Chương 2: Chia tay

Lúc trở về đã qua giờ cao điểm, ước chừng nửa giờ đã đến.

Ôn Lam trả tiền, đứng ở dưới tòa bê tông cốt thép khổng lồ này. Chẳng biết từ lúc nào, trên trời nổi lên tuyết, như tơ bay, như bông liễu, từng mảng lớn từ không trung bay xuống, nhưng cũng không có liên tục như trong tưởng tượng của cô.

Tuyết ở phương Bắc thô ráp mà khô ráo, chạm trên mặt thậm chí có chút đau.

Cô đếm tầng lầu, ánh mắt dừng lại ở tầng vẫn sáng, do dự một lát đi vào.

Lúc này, nhân viên quầy lễ tân đang tựa vào trên bàn với bộ dạng buồn ngủ, thấy thái độ bình tĩnh tự nhiên hào phóng của cô, đối phương không chút nghi ngờ để cô lên lầu.

“Đinh - -" Cửa thang máy mở ra.

Ôn Lam hít sâu một hơi, chẳng biết vì sao có chút sợ hãi.

Nhưng từ trước đến nay cô không phải là người lùi bước, chỉ do dự một lát liền lớn mật cất bước về phía trước.

Lăng Húc có một văn phòng riêng, nhưng mà, lúc này trong văn phòng của hắn cũng không có người, ngay cả đèn cũng không có bật.

Ánh mắt Ôn Lam theo hành lang nhìn về phía khu làm việc của nhân viên, nơi đó đèn đuốc sáng trưng.

Bước chân cô nhẹ nhàng, từng bước từng bước đi qua.

“Anh Lăng, làm gì vậy? Công việc của em còn chưa xong đâu." Tiếng cười kiều mỵ của cô gái từ trong cửa kính cảm ứng truyền đến.

Ôn Lam dừng bước ở góc rẽ.

Là Chung Giai Duyệt, mặc trang phục văn màu lam nhạt, trang điểm thanh thuần mà trang nhã, đang e lệ trốn tránh nụ hôn của người phía sau. Ôm lấy cô gái, là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn lãng, phóng khoáng, một tay hắn ôm eo cô gái, tay kia chống ở bên cạnh cô gái, như có như không cúi đầu hôn cô gái, không cho cô gái làm việc.

Nhưng đó không phải là Lăng Húc sao?

Trên mặt hắn mang theo nụ cười mê người mà tự tin, hơi có vài phần trêu chọc, cúi đầu nói gì đó bên tai Chung Giai Duyệt.

Chung Giai Duyệt hai má ửng đỏ, quay đầu lại đánh hắn: "Anh thật xấu xa a - -”

Ôn Lam vẻ mặt chết lặng, trong lòng tựa hồ chỉ còn lại tiếng gió hờ hững đang gào thét rung động.

Cô siết chặt điện thoại di động, từ lúc bắt đầu khϊếp sợ, mờ mịt dần dần hoàn hồn, ngược lại sinh ra một loại cảm giác là tức giận, ghen tị, nhưng dần dà, lại biến thành không cam lòng cùng bất lực.

Nếu như nói hắn không yêu cô, tại sao hắn lại theo đuổi cô lâu như vậy? Sau khi cô tới trạm ngồi chờ, hắn buông bỏ công việc trong tay vượt qua hơn nửa Trung Quốc tới tìm cô.

Lúc ấy cô ngồi ở đại sảnh vắng vẻ chờ xe, nghĩ có nên tìm một khách sạn hay không, ngẩng đầu liền thấy hắn phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mặt cô, trời lạnh lẽo, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trán đầy mồ hôi, ánh mắt cũng rất sáng: "Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. Ôn Lam, sao em lại ngốc như vậy? Ngồi nhầm chỗ sao?"

Lúc đó mũi cô cay cay, hỏi hắn: "Sao anh không mặc áo khoác?”

