụ cười.
Chỉ có điều nét mặt cũng không tốt, nghiêm mặt: "Cám ơn.”
Cô quay sang nói với Giang Cảnh Hành: "Anh Tứ, chúng ta đi mau đi, buổi tối có tiệc gia đình, lát nữa dì Lương sẽ thúc giục.”
“Đi thôi.”
Đưa mắt nhìn hai người cùng rời đi, La Gia Ý nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười, xoay người trở về công ty.
……
Lúc Ôn Lam nhận được điện thoại của Kỷ Triêu Dương, cô vẫn còn đang tăng ca ở công ty.
【 】
“Hôm nay sao? Em còn chưa tan ca mà." Cô chán nản nói.
“Sinh nhật anh mà!” Hắn có chút không vui nói: “Lúc sinh nhật em, anh từ Maldives chạy về với em! Không có lương tâm.”
“Được rồi được rồi, em tới." Ôn Lam cúp điện thoại, thở dài.
Con người cô chính là quá mềm lòng. Hơn nữa, trong cái vòng luẩn quẩn đó, Kỷ Triêu Dương đối xử với cô không tệ.
Giờ cao điểm buổi tối, đường bị kẹt xe, lúc cô đến nơi cũng đã là 9 giờ tối.
Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, vừa vào phòng, cô liền toát mồ hôi. Căn phòng được trang hoàng kiểu điển hình Trung Quốc, trên tường treo đối xứng mấy bức tranh chữ, là bức tranh mô phỏng theo tranh của Tề Bạch Thạch, ngoài ra còn có chữ Hoàng Đình Kiên đóng khung làm thành mấy mặt bàn, gu thẩm mỹ không tầm thường.
Cô tháo mũ xuống, nhìn tấm thảm mới tinh, lại nhìn vết nước đọng trên chân, do dự không đặt chân lên.
Kỷ Triêu Dương vừa lăn lộn vừa cười ha hả: "Tin nhắn lúc 6 giờ gửi cho em, 9 giờ mới đến, giống như rùa bò vậy, phục em thật.”
Ôn Lam đưa áo khoác cho nhân viên phục vụ, chắp tay trước ngực, cười nói: "Kẹt xe mà.”
“Đứng đó làm gì? Ngồi đi." Lục Yến Trầm vẫn đang gọi điện thoại liền cúp máy, quay đầu nhìn cô một cái, tùy ý chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.
Ôn Lam lúc này mới ngồi xuống.
“Đã lâu không gặp em, làm ở đâu vậy?" Lục Yến Trầm uống một ngụm nước, quay đầu hỏi cô.
“Một công ty quần áo nhỏ, không lọt vào mắt ngài đâu." Ôn Lam ngoan ngoãn nói.
Đây cũng không phải là lời khiêm tốn, người này cùng Kỷ Triêu Dương vẫn là không giống nhau, tuy rằng gia thế bất phàm, nhưng Lục Yến Trầm cũng đã là ông chủ của một công ty đầu tư phát hành cổ phiếu.
“Lam Lam hiếm khi đến đây một chuyến, cậu đừng có như đang tra hộ khẩu nữa, dọa người quá." Kỷ Triêu Dương trừng hắn, lại nhìn xung quanh, hoài nghi nói: "Anh tôi đâu? Còn chưa tới sao?”
“Cậu ấy bận lắm, nói trễ tí mới đến được." Lục Yến trầm giọng nói.
“Cậu ấy là người bận rộn mà." Có người khác hiểu gật đầu.
Một ván kết thúc, Ôn Lam đi ra ngoài hít thở một hơi.
Mới vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy ở khúc rẽ có người nói chuyện phiếm: "Ai kêu cô ta tới đây vậy? Đây không phải là người bẩn thỉu sao?! Làm hại anh Càn ngồi tù bốn năm, cô ta còn không biết xấu hổ mà đến?!" là giọng của Tưởng Niệm.
