Chương 2: Khi Nào Kết Hôn Cùng Ta?

Nữ nhân ở trên đài cao kia chính là Cố Trì Khê.

Mặt nàng giống như một viên ngọc lạnh lẽo , làn da dưới ánh đèn chiếu vào lại càng tăng thêm vẻ trắng bóng, nhưng lại không có độ ấm nào . Mũi cao thẳng tắp , bờ môi mông hơi nhấp , giọng nói phát ra tới đâu đều mang theo vẻ lạnh lẽo như băng.

Chỉ cần ngồi yên ở trên đó , cũng khiến cho người khác không thể xem nhẹ được.

Tầm mắt của nàng đang dừng ở trên người Ôn Nịnh , giống như hồ nước màu đen thâm trầm pha lẫn sự nhu hòa ,sau một lát, nàng nhìn đi phương hướng khác, đáy mắt lại ngưng tụ thành một tảng băng, trầm tình hờ hững.

Ôn Nịnh bất động , trong đầu đang muốn nổ tung ra rồi, bỗng nhiên sinh ra cảm giác kỳ dị, giống như cảm giác đang nằm mơ vậy.

Chung quanh tiếng nói của mọi người vang lên ồn ào như vậy , thế nhưng giờ đây không gian này như chỉ còn tồn tại nàng và người ở trên đài cao kia…….

Khi đó Ôn Nịnh bảy tuổi , Cố Trì Khê mười tuổi , hai người là hàng xóm của nhau , ở cách vách nhà nhau . Ôn Nịnh từ nhỏ đã rất nghịch ngợm , cứ lâu lâu lại làm ra một vài sự cố , khiến cho ba mẹ cảm thấy đau đầu , nhưng mà từ khi nhận thức Cố Trì Khê, nàng mới trở lên ngoan ngoãn hơn một chút.

Cố Trì Khê khi ấy tính tình lạnh như băng , ai nói chuyện cũng không phản ứng , tuy nhiên duy chỉ với Ôn Nịnh là độc nhất luôn nhận được sự kiên nhẫn của nàng , dung túng cho nàng ầm ĩ , ngoài mặt thì ít nói ít cười , nhưng trong lòng lại rất sủng nịnh bênh vực cho người của mình.

Năm đó sinh nhật hai mươi tuổi , Ôn Nịnh đã thổ lộ với Cố Trì Khê , nhưng lại không được đáp lại bất cứ lời nào.

Rồi sau đó , Cố Trì Khê không từ mà biệt , không có một tin tức gì , giống như đã biến mất khổi thế giới này vậy.

Đến tận bây giờ , bảy năm sau.

Ngày hôm qua chính miệng Cố Trì Khê nói rằng , mấy năm nay đều ở bên nước ngoài học tập , không có cách nào liên hệ được với bạn bè trong nước , mà hiện tại bởi vì bố qua đời , trong nhà có nhiều việc quan trọng cần xử lý .

Chỉ một câu thoái thác đơn giản nhẹ nhàng như vậy là xong.

…………………..

Ôn Nịnh lấy lại tinh thần, tim đột nhiên đập thật nhanh, nàng không tự giác được mà siết chặt tay , cưỡng bách bản thân mình phải áp chế cảm xúc xuống.

Bên tai tiếng nói chuyện nhỏ dần nhỏ dần, rồi trở lên yên lặng như tờ.

Tiếp theo lãnh đạo cấp cao bắt đầu nói chuyện.

Mọi người lục đυ.c đứng lên , phòng hội nghĩ trỗng rỗng chỉ còn lại mình nàng ,ngồi trên ghế xuất thần tựa lưng . Một tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên lộc cộc lộc cộc hướng vè phía nàng mà đi.

“Xin hỏi là Ôn cơ trưởng sao?’’ Một người mặc đồ văn phòng nghiêm chỉnh đứng ở trước mặt nàng, tươi cười thân thiện .

Ôn Nịnh gật đầu.

“Ta là trợ lý của Cố Tổng , Đàm Giai, cố tồng muốn thỉnh ngươi đi đến văn phòng một chuyến , không biết hiện tại ngươi có rảnh không?’’ Đối phương ngâm ngâm cười nói , lời này chứa mười phần khách khí , giống như nàng mới là Lão Bản vậy.

Nghe được cách xưng hô xa lạ , Ôn Nịnh trong lòng hơi chấn động, lập tức phản ứng lại , cười cười : ‘’Nếu ta không rảnh bây giờ thì phải làm sao ?’’

Đàm Giai gật đầu nói : ‘’ Được , ta sẽ cùng nói lại với Cố tổng .’’ Nói xong xoay người đi.

‘’Chờ một chút ,’’ Ôn Nịnh đứng lên , ‘’Giờ ta lại rảnh . Phiền toái ngươi dẫn đường.’’