Lúc ấy hắn theo đuổi cô gần hơn nửa năm, hắn đã là giám đốc điều hành của một ngân hàng đầu tư, mà cô, vẫn là một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, chênh lệch quá lớn.

Nhưng cô vẫn không đồng ý, bởi vì vừa mới trải qua một đoạn tình cảm thất bại, không có ý định tìm nữa.

Nhưng chính chuyện này, bỗng nhiên cạy mở nội tâm khép chặt của cô, tùy ý để hắn ôm lấy mình, đem đôi môi nóng bỏng dán lên mí mắt mình. Cô nhắm mắt lại, khẽ run rẩy.

"Em có biết em đẹp thế nào không, em yêu, anh phát điên vì em, anh muốn yêu em cả đời!"

Nhưng lời thề son sắt như vậy, mới chỉ hai năm mà lời thề đã tan vỡ.

Ôn Lam bình tĩnh hồi lâu, lấy điện thoại ra gọi cho hắn, trong lòng bỗng nhiên lạnh lùng nghĩ: Không biết hắn sẽ nói như thế nào.

Cách tấm thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy Lăng Húc lấy điện thoại di động ra, đuôi lông mày nhảy một cái, cau mày, đẩy Chung Giai Duyệt trong lòng ra, đứng xa một chút mới nghe máy.

“A lô, Lam Lam. Sao đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho anh?" Ngữ khí của hắn trước sau như một ôn nhu săn sóc.

Ôn Lam lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy sắp không nhận ra người này.

Thấy cô không mở miệng, trong lòng Lăng Húc bỗng nhiên sinh ra một loại bất an, theo bản năng nhìn xung quanh.

Cùng lúc đó, Ôn Lam cầm di động chậm rãi đi ra khỏi tầm mắt của hắn.

Kính cảm ứng hoàn toàn mở ra.

Cách khoảng cách không xa cũng không gần, Ôn Lam cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, như là đang xem xét lại con người hắn.

Vẻ mặt Lăng Húc trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng hắn rất nhanh trấn định lại: "Lam Lam, em nghe anh giải thích, sự tình không phải như em nghĩ.”

Ôn Lam không cãi nhau với hắn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: "Được, anh giải thích đi.”

Lăng Húc không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, nhất thời nghẹn họng. Vẻ mặt của hắn trở nên có chút phiền não, nhất thời lại không biết nên nói như thế nào.

Ôn Lam nở nụ cười, cười châm chọc mà bi ai: "Lăng Húc, anh làm tôi thất vọng quá.”

Ánh mắt cô lại rơi vào Chung Giai Duyệt phía sau hắn.

Vẻ mặt Chung Giai Duyệt có chút không được tự nhiên, né tránh ánh mắt của cô, tiểu tam ở trước mặt chính thất ít nhiều là không vẻ vang, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng không muốn.

Khi ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ đối diện, cô ta lại theo bản năng siết chặt lòng bàn tay. Cô ta tự cảm thấy bộ dạng mình cũng không tệ, nhưng ở trước mặt Ôn Lam, không hề có ưu thế gì đáng nói.

Khung xương Ôn Lam tinh tế, nhưng không phải loại gầy yếu khô quắt, dáng người cao thanh mảnh, đường cong vòng eo và mông đặc biệt mê người.

Ôn Lam sinh ra có một đôi hoa mắt đào, mặt mày ôn nhu mà quyến rũ, lúc cười rộ lên, trời sinh đã có lực hấp dẫn không hề có tính công kích. Màu da trắng như tuyết, khí chất trầm tĩnh, bên cạnh nhìn lại sống mũi cao thẳng, ánh mắt trong suốt mà xa cách, khi cô chuyên chú nhìn một người, một loại vẻ đẹp cổ rung động lòng người.

Diện mạo cùng khí chất mong manh độc đáo như vậy, có thể ngay lập tức thu hút được ánh mắt của những người khác ở trong biển người mênh mông.