"Nói cô hồ đồ thật đúng là không nói sai. Chu Càn là loại người gì, cô còn thay anh ta bất bình? Ngay cả em gái của chính mình cũng muốn xâm hại." Một người khác cười lạnh, nghe thanh âm là người nam, giống như tên Thiệu Khôn gì đó, ván trước thua cô một phen.
“Đó không phải là do người phụ nữ đó câu dẫn anh ấy sao? Còn ở cùng một chỗ với anh Kinh Nam, đàn ông của cô ta không có mười cũng tám đi chứ? Lớn lên bộ dạng câu dẫn kia, lại còn trách cho anh ấy xâm hại.”
“Cô cũng có kém gì đâu, cẩn thận Chu Khiêm liều mạng với cô!”
"Anh Càn đều bị cô ta đưa vào ngục giam, Chu gia còn lại hai người như vậy lại còn che chở cho cô ta. Anh nói xem bọn họ có phải hay không..." Cô ta bỗng nhiên cười đến bí ẩn.
Thiệu Khôn không nói gì: "Đừng đoán mò, người ta chính là tình anh em thuần túy.”
Tưởng Niệm khịt mũi coi thường: "Anh em? Lừa người à, lại không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa cô ta lớn lên như vậy, mỗi ngày đều lắc lư trước mắt, ai mà chịu nổi chứ?”
“Cũng chỉ như vậy, cũng không phải mỹ nữ gì." Một cô gái khác nói.
"Lời này nghe cũng thật chua xót”, một giọng người nam khác: "Nếu không phải gọi là mỹ nữ thì cái gì mới gọi là mỹ nữ? Tôi xem những cái gọi là "Thần nhan" Tiểu Hoa đều không đẹp bằng cô ấy. Anh của tôi mấy ngày hôm trước bao một diễn viên tuyến hai, trên màn hình nhỏ thì ngọt ngào như vậy nhưng gặp ở ngoài thì cái khuôn mặt kia giống như đánh phấn cả ba cân bột mì, cười rộ lên tựa như đóa hoa cúc, thật sự là chán ngán."
“Đó mới đúng là báu vật, nhìn thắt lưng kia kìa, bạn gái cũ của tôi tháo hai cái xương sườn cũng không nhỏ bằng cô ấy.”
“Anh xác định cô ấy chưa từng làm phẫu thuật? Thắt lưng này không phải người bình thường nên có!”
Ôn Lam hít sâu một hơi, rút khăn giấy lau tay.
Đã sớm quen với những lời đồn đại như vậy, khó nghe hơn cô cũng từng nghe qua.
Trở lại chỗ ngồi thì đã không còn chỗ cho Ôn Lam, cô đang định rời đi, Lục Yến Trầm đứng lên nói: "Em ngồi chỗ anh đi, anh đi hút điếu thuốc.”
Ôn Lam vội vàng ngồi xuống.
Ván này bài của cô không tệ, ngay cả tâm tình cũng khá hơn một chút.
Kỷ Triêu Dương và Tạ Dịch Đường đều là gà mờ, căn bản không biết, Tiển Văn Hạo lại không hứng thú lắm, cô liên tiếp thắng hai ván, đúng là đắc ý.
Chợt trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp, rất từ tính: "Vận may không tệ nha.”
Cô ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt mỉm cười.
Giang Cảnh Hành rất cao lớn, bả vai rộng lớn mà lưng giãn ra, thon dài cao ngất như cây bách mùa đông, thắt lưng cũng rất mảnh mai nhưng lại có lực, cả người tràn ngập sức mạnh và vẻ đẹp. Lúc anh một tay chống ở bên cạnh cô không gian bốn phía nhất thời chật chội dâng lên, ngay cả hô hấp đều cứng lại.
