Chương 7: Chỉ Là Kiểu Ngủ Đơn Thuần

Tần Vãn Hạ chầm chậm dịch chuyển đến mép giường, vừa mới ngập ngừng ngồi xuống, điện thoại di động của Đường Cẩn Khiên đột nhiên vang lên khiến cô sợ tới mức lập tức đứng dậy.

Đường Cẩn Khiên áy náy cầm điện thoại, “Dọa đến em rồi, anh đi nghe điện thoại trước.”

Là bệnh viện gọi đến, bệnh nhân xuất hiện tình trạng khẩn cấp, cần Đường Cẩn Khiên hướng dẫn cấp cứu.

Tần Vãn Hạ nghe anh lần lượt nói ra những hướng dẫn cấp cứu, cô cảm thấy thật kinh ngạc, hóa ra bác sĩ có thể giỏi đến mức cứu được người qua điện thoại.

Khoảng mười lăm phút sau, anh mới nghe điện thoại xong, đặt điện thoại xuống, thần sắc của anh trông có vẻ thả lỏng hơn, xem ra bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, Tần Vãn Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đường Cẩn Khiên nhìn cô đứng ngây ngốc ở bên giường không dám động, anh hơi nhếch khóe môi, đứng dậy xuống giường, anh đi đến bên cạnh cô, hay tay đặt lên vai cô, kéo cô đến bên giường để cô nằm xuống.

“Tôi sẽ cho em thời gian để thích ứng, cũng sẽ tôn trọng tâm nguyện của em, sẽ không ép buộc em cùng tôi phát sinh chuyện gì, em không cần phải lo lắng, yên tâm đi ngủ đi!”

Anh cẩn thận đắp chăn cho cô, giống như một cặp vợ chồng bình thường, sau đó đi vòng qua bên kia giường nằm xuống bên cạnh cô.

Cô lén liếc nhìn qua bên anh, anh nằm xuống hay tay cùng đặt lên ngực, an tĩnh nhắm mắt lại. Cô thầm nghĩ, tâm tư của anh đều luôn nhạy cảm như vậy sao? Anh dường như luôn dễ dàng phát hiện ra sự thay đổi cảm xúc của cô.

Cô cố gắng mạnh dạn lật người đối diện với anh, kỳ lạ phát hiện ra trước khi cô nằm xuống giường, cô vô cùng lo lắng, bây giờ nằm cạnh anh, cô lại không cảm thấy lo lắng nữa, thậm chí cứ nhìn anh như vậy cũng không cảm thấy lúng túng hay khó chịu nữa.

Anh rất đẹp!

Đẹp như nhân vật trong truyện tranh có thể dễ dàng làm người khác yêu thích, và cũng khiến người khác có những tưởng tưởng vô hạn.

Có rất nhiều nam nhân lớn lên đều có mày kiếm, ánh mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng giống như anh, nhưng sao cô lại chỉ thấy anh trông rất đẹp?

Anh mà ở trong đám đông, nhất định sẽ là người được chú ý đầu tiên, vì vậy khi ở một góc công viên hẹn hò, người đầu tiên cô nhìn trúng chính là anh.

Da của anh so với nam nhân khác thì trắng hơn rất nhiều, có thể vì làm việc ở trong bệnh viện, không thường xuyên phải phơi nắng, da của anh đẹp đến nỗi lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được, cô là con gái còn cảm thấy có vài phần ghen tị, đột nhiên cô rất muốn hỏi anh, anh là bác sĩ có phải là có bí quyết chăm sóc da đặc biệt hay không?

Còn có tay của anh.

Tay của bác sĩ ngoại khoa đều sạch và đẹp như vậy sao?

Ngay cả bàn tay của siêu mẫu hàng đầu cũng thua kém anh mấy phần.

Tay của anh như có ma lực rất thần kỳ, cô càng nhìn, nhịp tim của cô càng lúc càng bình ổn và yên tĩnh hơn, bất giác khiến cô chìm vào giấc ngủ.



Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, mà bên cạnh cô, đã không thấy bóng dáng của Đường Cẩn Khiên đâu, anh đã đi làm rồi sao?

Giọng nói của Cố Phiến Thanh gào thét trong điện thoại: “Tần Vãn Hạ, cậu xuống đây cho tớ! Bảo vệ vậy mà không cho tớ vào!”

Nhìn bộ dạng của Cố Phiến Thanh đã muốn gϊếŧ đến dưới lầu, dựa vào tính cách của Cố Phiến Thanh, có thể nhịn đến bây giờ mới đến tìm cô đã rất là kỳ diệu rồi!

Tần Vãn Hạ vội vàng đứng dậy xuống lầu.

“Dậy rồi sao? Có thể ăn sáng chưa.”

Trong phòng bếp, Đường Cẩn Khiên sắn tay áo, đang chuẩn bị bữa sáng.

Anh nướng bánh mì, chiên trứng gà, còn nấu thêm bột yến mạch và sữa tất cả đều được dọn lên bàn, trông rất ngon mắt.

Cô giơ điện thoại di động lên, “Bạn của em đang đợi, em xuống lầu một chuyến.”

“Cần tôi giúp gì không?” Đường Cẩn Khiên cởi tạp đề đi về phía cô.