Cô ta thật sự rất ghét Ôn Lam, rõ ràng xuất thân từ một thành phố nhỏ ở phía Nam, tại sao số phận của Ôn Lam lại tốt như vậy. Muốn gả cho người đàn ông như Lăng Húc?

Cô ta lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Húc lúc đã bị hắn hấp dẫn, bề ngoài đẹp trai, khí chất cởi mở, lúc cười rộ lên có thể làm cho hô hấp của người ta đều chậm lại. Hơn nữa, bởi vì ngày đầu tiên là hắn mang cô ta đến công ty, cấp trên và các tiền bối lại đều đối với cô ta đặc biệt rất tốt.

Ngay từ đầu cô ta không rõ, cho đến khi một tiền bối nói cho cô ta biết, gia thế Lăng Húc bất phàm, ngoại trừ năng lực bản thân xuất chúng, gia thế của hắn cũng mang lại cho hắn không ít thuận lợi, giúp hắn có thể vào được ban lãnh đạo cao nhất của công ty này.

Nhưng người đàn ông như vậy, lại muốn kết hôn với Ôn Lam.

Nhưng nghĩ lại, dù Ôn Lam có đẹp đến đâu thì thế nào, Lăng Húc còn không phải bị cô ta quyến rũ được sao?

Trong lòng cô ta có một loại kɧoáı ©ảʍ vặn vẹo.

“Lăng Húc, chia tay đi." Ôn Lam lấy chiếc hộp đựng nhẫn kim cương từ trong túi ra, đi qua, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Cô xoay người muốn đi, Lăng Húc bước nhanh về phía trước giữ chặt vai cô: "Lam Lam, anh xin lỗi, anh biết sai rồi, anh cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

“Buông tay." Ôn Lam nhấn mạnh từng chữ một.

Lăng Húc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, trong lòng bỗng nhiên sinh ra khẩn trương cùng lo âu chưa bao giờ có, hắn trịnh trọng nói: "Tin tưởng anh, anh chỉ yêu một mình em. Những người phụ nữ khác, bất quá chỉ là chơi đùa mà thôi.”

Chung Giai Duyệt như bị trọng kích, khó có thể tin nhìn hắn.

Cô ta mấy lần muốn xông lên chất vấn, nhưng rốt cuộc vẫn không dám. Lăng Húc không chỉ là cấp trên của cô ta, nắm giữ công việc cô ta đang dựa vào để sinh sống, lấy bối cảnh và gia thế của hắn, muốn cho cô ta ở chỗ này lăn lộn không nổi chỉ cần một vài câu nói.

Cô ta không thể đánh cược, cũng không dám đánh cược.

Chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc trừng Ôn Lam.

Ôn Lam thật sự cảm thấy mệt mỏi, vốn trong lòng còn sót lại một tia hy vọng tốt đẹp, toàn bộ bị người đàn ông bề ngoài ngăn nắp nội tâm hư thối trước mắt này sụp đổ triệt để.

Cô hất Lăng Húc ra, xoay người rời đi: "Hôn lễ cuối năm hủy bỏ, Lăng Húc, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”

“Ôn Lam!" Lăng Húc giận dữ, gân xanh trên trán bốc lên: "Tiệc cưới đã chuẩn bị xong, thiệp mời đã phát đi, bây giờ em nói không kết hôn với anh?”

“Để mặt mũi ở đâu?!"

“Đó là chuyện của anh." Ôn Lam quay người, lạnh nhạt nhìn hắn: "Lúc anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh nên nghĩ đến việc khắc phục hậu quả.”

Lăng Húc đau khổ nhìn cô, vẻ mặt dịu lại: “Anh sai rồi, anh không phải cố ý to tiếng với em. Nhưng Ôn Lam, kết hôn không phải trò đùa, trong giới đều truyền tin khắp nơi em muốn kết hôn với anh. Em có nghĩ tới, nếu hôn lễ đột nhiên bị hủy bỏ, người ngoài sẽ nói gì về em không?"