Bốn phía ánh sáng lờ mờ, chỉ có một bên ném tới một chùm ánh sáng, đem một bên mặt anh đắm chìm trong bóng tối u ám, lông mi thon dài rũ xuống, rõ ràng là mang theo nụ cười nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cặp mắt kia vô cùng lạnh lẽo như băng, giống như không có chút hơi ấm nào.
Ôn Lam kinh ngạc nhìn anh, vội vàng dời ánh mắt đi.
Không phải vì anh không đẹp, mà là bởi vì bộ dạng quá đẹp.
Trăng trên trời, tuyết trên núi cao, không gì hơn cái này.
Không hổ là Giang tiên sinh danh tiếng lừng lẫy trong giới Bắc Kinh.
“Ngơ ngẩn cái gì? Đến lượt em kìa.” Kỷ Triêu Dương gọi cô.
Ôn Lam vội vàng hoàn hồn, ném ra một tấm.
“Sao trễ thế này mới tới?" Lục Yến Trầm cười hỏi.
“Trên đường kẹt xe." Giang Cảnh Hành cởϊ áσ khoác, tùy ý vắt sang một bên.
“Chuyện đã giải quyết xong chưa?" Lục Yến Trầm mở miệng.
“Chuyện nhỏ.”
"Tuy rằng chỉ là lời đồn đãi, khống chế không tốt, đối với giá cổ phiếu của công ty cũng sẽ có ảnh hưởng chứ?"
Một đống người vây quanh Giang Cảnh Hành, anh một câu tôi một câu, hiển nhiên anh là trung tâm của toàn cục này.
Bên tai nghe anh nói chuyện với những người khác, Ôn Lam hơi thất thần. Thì ra, cô đã sớm gặp qua người này, trách không được ngày đó lúc ghép xe đã cảm thấy anh rất quen thuộc.
“Lam Lam, em sao vậy, không thoải mái sao?" Kỷ Triêu Dương lo lắng mở miệng.
Giang Cảnh Hành cũng nhìn qua.
Anh có một khuôn mặt đường nét sắc xảo, ngũ quan sắc bén, như bút máy phác thảo, màu da quá trắng, mắt mày đen nhánh, giống như đúc miêu tả ở trong sách, lông mày khôi ngô sâu mục là tướng mạo quý tộc khí thế bức người. Cho dù có hùng hổ dọa người nhìn chằm chằm vào một người, cũng khó có thể che giấu vẻ đẹp của khuôn mặt này.
Cởϊ áσ khoác, bên trong anh mặc một chiếc áo len mỏng sát người, trên sống mũi đeo kính gọng vàng, ngược lại làm dịu vài phần khí thế lạnh thấu xương. Hơn nữa trời sinh một đôi mắt phượng đan, mặc dù sắc bén, cũng rất đa tình, thế cho nên Ôn Lam một đoạn thời gian dài đều cảm thấy anh nhìn cô đều là ẩn tình dịu dàng.
Sau này mới biết vì anh cận thị nên nhìn ai cũng là bộ mặt kia.
“Quên giới thiệu." Kỷ Triêu Dương nhớ tới vội giới thiệu cho cô Giang Cảnh Hành bên cạnh: "Đây là Giang Cảnh Hành, anh họ của anh, giống như anh ruột anh, ông chủ lớn của tập đoàn Trung Thần.”
Ôn Lam nhìn về phía anh, không biết nên gọi như thế nào, thử thăm dò: "Giang công tử?”
Bốn phía yên tĩnh.
Giang Cảnh Hành cũng nhíu mày, thờ ơ xoay cái bật lửa trong tay.
Ôn Lam bị ánh mắt như cười như không của anh làm cho trong lòng thấp thỏm, cũng may Kỷ Triêu Dương thay cô giải vây: “Em giống anh, gọi anh ấy là anh là được rồi, hoặc là em gọi anh Tứ, đều giống nhau.”
