Lạc Thành , tháng 5.
Sáng sớm tinh mơ , chân trời đang dần lộ lên , mặt trời bắt đầu mọc , một mảnh trời ánh kim đang bao phủ những tầng mây, trông giống như một đoàn lửa đỏ rực.
Nhưng tia nắng sớm ban mai chiếu vào phòng xuyên qua cửa sổ sát đất, trên sàn mọi thứ thật hỗn loạn, quần áo rơi rụng khắp nơi , quần lớn quần bé khăn giấy rơi đầy nhà , bên cạnh thùng rác còn có mấy cái bao ngón tay đã dùng qua , vỏ ngoài còn đọng lại những mảng nước nhỏ được mặt trời chiếu vào phản sáng lên.
Người trên giường khẽ nhúc nhích , hai mắt chậm rãi mở ra.
Trong đầu nhất thời trống rỗng , Ôn Nịnh nhìn chằm chằm lên trần nhà trong giây lát , sau đó đứng dậy.
Đem chăn bỏ xuống , lộ ra bả vai trắng nõn , nàng hơi ngửa cổ lên , phía trên xuất hiện mấy dấu vết đỏ sẫm chói mắt , tóc dài đen nhánh xõa xuống sườn mặt , che lấp mọi thứ như ẩn như hiện.
Ý thức thanh tỉnh lại , Ôn Nịnh quay sang nhìn người đang ngủ ở bên cạnh.
Ngày hôm qua lúc nàng mới trở về từ công ty , từ nơi xa xa đã nhìn thấy hình bóng của một nữ nhân đang đứng trước cửa nhà mình , tóc dài tới vai , dáng người cao gầy , eo lưng đĩnh đạc thẳng tắp , nhìn hơi quen mắt.
Đến gần một chút , nàng mới thất thần nhận ra .
Cố Trì Khê.
Người tỷ tỷ xinh đẹp khi còn nhỏ ở cạnh nhà mình đây mà.
Từ nhỏ các nàng đã lớn lên cạnh nhau . Quen biết đã lâu, lại xa cách nhiều năm , Ôn Nịnh không nghĩ tới chính mình đã lâu như vậy mà chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra người này.
Cũng bởi vì , lúc trước đây ngày nào nàng cũng tung tăng đi phía sau gọi người tỷ tỷ này suốt mười mấy năm , từ lúc ngây thơ đến mối tình đầu , khi còn nhỏ trông ra sao , trưởng thành nhìn như thế nào , đều được khắc sâu ở trong lòng nàng , có hóa thành tro bụi cũng không thể quên được.
Không ngờ đến sau này , người này đột nhiên không nói một tiếng nào mà rời đi khỏi nàng.
‘’Tỷ tỷ như thế nào , đột nhiên lại quay về?’’ Ôn Nịnh cười châm chọc , lại nhiệt tình lôi kéo người vào trong phòng.
Đã rất nhiều năm không gặp , hai người giống như chưa từng xảy ra chuyện gì , Cố Trì Khê vẫn là bộ dáng lãnh đạm khi đó, rất ít nói, Ôn Nịnh cũng giống như trước đây luôn luôn cuồng nhiệt chủ động trước, thậm chí đến mức quá chủ động rồi.
Vừa uống vài ly rượu vào bụng , men say lan tỏa khắp người, nàng nằm trên vai Cố Trì Khê , đôi mắt đào hoa chớp mắt mị hoặc cười : “Chẳng lẽ là ….. nghĩ tới ta?’’
Cố Trì Khê từ trước tới nay vẫn luôn ẩn nhẫn bình tĩnh , lại nhất thời cũng không thể nào chống lại được sự quyến rũ này.
Hai người liền xảy ra chuyện như vậy.
………………………..
Đầu có chút đau , Ôn Nịnh xoa xao trán, đứng dậy, chân trần đi lên sàn nhà.
Nàng cái gì cũng không mặc, bóng dáng phập phồng quyến rũ phơi bày ra , một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp , tuy hơi gầy , nhưng không phải giống như cây gậy trúc , nơi nào cần có thì có đầy đủ , nhìn thật cân xứng hoàn mỹ.