Ôn Lam trầm mặc.

Cô đương nhiên biết. Nói như vậy, bình thường những việc đó sẽ không quá ảnh hưởng đến người đàn ông, chỉ là người phụ nữ sẽ bị mang ra bàn tán và bêu rêu.

Xã hội này, đối với đàn ông khoan dung hơn nhiều.

Huống chi gia thế Lăng Húc xuất chúng, bộ dáng, năng lực đều là thượng đẳng, nhiều người phụ nữ ái mộ hắn trong giới cũng không ít.

Mà cô, chỉ là một cô gái tầm thường phiêu bạt nơi phương Bắc.

Nhưng mà, vậy thì thế nào? Cô để tay lên ngực tự hỏi, cũng không phải nhất thời xúc động, hắn nɠɵạı ŧìиɧ với người phụ nữ khác, cô làm sao còn có thể cùng hắn chung sống quãng đời còn lại?

“Tôi đã quyết định. Sau này, ngoại trừ quan hệ công việc, không cần liên lạc nữa." Ôn Lam nói.

- Tập đoàn Trung Thần nơi hắn làm việc và Đỉnh Hoa của cô còn hợp tác với nhau.

"Em --" Lăng Húc giận không kềm được, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên trở nên có chút dữ tợn, hắn túm chặt cổ tay cô: "Em đừng làm ra vẻ mặt này! Nói cho cùng, em cũng không thích anh nhiều đến như vậy! Nếu không là anh vẫn liếʍ em, em sẽ ở cùng một chỗ với anh? Như thế nào mà vì chuyện nhỏ nhặt này lại đòi chia tay với anh? Trong lòng em vẫn còn nhớ tới tên bạn trai cũ kia đúng không?"

Kỳ thật, Ôn Lam và những người trong giới của bọn họ có qua lại, hắn đã sớm biết, cũng từng nghe qua không ít. Nghe nói cô từng có một mối quan hệ với một nhân vật hết sức quan trọng trong giới giải trí, còn dây dưa đến tận bốn năm, chỉ có điều hai năm trước đã chia tay.

Ngay từ đầu cô không chủ động khai báo với hắn, cho đến khi ở một bữa tiệc, một người bạn của hắn nhìn thấy Ôn Lam trong bữa tiệc vẫn nhìn qua nhiều lần, chờ cô đi toilet mới lặng lẽ đẩy cánh tay hắn nói: "Được đó, anh giỏi rồi, có thể nắm được vị "đại tiểu thư" này trong tay?"

Hắn không hiểu, đặt ly rượu xuống nhìn đối phương.

Đối phương cười đến ranh mãnh, có thể là do uống say, hoặc cũng có thể căn bản không coi loại phụ nữ này ra gì, coi như hắn đang chơi đùa: "Vị người cũ trước kia, nghe nói lúc ở cùng một chỗ dường như đem sát tròng mắt nâng niu như bảo bối, dẫn cô ấy đến bên cạnh bên kia núi nhân ngày kỷ niệm quán xá còn phải dọn dẹp trước. Người gọi điện thoại nói muốn ăn tôm say, trực tiếp bao máy bay suốt đêm từ Thái Hồ vận chuyển tới. Đây là loại đãi ngộ gì? Cưng chiều giống như vợ thời Dân Quốc vậy.”

Lăng Húc uống rượu, không trả lời.

Thông thường người ở tầng lớp cao cấp như người kia đều khinh thường những chuyện làm này, bởi vì nó quá phô trương và có vẻ không quá thông minh, đạo lý này của những người tầng lớp đó đối với người đang ở trước mặt hắn không có khả năng hiểu được.

Đã làm như thế, đó chính là cố ý. Thiên vị cưng chiều cô trắng trợn như vậy, lại không sợ lời đồn đãi nhảm nhí, ngay cả người ngoài cuộc như hắn nghe được ở trong lòng đã cảm thấy háo hức.