“Anh Tứ." Cô suy nghĩ một chút vẫn chọn một cái xưng hô không thân mật này. Bọn họ đã gặp qua vài lần, nhưng ngay cả quen thân cũng không tính, chính là mối quan hệ lúng túng khó xử. Trong ấn tượng, quan hệ giữa anh và Phó Kinh Nam dường như rất thân thiết.
Bất quá, bởi vì anh bề bộn nhiều việc, rất ít tham gia loại tụ họp này, bọn họ gặp mặt số lần một bàn tay cũng đếm tới, Phó Kinh Nam cho tới bây giờ cũng chưa từng giới thiệu qua người này với cô.
Anh nhàn nhạt gật đầu.
[] Lúc chờ cô lấy hết dũng khí nhìn anh, anh đã dời ánh mắt đi cùng những người khác nói cười.
Tiển Văn Hạo cười nói: "Nghe nói gần đây cậu và lão Lục đang làm dự án gì đó, làm cái này là làm gì?”
“Nói cậu kém cỏi thật đúng là không phải để trưng cho đẹp." Lục Yến Trầm liếc Tiển Văn Hạo một cái, cười nhạo: "Cả ngày trông coi cái công ty rách nát kia của cậu, ngoại trừ làm tiểu minh tinh cậu còn có thể làm gì?”
Tiển Văn Hạo cũng không tức giận, bất cần đời cười cười, quăng lá bài ra ngoài: "Tôi thích.”
“Chuyện của Trần Mặc, cậu định xử lý thế nào? "Lục Yến Trầm hỏi ngược lại Giang Cảnh Hành.
“Xử lý? Có ích gì xử lý?” Anh tựa hồ cảm thấy buồn cười, tiện tay thuận bộ bài trong tay: "Tôm tép nhãi nhép mà thôi.”
Ngón tay anh linh hoạt lại thon dài, lá bài giống như tuyết bay lượn ở đầu ngón tay anh, Ôn Lam nhìn đến hoa cả mắt. Đàn ông Bắc Kinh, nhiều người đều rất có giọng điệu, nhưng so với đàn ông Thượng Hải lại nhiều hơn vài phần thô kệch quê mùa. Vị "Giang công tử" này hẳn là ở giữa hai loại người này, rất đàn ông, nhưng lại rất tinh xảo.
Anh không giống Tiển Văn Hạo đeo đồng hồ có thể chói sáng làm mù mắt, nhưng cũng không như Lục Yến Trầm một thân đen như vậy, quần áo rất khiêm tốn nhưng lại phối hợp vừa vặn, tro tàn, màu vàng nhạt...Rất có trình tự, lịch sự tao nhã lại có phong cách.
Ôn Lam liếc mắt một cái liền nhận ra đồng hồ của anh, mặc dù là đồng hồ cơ của thương hiệu N, mặt đồng hồ đã được lắp ráp lại, mặt trên phun mực là của thương hiệu S, trị hơn 1500 vạn. Các nút đính trên âu phục của anh cũng được làm thủ công bởi một thợ thủ công nổi tiếng của Ý, lên tới 200.000 chiếc...
Ôn Lam lặng lẽ dời ánh mắt. Cô cảm thấy tùy tiện lấy ra một chút gì đó từ anh cũng đủ tiền lương một năm của cô rồi.
Người với người, quả nhiên là không thể so sánh, bằng không rất dễ dàng khiến tâm tính mất cân bằng.
Nghe một lát, cô mới xem như hiểu được bọn họ đang nói cái gì.
Giang Cảnh Hành của tập đoàn Trung Thần lần này về nước phát triển, là chuẩn bị thu thập quyền tập trung thị trường tài chính trong nước Trung Thần, nhiều tầng quản lý công ty đầu tư của cổ phần khống chế dưới trướng thay máu.