Tối hôm qua quá kịch liệt , quần áo ném khắp nơi trong phòng , Ôn Nịnh lấy thêm áo ngủ mặc vào , nàng nhặt áo lên ở trên sô pha , ngón trỏ câu lấy, áo hơi mỏng có đường viềm hoa giống như trong suốt, ở giữa thêu một đóa hoa anh túc diễm lệ , cực kỳ yêu dã.
Nàng mặc xong , rồi đi đến phòng tắm rửa mặt, làm xong nhìn thời gian vẫn còn sớm , liền lấy một điếu thuốc ra ban công hút.
Sáng sớm gió thổi mát lạnh , mùi hương của hoa hỗn loạn lan tỏa .
Trong sân nhà trồng đầy hoa hồng , bao quanh sân , màu đỏ của cánh hoa đỏ đậm như máu , gió thổi mà lay động , đẹp đến nóng bỏng.
Ôn Nịnh đứng ở trên ban công nhìn xuống , khuôn mặt lười biếng, giơ tay đưa khói thuốc dày đặc đến bên môi , hút một ngụm , phun ra làn sương khói trắng xóa ngập tràn mùi hương. Khuôn mặt nàng ở trong làn khói nhìn thật mông lung xa vời.
Hút thuốc xong , nàng đem mẩu thuốc ấn xuống dập đi ở trên bồn hoa , ném vào thùng rác , xoay người vào nhà.
Ngươi lọ ở trên giường đã tỉnh lại .
Cố Trì Khê dựa người vào đầu giường , lẳng lặng mà nhìn Ôn Nịnh , cái xoay người trong nháy mắt của nàng kia , làm gió bất giác thổi lên một bên áo , một mảnh lửa đỏ như ẩn như hiện ra trước mắt.
Hoa anh túc quyến rũ , hết sức đáng chú ý.
‘’Tỉnh.’’ Ôn Nịnh khóe môi hơi gợn lên , không chút để ý mà vuốt một chút tóc.
Cố Trì Khê không lên tiếng theo , ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
Ngũ quan của nàng thanh lãnh từ khi mới sinh ra , hốc mắt đen nháy, mũi cao thanh tú khí chất, môi mỏng mín chặt , làn da tái nhợt trắng sáng như bệnh toát ra vẻ đẹp yếu đuối mong manh , giữa lông mày toát ra vẻ lạnh lùng cấm dục . Từ khi còn nhỏ tới lớn đều như vậy.
Ôn Nịnh cũng không hề phản ứng , vẫn còn cầm cái chổi thu dọn , thu thập mớ hỗn độn trên sàn nhà.
Trên sàn nhà toàn là giấy toán loạn , trắng bóng , đem giấy cùng bao ngón tay đã sử dụng quét đổ vào thùng rác , đi rửa tay , từ trong tủ quần áo lấy ra đồng phục , không chút để ý trong phòng có người mà trực tiếp mặc vào.
Một cái áo sơ mi màu trắng, quần tây màu đen , cà vạt , huy hiệu, nguyên một bộ đồ phi công đứng đắn nghiêm túc.
Ôn Nịnh thong thả ung dung mà mặc áo sơ mi vào , cổ áo ở trên đầu vai , cũng không kéo lên trên , để nguyên vậy rũ xuống, tùy ý để lộ ra một nửa xương quay xanh như ẩn như hiện , sau đó mới bắt đầu cài cúc lại.
Mặc xong , nàng lại không nhanh không chậm mà đi đến trước gương , sửa sang lại cổ áo.
Áo sơ mi không quá dài, chỉ miễn cưỡng che lại nửa mông lộ ra qυầи ɭóŧ , đáng chú ý là một màu đỏ giống như lửa đang nhảy lên , chói lọi cử động ở trước mắt người ngồi phía sau.
Cố Trì Khê cứ như vậy mà nhìn, ánh mắt lãnh đạm có chút nóng lên, thậm chí khóe miệng hơi cong cong , bản thân mình còn không biết . Nàng xốc chăn xuống giường , từ phía sau ôm lấy Ôn Nịnh, “Mặc đồng phục rất đẹp .’’