Huống chi Ôn Lam là người trong cuộc?

Sự phức tạp trong lòng rất khó dùng một câu để miêu tả. Một mặt, nghe được bạn gái cùng người đàn ông chói mắt như vậy từng có quan hệ yêu đương, ít nhiều sẽ có chút khó chịu. Nhưng mặt khác, cũng sẽ sinh ra một loại tâm lý đắc ý vênh váo.

Xuất thân như vậy, hiển hách cỡ nào, không phải là cùng hắn dùng chung một người phụ nữ sao?

Vẫn chỉ là quá khứ.

Đối với giai tầng của người kia, tâm tình Lăng Húc cũng rất phức tạp. Vừa có chút chướng mắt, cảm thấy bọn họ là một đám con cháu cao lương dựa vào bậc cha chú che đậy không lý có tưởng, một đám sâu mọt không làm mà hưởng, nhưng khi thật sự lấy mình ra so sánh với đối phương, hắn lại khó có thể kiềm chế sinh ra tâm lý tự ti. Xuất thân, có đôi khi đúng là một khoảng cách, trời sinh đã kéo ra khoảng cách, bọn họ trời sinh đã được hưởng quyền lợi, quan hệ cùng địa vị mà hắn phấn đấu cả đời cũng không có.

Gia thế của hắn tuy rằng không tệ, nhưng nếu so sánh ra, lại kém hơn người khác chân chính một chút.



Thấy hắn gắt gao nhìn cô, hận không thể ăn thịt cô, Ôn Lam hít sâu một hơi, cười lạnh: "Anh thật biết cố gắng trả đũa.”

Lăng Húc cũng cười lạnh: "Đều bị người ta chơi đến hỏng rồi, còn ở chỗ này thanh cao với tôi? Ôn Lam, có thể thu hồi biểu tình thanh cao của cô không? Cô cho rằng cô là cái gì? Người ta chẳng qua coi cô là đồ chơi, chơi đùa vui vẻ. Ngoại trừ tôi, ai còn nguyện ý cưới cô?”

Ánh mắt oán độc của hắn giống như một cây kim, hung hăng đâm vào trong lòng Ôn Lam.

Ngực cô kịch liệt phập phồng, trong mắt sung huyết.

Có lúc, cô muốn xông lên cho hắn một cái tát. Thế nhưng, rốt cuộc vẫn kiềm chế được.

Cô từ từ cười rộ lên, bình tĩnh nhìn Lăng Húc: "Nếu làm tổn thương tôi là mục đích của anh, chúc mừng anh, anh đã làm được. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước, không hẹn gặp lại.”

Lời vừa ra khỏi miệng Lăng Húc kỳ thật liền hối hận, nhất là khi nhìn thấy cô lộ ra loại biểu cảm tuyệt vọng mà bi thương này.

Vẻ đẹp của Ôn Lam, không chỉ ở bề ngoài, còn có sự cô độc và yếu đuối ăn sâu vào xương tủy, giống như một món đồ sưu tầm vô giá dễ vỡ.

Mỗi một ánh mắt, mỗi một lần ngoái đầu nhìn lại, đều gắt gao bấu lấy trái tim hắn. Loại đặc tính này trên người cô, phảng phất có thể khiến người ta mê hoặc. Kỳ thật cô không phải cái loại người đa sầu đa cảm này, ngược lại rất lạc quan, rất ít khi không vượt qua được hố sâu, nhưng trên người cô loại khí chất mâu thuẫn này, làm cho cô ở trong sự ôn hòa lại có một loại lãnh đạm bắt người, giống như một bông hoa mẫu đơn tuyệt vô song mà độc lập mọc trong đống đổ nát.

Hắn đã qua lại với rất nhiều người phụ nữ, nhưng hầu hết chỉ là thoáng qua, và cô là người duy nhất hắn muốn dành phần còn lại của cuộc đời.