“Không cần không cần, em có thể giải quyết.” cô thay dép, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Cố Phiến Thanh bị chặn ở bên ngoài tiểu khu, nhìn thấy cô đi tới, cô kêu gào: “Cái tiểu khu rách gì thế a? Báo tên của cậu cũng không cho vào, tớ nói cậu rốt cuộc có phải bà chủ không thế?”

“Tớ cũng chỉ mới chuyển đến đây.”

Cô vừa mở miệng, Cố Phiến Thanh bắt lấy cô không ngừng nhìn từ trên xuống dưới, “Cậu nói đi, cậu với anh ta thật sự sống chung sao?”

Tần Vãn Hạ gật đầu.

Sắc mặt của Cố Phiến Thanh biến đổi, ép hỏi: “Đã ngủ cùng nhau chưa?”

Tần Vãn Hạ nghĩ một lúc, cái này chắc cũng tính là ngủ rồi đi?

Cô lại gật gật đầu.

Cố Phiến Thanh lập tức gấp đến độ giậm chân, “Tớ nói không phải chứ? Hai người vừa mới biết nhau không lâu? Nhanh như vậy đã ngủ chung?”

“Không phải kiểu “ngủ” như cậu nghĩ, chỉ là ngủ đơn thuần thôi.” Cô muốn giải thích một chút.

Cố Phiến Thanh khịt mũi nói: “có thể ngủ đơn thuần sao? Mới quen biết có vài ngày, có thể có tình cảm gì chứ!”



“Không phải như cậu nghĩ đâu, nhà anh ấy chỉ có một cái giường, vì vậy…..” cô mím môi ngượng ngùng.

“Sao cậu không để anh ta ngủ trên sofa hay dưới đất? Cậu nhanh như vậy đã….. tớ còn tưởng cậu cố tình tìm người cố ý trọc tức anh tớ, không lẽ cậu định cùng anh ta sống một đời sao?”

Một đời sao?

Một đời quá dài rồi, cô không dám nghĩ tới, nhưng ít nhất cô thực sự muốn nghiêm túc bắt đầu một cuộc sống mới.

Quyết định của cô làm cho Cố Phiến Thanh cũng an tĩnh lại, “Vãn Hạ, rôt cuộc tại sao cậu lại vứt bỏ anh trai của tớ, rời khỏi Cố gia? Bà nội nói, nhất định là anh tớ làm gì đó có lỗi với cậu, không cho tớ làm khó cậu, nhưng tớ thật sự không hiểu, anh tớ dã làm chuyện gì?”

Tần Vãn Hạ sớm đoán được Cố Phiến Thanh sẽ truy hỏi nguyên do, tính cách của Cố Phiến Thanh nếu như biết được anh trai mình và người bạn tốt của mình ngủ chung, tam quan của cô ấy chắc sẽ bị sụp đổ đi?

Khi cô đang lo lắng không biết phải trả lời Cố Phiến Thanh như thế nào thì Đường Cẩn Khiên bất ngờ đi đến.

“Có khách đến, sao em không mời khách lên nhà ngồi?”

Anh rất tự nhiên đi đến bên cạnh cô, cùng cô vai sát vai, anh hờ hững nhìn Cố Phiến Thanh, không nóng không lạnh, nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất lạnh nhạt, vừa làm cho người khác có cảm giác xa cách không thể đến gần.

Tần Vãn Hạ không kìm được nhìn anh, mới chú ý đế trên người anh có một loại khí chất cao quý, làm cô cảm thấy xấu hổ khi lúc trước nghĩ anh không thể tìm được vợ, mới đi xem mắt trong công viên hẹn hò.

Đường Cẩn Khiên phát hiện ánh mắt của cô, cũng nhịn lại cô, Tần Vãn Hạ có chút xấu hổ tránh ánh mắt anh.

Mới quen được vài ngày đã bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi?

Cố Phiến Thanh không thể nhìn được nữa, khịt mũi nói: “Tớ muốn đi lên nhà cậu ngồi, nhìn xem cậu rốt cuộc tìm được người chồng như thế nào.”

“Đúng lúc, tôi mới làm xong bữa sáng, cùng lên ngồi ăn?” Đường Cẩn Khiên thuận miệng mời cô.

Cố Phiến Thanh nhìn về phía Tần Vãn Hạ, Tần Vãn Hạ cũng gật gật đầu, “Lên ngồi chơi đi?”

“Được, đi thôi!” Cố Phiến Thanh cũng không khách khí.

Đường Cẩn Khiên đưa thẻ phòng cho Tần Vãn Hạ, “Em tiếp Cố Tiểu thư nhé, anh phải đến bệnh viện.”

Anh nói xong hướng Cố Phiến Thanh khẽ gật đầu, “Vãn Hạ cô ấy rất dễ lo lắng, nếu em muốn biết chi tiết về chuyện kết hôn của chúng tôi, em có thể hỏi tôi, nếu có thời gian rảnh, phiền em hãy cùng cô ấy đi mua sắm.”

“Trong đây có một tấm thẻ mua sắm, hai người thích gì đều có thể mua, tiền trong thẻ đủ dùng, nếu không đủ, có thể quẹt thẻ tín dụng, mật mã hôm qua anh đã nói cho em rồi.” anh đem thẻ nhét vào tay Tần Vãn Hạ, lúc gần đi còn không quên dặn dò cô, “Nhớ mời bạn của em ăn một bữa ngon nhé.”