Âm thanh mới ngủ dậy mang theo một chút ủ rũ.
Ôn Nịnh cứng đờ người , nghiêng mặt đi chỗ khác, khẽ cười nói : “ Tỷ tỷ thích?’’
Cố Trì Khê không đáp , xem như là đúng.
Nàng cầm lấy cà vạt , đang muốn đeo lên, ai ngờ Ôn Nịnh với tay đoạt lấy đi , ném qua một bên , rồi sau đó ngón tay cởi cúc áo , cởi từng nút một , cười nói : “Nếu thích, vậy làm lại lần nữa đi.’’
Áo sơ mi rơi xuống đất , Ôn Nịnh khıêυ khí©h nheo mắt lại.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mảng lớn da thịt , sáng ngời chói mắt, khiến cho người nàng như mạ lên một lớp kim sắc màu vàng nhợt nhạt, phong tình xem đến rõ ràng mọi thứ.
Cố Trì Khê nhìn ra ngoài cửa sổ , nhíu mày , tầm mắt chuyển đến chiếc áo sơ mi trắng dưới sàn nhà, muốn đến nhặt lên.
“Như thế nào ------------.’’
“Không mặc .’’ Ôn Nịnh nhướng mày , “Ta bình thường đều như vậy.’’ Lời nói cố ý dán vào lỗ tai , “ Thật nhiều tỷ tỷ thích vậy……..”
Không biết cảm xúc nào bạo phát ra , nói đến chính mình còn không dám tin lời đó, nhưng nàng lại nhìn đến rõ ràng sắc mặt Cố Trì Khê đang thay đổi, lòng đột nhiên bị nghẹn lại , rầu rĩ.
“Cố Trì Khê , ngươi rất phóng túng.’’ Nàng lại đổ thêm dầu vào lửa.
Người này vẫn không dao dộng, chỉ rũ mắt xuống, hàng mi dài cong vυ"t giống nhau nhẹ nhàng che lại cảm xúc nơi đáy mắt , cảm xúc ngắn ngủi vừa rồi như chỉ thoáng qua rồi biến mất như là ảo giác.
Thật không thú vị.
Ôn Nịnh bỏ tay ra, xoay người đi nhặt quần áo, nàng còn chưa kịp khom lưng , đột nhiên bị người ta ôm lấy một cái, lảo đảo một chút rồi nằm trên sô pha.
“Làm gì.?’’ Nàng giữ nhanh lấy tay đang để trên eo mình , ngữ điệu dồn dập.
Cố Trì Khê ôm nàng , trấn an giống như dùng mặt chạm chạm vào lỗ tai nàng , nhìn thấy ở cổ có mấy dấu vết xanh đỏ ám muội , dừng lại vài giây, “Không làm cái gì.’’
Âm thanh nhẹ lạnh phát ra không nghe được bất cứ ý tứ gì trong đó.
“……….”
Ôn Nịnh tránh thoát ra từ trong lòng ngực nàng, nhặt áo sơ mi lên mặc vào.
Lần này động tác mặc quần áo nhanh hơn rất nhiều, cũng quy quy củ củ mà làm, mặc áo sơ mi vào trước, sau lại tới quần tây, đeo thêm dây thắt lưng . Nàng đang muốn tìm cà vạt , nhưng Cố Trì Khê lại nhanh tay lấy trước một bước nhặt cà vạt lên , khoác lên cổ áo nàng , một bộ dáng không cho cự tuyệt nhanh gọn dứt khoát .
Ôn Nịnh mím mím môi, kệ nàng.
Đeo cà vạt tốt xong , còn có một cái huy hiệu , đế làm bằng màu đen, bốn cánh vàng rực rỡ , phân biệt cho chức vị của nàng, tri thức , kỹ thuật cùng trách nhiệm.
“ Hôm nay có giờ bay sao?” Cố Trì Khê nhẹ giọng hỏi.
“Hôm nay không bay , mở họp.’’