“Lam Lam..." Hắn đưa tay muốn túm lấy cô.

Ôn Lam: "Lăng Húc, đừng để tôi hận anh.”

Tay hắn cứng đờ giữa không trung, sau đó trơ mắt nhìn cô bước giày cao gót rời đi.

Hắn bực bội xoay người lại, một quyền đánh vào tường thủy tinh.

Tiếng "răng rắc", "răng rắc" không ngừng vang lên, tiếp theo là từng vết nứt nhìn thấy mà giật mình hiện ra như mạng nhện.

Chung Giai Duyệt nhìn ngây người.

Cô ta chưa bao giờ thấy Lăng Húc từ trước đến nay ôn nhã như ánh mặt trời lộ ra loại biểu tình này?

......

Chủ nhật, Ôn Lam vốn muốn đi chùa Đàm Thác Tự để thắp hương, đến ngày đó, Ôn Dịch lại bỗng nhiên gọi điện thoại nói không đi được.

“Thật sự xin lỗi, chị, công ty nhiều chuyện quá, em phải tăng ca." Cậu ảo não nói: "Không hoàn thành nhiệm vụ em chết chắc.”

“Không sao, chị tự đi được rồi, em làm việc cho tốt.”

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Lam một mình đón xe đi Tây Giao. Nơi này cách khá xa trung tâm thành phố, rừng rậm rậm rạp, u tĩnh tao nhã, lá rụng rực rỡ phủ kín thềm đá.

Quỳ gối trong chùa điện trống trải, mùi đàn hương lượn lờ, đập vào mắt là sự trang nghiêm, giống như có thể rời xa thế gian ồn ào náo động, làm cho người ta quên đi tất cả phiền não.

Cô nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, ngồi một mình thật lâu ở bên kia.

Thế gian này, có rất ít người thành kính như vậy.

Thật sự tin tưởng Bồ Tát có thể phù hộ con người sao?

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ trước điện chiếu vào, một ánh sáng nghiêng nghiêng đem cô bao phủ trong đó, chỉ lộ ra sườn mặt ôn nhuận, tai như bạch ngọc, đẹp như mộng như ảo.

Cùng với cả bầu trời Thần Phật này, giống như một thể, tương trợ lẫn.

Cách đó không xa, có người đang dựa nghiêng vào lan can, hứng thú đứng nhìn một màn này.

Người đàn ông hơi cúi người tựa vào bên kia, đầu ngón tay thon dài trắng nõn kẹp một điếu thuốc, âu phục quý giá dưới bóng tối khúc xạ ra tính chất chuyển động như nước, lại bị tùy ý ném lên lan can.

“Anh Tứ, anh đang nhìn cái gì vậy?" Thân Lê từ xa đi tới, tò mò nhìn theo ánh mắt của anh.

Trong điện thờ đã không còn một bóng người, chỉ để lại một nhánh hương đang cháy còn một nửa.

“Không có gì." Giang Cảnh Hành bóp điếu thuốc, khách khí cười với cô.

“Cùng nhau ăn một bữa cơm? Em mời anh.”

“Nên là tôi mời cô mới đúng." Giang Cảnh Hành cười nói: “Chúc mừng cô đạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất Kim Ngọc Lan." Hai người cùng nhau đi xuống.

“Anh đừng chọc em nữa. Người khác không biết, anh còn không biết sao?”

[] lắc đầu, ngữ khí bất đắc dĩ: "Nhà đầu tư cùng nhà tài trợ liền lấy mấy cái, danh sách đã sớm định, đơn giản là mọi người chia bánh ngọt mà thôi. Em nếu như không họ Thân, vị trí này đến lượt em sao?"

“Đừng tự coi nhẹ mình." Anh trấn an.

“Nhận lời chúc lành của anh.”

Bọn họ đi tới chính là một nhà hàng Trung Quốc bên Hậu Hải, ở một ngõ nhỏ, không phải Bắc Kinh cũ thật đúng là tìm không thấy chỗ.