Đàm Giai : ‘’…………’’

Khó trách Cố tổng dặn nàng đi nói chuyện khách khí một chút.

Quả nhiên là tính tình cổ quái.

Hai người đi ra khỏi phòng hội nghị , đến thang máy chuyên dụng của tầng cao , đi ngang qua một cửa kính tự động, bên trong là một khu vực tiếp khách.

Còn có một cô trợ lý bộ dáng nhỏ tuổi đứng ở bàn làm việc , thấy các nàng tới , cười hướng Đàm Giai gật đầu.

Đi qua một dãy hành lang dài màu nâu , hai bên vách tường treo đầy tranh sơn dầu, cuối hành lang còn có thêm bốn cái bàn làm việc ,trong đó ba cái để không , văn phòng nằm ở phía sau.

Văn phòng rất lớn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào sáng bừng cả căn phòng , tầm nhìn cực đẹp , phong cách lạnh lẽo sắc xảo , ngắn gọn thanh nhã , bên cạnh sô pha còn có trưng bày một chiếc dương cầm Steinway.

Nữ nhân đang ngồi ở bàn làm việc , chuyên chú vào máy tính bảng, mày đẹp nhăn lại, da trắng như ngọc , hàng mi dài khẽ rung động , đôi mắt nhạt nhẽo không có cảm xúc nào , giống như là một tảng băng được điêu khắc đang ngồi ở đấy.

Nàng nâng tầm mắt lên , nhìn thấy người đến đang đứng cạnh cửa , đáy lòng bỗng nhiên nôi lên một tia gợn sóng , khóe miệng lạnh lẽo bỗng trở lên nhu hòa , hướng đến phía bên này.

‘’Ngồi.’’ Cố Trì Khê chỉ tay vào sô pha.

Ánh mắt Ôn Nịnh ngưng lại vài giây, rồi thu hồi , nàng đến sô pha ngồi xuống, không chút để ý hỏi : ‘’Cố tổng tìm ta có việc gì sao?’’



Cố Trì Khê động tác đứng dậy cứng đờ , không nói chuyện , đi vòng qua bàn làm việc , tự mình làm một ly trà Blueberry , đưa tới trước mặt Ôn Nịnh , dựa gần nàng ngồi xuống.

‘’Cảm ơn Cố Tổng.’’ Ôn Nịnh bưng ly đứng dậy , đi đến ngồi xuống ở sô pha đơn.

Cố Trì Khê nhíu mày, nhẹ giọng nói : ‘’Không có ai không cần kêu ta như vậy.’’

Cái ly tràn ngập mùi thơm ngọt thanh của quả Blueberry , Ôn Nịnh buông mắt xuống nhìn đến một mảnh màu tím đang hơi gợn sóng , nàng không uống , cũng không nói tiếp, bỗng nhiên ngẩng đầu cười : ‘’Cố tổng , ta nghĩ ta thích uống nước hơn.’’

‘’Được.’’

Cố Trì Khê đứng dậy bưng cho nàng một ly nước trắng.

Ôn Nịnh nhướng mày , lại cầm lấy ly trà quả Blueberry , ‘’Tính lại vẫn uống cái này.’’ Nói xong nhấp một miếng lên miệng nhỏ , ‘’Hương vị giống nhau.’’

Thuận miệng bình luận, mỗi câu nói hành động đều như là cố tình. Cố Trì Khê lẳng lặng mà nhìn nàng , ánh sáng trong mắt càng mãnh liện hơn, chỉ là biết cách khắc chế khá mà thôi , trên mặt vẫn không lộ ra gì.

‘’Khi còn nhỏ ngươi rất thích uống cái này.’’ Nàng nói.

Ôn Nịnh tay cầm run run, nhắm mắt lại , mỉm cười nói : ‘’Đúng vậy , bất quá hiện tại lại không thích nữa.’’ Nàng cười tự giễu bản thân , ‘’Người sẽ thay đổi.’’

Trong phòng đột nhiên an tĩnh.

Ánh nắng mặt trời phản chiếu vào , chiếu lên nửa mặt Cố Trì Khê , tầm mắt nàng hơi khép hờ , tay phải vuốt nhẹ chiếc nhẫn bạch kim trên tay trái , không ai thấy được.

Trên bàn trà có một quyển sách nguyên bản tiếng anh “ Kinh Thánh” , đằng sau sô pha treo một bức ảnh Chú jesus chịu khổ nạn.

“Công ty là một bộ phận nhỏ tài sản chung của cha ta.’’ Cố Trì Khê biểu tình bất động nói sang chuyện khác , ngước mắt lên nhìn về hướng Ôn Nịnh.

‘’Tháng trước hắn mới qua đời.’’

Đây là đang giải thích sao.