Thủ đoạn khắc nghiệt như vậy sẽ tự nhiên gây ra phản ứng dữ dội, trong đó vốn Minh Viễn do Trung Thần lấy cổ phần khống chế là kịch liệt nhất, trước Minh Viễn tổng giám đốc Trần Mặc mấy ngày trước đã triệu tập họp báo, tuyên bố muốn đưa ra ánh sáng chọn dùng thủ đoạn bất chính đấu đá một số ngành nghề của xí nghiệp nhỏ và vừa, Giang Cảnh Hành tự nhiên ở nơi đầu ngọn sóng gió.
Bất quá, nhìn thần sắc tự nhiên của anh, giống như một chút cũng không bị dư luận ảnh hưởng.
“Ôn Lam, em có ý kiến gì không?" Tiển Văn Hạo thấy vẻ mặt không đồng ý của cô, nhướng mày.
Giang Cảnh Hành cũng nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người cô.
Anh cười với cô: "Ôn tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Ôn Lam cũng cười với anh, thấy những người còn lại đều nhìn mình, đành phải kiên trì nói: "Bên ngoài đã bàn tán sôi nổi, tuy rằng lấy thái độ kiên cường tham dự họp báo, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những lời đồn đại kia. Ngăn chặn không bằng khai thông, tôi cảm thấy, cách để tiêu trừ một lời đồn đãi có trọng lượng nhất, chính là dùng một lời đồn đãi khác, thậm chí nhiều lời đồn đãi khác."
Anh tựa hồ bị gợi lên vài phần hứng thú, đem kính mắt tháo xuống, thanh âm thấp giọng: "Cô nói tiếp đi.”
Ôn Lam kinh ngạc nhìn khuôn mặt sau khi anh tháo kính xuống.
Rõ ràng là diện mạo lạnh lùng đến cực điểm, lại sinh ra một đôi mắt hẹp dài câu người. Anh tháo kính xuống, so với bộ dáng nghiêm trang ngày thường càng nhiều hơn vài phần khí chất mê người.
Nghe nói tin đồn tình cảm của anh nhiều đến mức bay múa đầy trời. Loại đàn ông vừa lạnh lùng vừa ham muốn khí chất thành thục này, đại khái là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều cô gái.
Thấy anh hào hứng nhìn mình, cô xấu hổ cười, thuận miệng nói bậy: "Ví dụ như, tính cách lãnh đạm của anh..." Cô ho khan một tiếng: "Thật ngại quá, tôi chỉ lấy ví dụ thôi, gần đây không phải thường xuyên có loại lời đồn đại này sao? Phóng nhiều ra một chút, càng nhiều càng tốt, đảm bảo chiếm được tiêu đề. Chờ lời đồn đại đủ nhiều, mọi người sẽ không tin đó là sự thật, chỉ cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ. Anh nói đúng không?"
Những người còn lại khϊếp sợ nhìn cô, chính chủ mặt không đổi sắc, cười nhẹ nói: "Đề nghị của Ôn tiểu thư thật thú vị, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Bọn họ trò chuyện một hồi lại tiếp tục chơi thêm ván nữa, lúc đó Ôn Lam cùng Giang Cảnh Hành ngồi trong bàn đánh bài. Lúc đầu, cô là tồn tại một chút tâm tư đối với anh. Ông chủ lớn của tập đoàn Trung Thần, nhân vật lớn như vậy, có thể giữ mối quan hệ tự nhiên thì phải kết giao tốt..
Nhưng quay lại đánh liền phát hiện, người này sâu không lường được, cho dù là ngay từ đầu loại bài này rất nát, ra đến cuối cùng, dĩ nhiên có thể dần dần xoay chuyển cục thế.
Có nhiều lần, cô quay đầu lại nhìn anh, cẩn thận quan sát, muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút manh mối, nhưng anh chính là biểu tình không gợn sóng kia, không thấy rõ hư thực.
Trong lòng cô không yên, càng thêm vài phần thấp thỏm.
Đối với cái cảm quan này sâu hơn phải nói đến Kỷ Triêu Dương, hắn nhẫn nại, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Anh, anh có phải chơi bẩn hay không? Thế nào mà lần nào anh cũng thắng vậy!?”