Thân Lê rất đẹp, sau khi ngồi xuống, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh đều ném tới ánh mắt kinh diễm.

“Ngày hôm đó em phải đi sớm, không nghĩ tới anh cũng đến. Nếu biết rằng anh đến, thì em sẽ không đi. Anh từ trước đến nay không tham gia loại hội họp này, sao lần này lại có nhã hứng như vậy?" Thân Lê cười một cái, liếc mắt nhìn bánh khoai lang trong đĩa anh, nhịn không được vươn tay bóp một miếng: "Không ngại em nếm thử chứ?”

Giang Cảnh Hành vốn đang gọi điện thoại về phía cửa sổ, thấy thế hơi giật mình. Thân Lê bị anh nhìn có chút xấu hổ, người từ trước đến nay hiền thục đoan trang, giờ phút này lại có chút không biết làm sao.

Giang Cảnh Hành cúp điện thoại, đem cái đĩa trong tay đẩy cho cô.

“Không đến mức này chứ”, trong lòng cô hơi trống rỗng, nhưng vẫn duy trì phong độ, ra vẻ u oán cười cười: "Em là có bệnh truyền nhiễm sao?"

“Không, tôi chỉ không quen dùng chung một đĩa ăn với người khác." Anh rất có phong độ cười cười, bất quá chỉ giới hạn trong lễ tiết khách sáo.

Biết tính tình anh thế nào, cô cũng không để ý, chỉ nhìn anh chằm chằm một lát.

“Sao, trên mặt tôi có gì sao?" Giang Cảnh Hành bật cười.

“Chỉ là cảm thấy anh thay đổi rất nhiều." Cô cười khổ: "Khi còn bé, rõ ràng anh rất chăm sóc em.”

Được rồi, tuy rằng anh đối với những bạn nối khố khác trong viện cũng rất chiếu cố. Chỉ có điều, khi đó anh không có loại cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như này, thật sự giống như một anh cả lớn.

Có điều từ khi cha mẹ anh ly dị, liên tiếp xuất ngoại chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp, thì anh thật sự thay đổi rất nhiều.

Theo thời gian cùng từng trải lắng đọng, trở nên khiến cho cô đều có chút xa lạ. Khi anh ở Mỹ, cô đã gửi cho anh rất nhiều email, nhưng anh không trả lời.

Cô không tin anh thật sự bận rộn như vậy.

Bất quá, có một số việc nói trắng ra sẽ không có ý nghĩa.

"Anh xem, thắt lưng em có phải nhỏ rồi không?" cô đứng lên, xoay một vòng trước mặt anh, lộ rõ vẻ nữ tính dịu dàng.

Anh chỉ cúi đầu uống một ngụm trà, từ chối cho ý kiến.

“Tháo ra bốn cái xương sườn, đau chết em rồi." Cô lại ngồi xuống, lấy một miếng bánh ngọt cắn: “Anh không hỏi em vì sao?”

“Em làm diễn viên, có thể hiểu được.”

Cô lại thất thanh cười, quay đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ dí dỏm nói: "Em đây không phải nghe nói, Giang tiên sinh eo nhỏ thật sao?"

Giang Cảnh Hành ngẩn ra, vẻ mặt hoang đường: "Ai lại ở bên ngoài đồn bậy về tôi như vậy?”

Thân Lê cũng cười, chỉ là, cười cười ánh mắt cũng có chút chua xót.

Kỳ thật trong lòng sớm đã có đáp án, người nhạy bén như anh, không có khả năng không nhận ra cô thích anh. Chỉ là, đối đãi với bạn bè bên cạnh, anh làm việc lưu lại đường sống, cũng không dễ dàng làm cho người ta khó xử, chỉ là cô... không biết tự lượng sức mình.

Ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết rơi.

Đêm nay ở Bắc Kinh, nhiệt độ giảm xuống âm.

【 】