Ôn Nịnh ngẩn ra , như là đang suy nghĩ cái gì, ‘’Cha ngươi là Cố Thuyền Hải?’’

Hoàn Á Hàng Không trực thuộc tập đoàn Hoàn Á , là tập đoàn đứng số một số hai trong nước , được chia làm ba khối sản nghiệp lớn , phân biệt hoàn toàn khác nhau , Hoàn Thế Khoa Học Kỹ Thuật , Hoàn Thế Giải trí cùng Hoàn Thế Bất Động sản , trong đó trung tâm là Hoàn Thế Khoa Học Kỹ Thuật.

Chủ Tịch Cố Thuận Hải là một nhân vật phong vân, hàng năm đều xuất hiện ở kênh tin tức tài chính chung , liền quan đến gia đình của hắn đều khiến người khác tò mò . Mọi người đều biết hắn có hai đứa con gái , môt đứa con trai , thần bí ưu tú.

Mới một tháng trước đây, Cố Thuyền Hải tự nhiên phát bệnh mà qua đời , tin tức lên hot search Weibo cả một ngày.

Biểu tình Cố Trì Khê hơi u ám : “Ân.’’

“………….”

Trong lòng Ôn Nịnh lại rối loạn.

Kể từ đó , lúc Cố Trì Khê còn là tỷ muội thân thân thiết thiết , nàng còn nhớ trong ký ức của mình , Cố Trì Khê có nói mình là con gái một , hơn nữa cũng chưa bao giờ gặp qua cha của nàng.

Cùng quen biết Cố Trì Khê trong nhiều năm , lại không biết gia cảnh đối phương hùng hậu như vậy bao giờ.

Nguyên nhân ‘’Xử lý chuyện gia đình quan trọng .’’ là ý này…….

‘’Công ty hiện tại ---------.’’

‘’Sẽ đóng cửa sao ?’’ Ôn Nịnh nhếch miệng , trực tiếp đánh gãy lời nàng nói, “ Rất nhiều đồng nghiệp trong công đi đều đang muốn đi ăn máng khác.’’

Cố Trì Khê chắc chắn mà lắc đầu: ‘’ Sẽ không.’’

Thâm âm bình thản trầm tĩnh , tạo lên sự an tâm cho người khác.

Ôn Nịnh lo lắng nhất cũng chính là chuyện này , biết được đáp án chính xác , nàng thở ra nhẹ nhõm , trong lòng thật mau đã tiếp nhận lão bản mới, kỳ thật không tiếp nhận thì thế nào , nàng cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi , không có quyền hành gì.

‘’Ngươi sẽ đi chỗ khác sao?’’ Cố Trì Khê đột nhiên hỏi.

Ánh mắt nàng sâu thẳm , bình tĩnh nghĩ đến cục diện đáng buồn sẽ xảy ra , khiến người khác khó có thể nắm bắt được.

Ôn Nịnh bị nhìn đến mất tự nhiên , quay mặt đi : “Ta ký giấy bán thân rồi ,có thể nhảy đi nơi nào.’’

Bồi dương phi công ở trong nước là phải tuân theo quy tắc chung , trước tiên là ký hợp đồng với công ty , sau đó học tập , sự dụng cơ sở vật chất có sẵn , thuận lợi thì vào làm trực tiếp , làm cho đến lúc về hưu. Loại hợp đồng suốt đời này trong nghề được xưng là “Khế ước bán thân.’’



Dễ mà đi ăn máng khác được, muốn đi phải đền bù một số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.

Nàng không nghĩ tới việc phải đi , cho dù nghĩ tới , cũng không có đủ tiền mà trả vi phạm hợp đồng , trừ phi công ty thật sự đóng cửa.

Cố Trì Khê nhìn nàng chăm chú một lúc lâu, áp chế cảm xúc xuống , nghiêm túc nói : ‘’Hiện tại phi công cũng tương đối bão hòa , thiếu nhất vẫn là cơ trưởng có kinh nghiệm. Ngươi năm nay mới lên được cơ trưởng nếu nhảy việc , phải tích góp thêm nhiều giờ bay nữa.

Ôn Nịnh há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, đã bị nàng nói cho nghẹn trở về.

Nghĩ khứ thật nhẹ ,không có độ ấm nào.

Cố Trì Khê rũ mi xuống ,gãi đúng chỗ lo sợ nhất mà che đậy cảm xúc, trên mặt nàng bao phủ màn sương trắng , lạnh như băng tràn ra hơi thở , nàng đang sợ hãi đang sợ mất đi thứ mình theo đuổi.

Ôn Nịnh có thể cảm nhận được cảm xúc của người kia đang dao động , nhưng vẫn không biểu hiện ra điều gì , trong lòng bỗng có một ngọn lửa nóng lên , nửa vời.