“Cậu ấy cho dù không xuất chiêu thì cậu cũng có thể thắng sao?" Tiển Văn Hạo mở miệng, tràn đầy trào phúng.
“Điều này không có khả năng a? Vì cái gì mỗi lần tôi đều là kế cuối!”
“Không phải cậu còn có bạn cùng tiến sao?" Tiển Văn Hạo hất cằm về phía Ôn Lam.
“Cái khác thì không nói, hai người trên kỹ thuật đánh bài đúng là tám lạng nửa cân." Lục Yến Trầm mỉm cười.
Rất hiếm khi, Ôn Lam đỏ mặt, chuyển ánh mắt, lơ đãng nhìn thấy Giang Cảnh Hành bên cạnh.
Anh cúi đầu cụp mắt, thờ ơ theo bài, tựa hồ đối với trêu chọc lui tới của bọn họ một chút hứng thú cũng không có.
Bản lĩnh xuất chiêu, anh đã ném ra át chủ bài.
“A a a - - tôi thua tôi lại thua - -" Kỷ Triêu Dương ồn ào, vẻ mặt sụp đổ.
“Giang tiên sinh, chơi thôi mà có cần nghiêm túc như vậy không? Chăm sóc trẻ em tàn tật một chút đi." Lục Yến Trầm cười, đáy mắt một mảnh mỉa mai.
Tiển Văn Hạo cũng cười, cằm hướng Kỷ Triêu Dương phẫn nộ: "Tự mình tìm tai vạ, trách ai? Chơi với ai không chơi, hết lần này tới lần khác tìm cậu ấy. Nhiều năm như vậy, sao lại không nhớ sao?" Lại nhìn Ôn Lam, lời thấm thía: "Nhớ kỹ, anh trai này nhìn nhã nhặn nhưng ra tay rất tàn nhẫn. Hai bạn nhỏ, lần sau gặp cậu ta, nhớ trực tiếp đi đường vòng.”
Không để ý bọn họ trêu ghẹo, Giang Cảnh Hành không hứng thú ném bài, đứng lên nói: "Các cậu chơi đi, tôi ra ngoài một chút.”
“Đây là làm sao vậy? Tôi thấy tâm tình cậu ấy không tốt lắm." Tiển Văn Hạo tò mò hỏi.
“Còn không phải chuyện của vị Hạ gia kia." Lục Yến Trầm giọng cười nhạo.
“Sao vậy?”
Lục Yến Trầm nói: "Tiểu công chúa Hạ gia kia, làm trời làm đất, ai chịu được? Không biết chú Giang nghĩ như thế nào, cho ra loại hôn sự này? Lão Tứ tính tình như thế nào a, chưa bao giờ nói mềm mỏng. Hai ngày trước mang theo tiểu công chúa kia đi chọn nhẫn kim cương, đều chọn xong cô ấy còn nói không nên chọn kim cương hồng muốn kim cương vàng, lại còn muốn lão Tứ sửa lại khách sạn cho cô ấy, thay cậu cô ấy xin dự án công trình ở biển kia. Chậc, lão Tứ nói thẳng, hôn nhân này không kết hôn, bỏ người xuống liền đi.”
“Vậy tiểu công chúa có thể cam chịu từ bỏ sao?" Tiển Văn Hạo vểnh tai, tư thế xem kịch vui.
"Đương nhiên không a, hai ngày nay đi khắp nơi tìm cậu ấy, còn điều động cả dì Lương. "Giang Cảnh Hành chính là tính tình lãnh đạm, đại biếи ŧɦái! Anh ta đã sớm muốn bỏ rơi tôi, cái này thì tốt rồi, ngay cả lý do cũng lười tìm! Anh ta chính là rùa đen vương bát đản"!" Lục Yến Trầm giọng bắt chước theo giọng của cô gái kia, đè nén nhịn cười: "Kết quả cậu đoán lão Tứ nói như thế nào?”