Ôn Nịnh là phi công , hàng ngày làm việc phải bay đi khắp nơi, lương cao , chuyên nghiệp , ngươi khác mà nghe thấy đều cảm thấy hâm mộ , nhưng mà đổi lại một cách nói bình dân mà gọi thì cũng chỉ là “ Tài xế công cộng.’’ mà thôi.
Nàng ngồi ở trước bàn trang điểm , trong gương hiện ra khuôn mặt nhu hòa, trời sinh ánh mắt đào hoa câu dẫn người khác, đuôi mắt hơi cong lên, giống như một con mèo lười biếng vậy.
Cố Trì Khê ở sau lưng nàng.
Tâm bằng như ao hồ đang nhộn nhào, đang khắc chế lại vô số cảm xúc, bùng nổ sôi trào , tùy tý xuất hiện. Chờ Ôn Nịnh trang điểm xong đứng dậy, nàng lại nhanh chóng đem chỗ đang ngứa mà kiềm chế lại cảm giác đang xúc động kia , không lộ ra nửa giấu vết.
“Ta đi trước, ngươi cứ ở tự nhiên.’’ Ôn Nịnh không nhìn nàng , lấy giỏ xách liền đi.
.
Khu nhà ở đến công ty có chút xa , buổi sáng lại kẹp xe , Ôn Nịnh đi mau cũng phải mất đến 40 phút.
Tổng công ty có tất cả 28 tầng lầu, bên ngoài nhìn giống như là một cái vỏ sò, mặt trên đề bốn chữ “ Hoàn Á Hàng Không.’’ Giống như chữ nghệ thuật trông thật đẹp mắt , hai bên lầu một tông kiến trúc màu trắng , cây cối xanh vờn bao quang, không gian rộng lớn khí thế.
Công Ty Hoàn Á Hàng Không trước đây là chuyên cho thuê máy bay , quy mô rất nhỏ, vì vậy mười năm trước hoàn toàn bị thu mua lại. Lúc ấy ở trong nước đã hình thành trận thế ba công ty lớn tồn tại vững chắc như là chân vạc. Công ty kinh doanh ngành hàng không cũng không được mấy nhà, Tập đoàn Hoàn Thế ban đầu chỉ muốn làm thử nghiệm , lại không nghĩ tới rằng mười năm sau ngành này lại phát triển vượt trội, từ một công tý nhỏ bỗng chốc nhảy lên thành công ty đứng thứ năm trong ngành hàng không cả nước , xưng hùng xưng bá một phương.
Nhưng vào năm trước lại xảy ra chút chuyện, công ty xảy ra vấn đề, nghe nói là nguồn vốn bị đứt đoạn, khả năng sẽ gánh nợ đóng cửa. Tin tức vừa tung ra , làm cho mọi người hoảng sợ.
Quả nhiên , cuối năm phát thưởng chậm trễ , đến năm nay lại ba tháng rồi chưa có tiền lương , lão tổng thì trực tiếp bỏ lại công ty mà chạy lấy người.
Từ trên xuống dưới đều than khổ không ngừng.
Ôn Nịnh năm 22 tuổi bắt đầu vào công ty , đến bay giờ đã được năm năm , năm nay nàng mới chính thức được lên chức cơ trưởng, tiền đồ mở ra sáng lạng. Nàng rất không hy vọng công ty sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hơn nữa, nàng còn đang thiếu nợ ngân hàng một số tiền lớn.
“Tháng này mà còn không có tiền lương , ta cũng chỉ có thể đi xin cơm.’’
“Không đến mức vậy chứ.’’
“Cũng không khác mấy rồi , tiền tiết kiệm trong thẻ tín dụng không còn.’’ Tiền tiêu vặt không còn, lại còn mới mua máy tính mấy ngày trước . May mắn tiền thuê nhà đã sớm trả trước một năm , bằng không………..
Mấy người mặc đồng phục vừa đi vừa nói chuyện , đối diện với Ôn Nịnh , cười cùng nàng chào hỏi : “Ôn cơ trưởng , sớm a.’’
“ Sớm.’’ Ôn Nịnh cũng cười cười.