Người này thật cố chấp .

Lúc trước rời đi , không để lại cho nàng một lời nào , bảy năm nay tựa như đã bốc hơi khỏi thế giới , hiện tại chỉ là ngẫu nhiên trở về , thừa kế gia sản . Đột nhiên nói những lời này , thật quá châm chọc.

Tính cách một chút vẫn không thay đổi, du͙© vọиɠ chiếm hữu vẫn cao như vậy.

“Như thế nào----------.’’ Ôn Nịnh cười nhạo , lại ngồi xuống bên cạnh Cố Trì Khê , cúi sát vào người nàng , “Cố tổng luyến tiếc ta sao?’’

Mặt của hai người cơ hồ dán vào nhau , hơi thở quanh quẩn một chỗ , thở ra còn mang theo mùi hương , từ từ phả vào khuôn mặt nàng, nhưng vẫn duy trì lại khoảng cách nhất định, không xa không quá gần.

Cố Trì Khê không đáp lại , bắt được tay của Ôn Nịnh.

Ôn Nịnh lập tức rút tay ra , đứng dậy , bản thân tự đi đến bên cạnh cửa sổ.

Bầu trời thật rộng , những đám mây giống như tảng bông , mặt trời nghiêng dần về phía tây , đô thị phía dưới rộng lớn , phảng phất dài vô tận.

Nàng hơi híp mắt lại , hay tay bỏ vào túi quần , đứng thẳng eo , huân chương trên vai hơi sáng lên.

Bỗng nhiên , một đôi tay vòng qua ôm lấy eo nàng.

Hương thơm thanh đạm tỏa ra vây quanh nơi đây, thấm nhuồm vào tâm can, mũi nàng kẽ hít vào , cảm nhận được độ ấm ở sau lưng , giống như là bọt biển, nhu nhu , ấm áp , đem nàng bao bọc lại , để ở trên cửa sổ. Cố Trì Khê ôm nàng, tầm mắt buông nhìn xuống cổ áo , nhìn thấy một viết đỏ sậm, ánh mắt càng thâm trầm lại , không khỏi siết chặt hai tay hơn.

‘’Nịnh Nịnh ……..’’ Nàng thấp giọng kêu.

Ôn Nịnh run run sợ, đáy mắt lại cong lên cười châm chọc : “ Cố tổng muốn làm cái gì?’’

Cố Trì Khê không nói chuyện , môi mỏng hôn dọc theo vành tai nàng , ngon tay thon dài xoa xoa sườn mặt nàng, khiến cho nàng không chịu được nghiêng đầu , đón nhận làn môi kia.

Di động trong túi đột nhiên vang lên.

Ôn Nịnh đẩy Cố Trì Khê ra , lấy di động mở khóa .

Là ngân hàng gửi tin nhắn thúc giục đòi nợ.

Nàng nhìn màn hình chằm chằm , tức khắc biểu tình đọng lại, nhìn dòng chữ trong màn hình kia , nhìn lại một lần nữa, như là một vòng tuần hoàn . Nàng đột nhiên hít sâu , mím môi, sắc mặt có chút trắng bạch.

‘’Làm sao vậy?’’ Cố Trì Khê nhăn mi lại , tin nhắn kia đã bị Cố Trì Khê xem không sót một chữ rồi . Nàng vội khóa màn hình , đem điện thoại thả lại trong túi , mặt ra vẻ trấn định quay đi.

“Không có việc gì.’’

Hoàng hôn đem tóc mai bên má nàng nhuộm thành màu nâu vàng kim , làn da như có như không bao phủ ánh quang vụ vặt.

Trầm mặc lâu dài.

Cố Trì Khê cau mày , con mắt đen nháy không hiện rõ cảm xúc , muốn nói gì đó, lại không thể mở miệng được. Nàng chỉ biết cha mẹ Ôn Nịnh gặp sự cố không may mà qua đời, không biết chuyện đối phương còn đang cõng trên lưng một đống nợ khổng lồ , hoặc là bây giờ hai người ở chung là cái quan hệ gì.

Lấy hiểu biết của nàng về Ôn Nịnh , trực tiếp hỏi , thì đại khái nàng cũng sẽ không nói ra được cái gì , nói không hẳn hỏi còn bị ném cho vẻ mặt kinh bỉ các loại còn có.

‘’Đúng rồi , Cố tổng --------.’’

Ôn Nịnh thật mau điều chỉnh lại cảm xúc của mình , quay mặt đi , cười tủm tỉm hỏi : “ Khi nào thì tiền lương mới được phát một chút.?’’

Cố Trì Khê nhìn nàng , trầm mặc , giơ tay lên tai nàng vuốt ve , dán sát bên tai mà nói :

“Vậy ngươi khi nào kết hôn cùng ta?’’