“Nói như thế nào?”
"Hai ngày trước bác Hạ đích thân đi gọi cậu ấy tham gia bữa tiệc Hồng Môn Yến này, cậu ấy có đi thật, cả nhà chú trọng tiếng nói, lải nhải cả buổi, cậu ấy ở bên kia chậm rãi chọn thức ăn, chờ bọn họ nói xong, cậu ấy mới nói: "Bác nói đều đúng, chỉ là, chuyện này nên chú ý đến duyên phận, miễn cưỡng không đến được. Lại nói tiếp, cháu ngược lại thích yên tĩnh một chút", các cậu đều không thấy được sắc mặt bác Hạ, đều xanh cả rồi. Cậu ấy đây không phải rõ ràng là đang nói con gái nhà người ta rất ồn ào sao? Tôi cười đến chết mất."
"Cậu ấy thật dám nói thẳng ra a.”
“Cậu ấy có cái gì mà không dám nói!? Hạ gia hai ngày nay đều đi làm phiền ông ngoại của cậu ấy, cậu biết đấy, tính tình của Diệp viện sĩ kia, khẳng định không kéo xuống được cái mặt kia, mỗi ngày thúc giục lão Tứ đi xem mắt..."
Ôn Lam len lén nghe một lát, cảm thấy vui vẻ, sau đó có điện thoại gọi đến, cô ra dấu xin lỗi, vừa nghe máy vừa đi ra ngoài. Một cú điện thoại gọi hơn mười phút, lúc cúp máy, cô lạnh đến nhảy tới nhảy lui tại chỗ.
【 】
Lúc chuẩn bị rời đi, quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa.
Là Giang Cảnh Hành, nghiêng về phía cô dựa vào lan can, tư thái lười biếng, lãnh đạm, ngón tay thon dài lỏng lẻo kẹp một điếu thuốc.
Đứng mặt đối mặt như vậy nhìn, anh thật sự rất cao, ít nhất so với cô đi giày cao gót còn cao hơn một cái đầu, áo khoác âu phục tùy ý khoác lên khuỷu tay.
Trong phòng vô cùng náo nhiệt, anh lại một mình hút thuốc ở đây. Hình như, những náo nhiệt kia đều không liên quan đến anh.
Tuy là anh em họ, cùng Kỷ Triêu Dương thật sự một chút cũng không giống, thành thục, thạo đời, hỉ nộ không hình với sắc, khiến người nhìn không ra nông sâu.
Nghĩ tới đây, cô nhịn không được lại liếc anh một cái.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, anh quay đầu nhìn sang bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Lam bỗng nhiên có một loại cảm giác co quắp nói không nên lời.
Cô do dự một chút, chủ động chào hỏi: "Xin chào." Lúc ấy cho rằng anh là một người không hòa hợp, xuất phát từ lễ phép, cô dịu dàng khuyên một câu: "Bên ngoài lạnh lắm, anh vào đi.”
Anh nhìn cô, khí chất trầm tĩnh, nhưng cũng không dịu dàng như trong tưởng tượng của cô, một đôi mắt thâm thúy nhìn không thấy đáy, như đầm sâu, như biển tĩnh, có loại mùi vị đàn ông bức người tùy ý, tự dưng khiến người ta hoảng hốt.
"Anh... tôi xem dự báo thời tiết, lát nữa lại có tuyết rơi." Vì là mối quan hệ không thân quen lắm, nghi vấn đến miệng vẫn nuốt trở lại, cô nói ngược lại một câu không liên quan.
Thấy đôi mắt tối tăm của anh nhìn thẳng vào cô, cô mờ mịt một lát, lộ ra nụ cười đáng yêu, khiến bầu không khí không còn xấu hổ nữa.
Anh bóp điếu thuốc, nhìn cô nở nụ cười: "Tôi sắp phải đi rồi, cảm ơn.”
【 】