Phía trước là cánh cửa lớn, từ bên trong đồng nghiệp đang sôi nổi nhìn về phía bên này.
Trong công ty thiếu nữ phi công , Ôn Nịnh là cơ trưởng duy nhất , lại sinh ra có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng quyễn rũ thu hút, giá trị nhan sắc đặt ở cùng với mấy bộ phận tiếp viên hàng không cũng là loại xuất sắc nhất , bị gọi lén với danh hiệu là “Tư Hoa.’’
Vừa mới bước vào công ty nàng đã đặc biệt gây được sự chú ý cho mọi người, hiện tại ai mà không biết nàng , có quen hay không cũng lên tiếng chào hỏi.
Ôn Nịnh cùng các đồng nghiệp gặp thoáng qua, lại nghe được một bụng tin bát quái.
“ Nghe nói có người bất đắc dĩ quá mà đi bán tất chân.’’
“Cái gì tất chân?”
“ Căn bản là nói tránh vậy thôi , Vớ gì a , bán một đôi mà được tới hai trăm vạn , đợi bán được vài đôi cũng có thể kiếm được mớ tiền.”
“Thật ghê tởm ____’’
“Vậy cũng còn hơn không có biện pháp nào , còn hơn ngồi đợi chết đói.’’
“Không phải nói sắp có lão bản mới đến sao ? Hy vọng sếp mới thắp lên lửa , mau chóng phát tiền lương xuống……………
Gần đây nhất cơ hồ mọi người đều đang oán giận vụ tiền lương , đặc biệt là nhân viên cấp thấp, kiếm tiền đã vất vả , ai cũng không hy vọng công ty cứ như vậy mà bị đóng cửa. Còn Có một số người đi ăn máng khác , tìm đến công ty nào tốt hơn làm việc.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt , hãng hàng không có sếp mới đến, mọi người đều đã sắp từ bỏ, lại có hy vọng phảng phất lên . Con rết trăm chân cũng sẽ không ngã xuống , có nhiều người vẫn đang giữ được thái độ lạc quan.
Ăn xong bữa sáng, Ôn Nịnh đi đến trung tâm huấn luyện, gặp mặt mấy giáo viên quen biết, nói chuyện vài câu.
Buổi chiều 3 giờ, nhân viên tổ chức đại hội, những người không có giờ bay đều phải có mặt.
Phòng hội nghị to như vậy đã không còn chỗ ngồi , Ôn Nịnh đến từ sớm, ngồi ở vị trí đầu tiên, tầm nhìn trống trải nàng ngồi đối diện với sếp mới ở đài cao , một tầm nhìn mở rộng trống không.
“Ai , giống như sếp mới của hãng hàng không đến , Phía trước vẫn luôn có người che , thật thần bí.’’
“Không phải người nước ngoài đi?”
“Không quan tâm hắn là người nước nào , cứ phát tiền nước chính là cha mẹ.’’
Bên cạnh các đồng nghiệp đang bàn tán , suy nghĩ lung tung rối loạn khắp nơi , Ôn Nịnh cúi đầu xem điện thoại, giống như đang chuyên chú , nói thật thì cũng đã nghe vào không ít chuyện.
Trong chốc lát , một nhóm lãnh đạo đi vào.
Đi mãi đàng xa là một nữ nhân trẻ tuổi , dáng người cao gầy , ngũ quan lạnh lùng , tóc dài xõa ngang vai , áo sơ mi màu đen cao cổ cài kín mít , lộ ra nửa cái cổ thanh tú trắng nõn.
Nàng vừa đến , không khí thoáng chốc lạnh xuống mấy độ.
Đi phía sau theo đến là vài vị phó tổng , tổng giám của các bộ phận , mọi người đang vây quanh nàng giống như một nữ vương cùng nhau lên đài cao , liền ngồi xuống.
Phòng hội nghị toát lên một trận xôn xao nhỏ.
Ôn Nịnh thu hồi điện thoại lại , ngẩng đầu, đột nhiên đυ.ng phải một ánh mắt sâu thẳm đang nhìn.
Biểu tình của nàng đông cứng.