Chương 6: Ngủ Cùng Giường

Giúp cô……bôi thuốc?

Tần Vãn Hạ đột nhiên bị sặc một ngụm súp nóng.

“Khụ khụ khụ….”

Cô ấn tay lên ngực ho dữ dội.

Đường Cẩn Khiên thấy vậy, anh nhanh chóng đặt bát đũa xuống, đi đến sau lưng cô.

Một tay của anh ấn vào trước ngực cô, một tay vỗ nhẹ vài cái sau lưng của cô, cơn ho của cô lập tức dịu lại.

“Sau này khi ăn gì, chú ý ổn định cảm xúc.” Đường Cẩn Khiên nhẹ nhàng khuyên nhủ!

Cô oan ức chớp mắt, không phải cô không ổn định được cảm xúc, mà là lời nói của anh thực dọa người!

Cô hồi phục lại cảm xúc, ánh mắt cô nhìn xuống, vừa muốn nói cám ơn anh, lại phát hiện tay anh đang để ở vị trí trước ngực của cô, vị trí này…..có chút xấu hổ đi?”

Anh lại hoàn toàn không phát hiện ra chi tiết này, vẫn còn chuyên tâm quan sát cô có còn ho hay không, Tần Vãn Hạ muốn mở miệng nhắc nhở anh, nhưng lời nói vừa đến miệng, cô lại không thể nói ra, cô lo lắng lại khiến cô bắt đầu ho thêm.

Đường Cẩn Khiên cau mày, hai tay tiếp tục vỗ nhẹ lên người cô để cô bớt khó chịu, nhưng anh càng vỗ, cô lại càng ho đến nỗi cả khuôn mặt đều bị ngộp đến đỏ bừng.

“Hay là có vật gì trong khí quản không? Để tôi xem xem.”

Anh kéo cô qua, muốn kiểm tra xem thế nào.

Bàn tay anh đang để trên ngực cô cuối cùng buông ra.

Cô hít một hơi, nhân cơ hội tránh đi sự đυ.ng chạm của anh, gấp gáp nói: “Em không sao, không sao rồi, cám ơn anh.”

Đường Cẩn Khiên bây giờ mới để ý đến trên mặt cô đỏ bừng không phải do ho mà là do một loại cảm xúc thẹn thùng dẫn đến đỏ mặt, anh nhìn xuống chỗ anh vừa vỗ trên người cô, chợt hiểu ra nguyên nhân.

Tần Vãn Hạ bắt gặp anh mắt như đã hiểu ra của anh, mặt cô lại đỏ hơn mấy phần.

Đường Cẩn Khiên ngồi xuống chỗ đối diện cô, biểu cảm của anh có chút nghiêm túc, “Vãn Hạ, tôi là bác sĩ.”

Đúng, anh là bác sĩ.

Tần Vãn Hạ ngơ ngác nhìn anh.



Đường Cẩn Khiên tiếp tục nói: “Về thời gian dùng thuốc tôi rành hơn em, nên dùng bao nhiêu, lực mát xa như thế nào, mới có thể làm cho hiệu quả của thuốc tốt nhất vừa không ảnh hưởng đến vết thương.”

Mát xa vết thương?

Anh có còn nhớ cô bị thương ở đâu không? Anh xác định là anh muốn giúp cô….mát xa?

Tần Vãn Hạ lo lắng uống một hớp nước, cúi đầu cố gắng ăn cơm, cô vờ như không nghe thấy những gì anh nói.

Cô cho rằng cứ như vậy sẽ tránh được việc này, cô thật sự đánh giá thấp sự quyết tâm cứu chữa bệnh của một vị bác sĩ rồi!

Cô vừa đặt bát đũa xuống, Đường Cẩn Khiên cũng đứng lên cùng cô, anh tranh lên phía trước rồi thu dọn bàn, “ Em đi tắm trước đi, đợi một lúc rồi bôi thuốc, tôi ở đây dọn dẹp là được rồi.”

“Không cần, em có thể dọn được.”

Tần Vãn Hạ cũng tiến lên cầm lấy bát đũa.

Cô có chút gấp nên chưa cầm được thì lại cầm phải tay của anh.

Da tay của anh vừa ấm vừa khô, cô như thể bị bỏng, vội vàng rút tay về, ngại ngùng đứng yên một chỗ.

Đường Cẩn Khiên cụp mắt, liếc nhìn chỗ tay cô vừa nắm qua, khóe miệng của anh dường như cong lên, nhưng anh cúi thấp đầu, Tần Vãn Hạ không nhìn rõ, cô lại có chút thất thần, quay người chạy trốn lên lầu.

“Bộ quần áo của em ở trong máy sấy, bây giờ chắc cũng đã khô, e có thể thay rồi”

Lời dặn dò ấm áp của Đường Cẩn Khiên khiến cô cảm giác như hai người họ dường như đã từng quen biết nhau, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Một căn hộ xa lạ, Đường Cẩn Khiên cũng có chút xa lạ, trong đầu cô cũng không có ký ức gì đặc biệt, cô lắc đầu lại tiếp tục đi lên lầu.

Bộ quần áo trong máy sấy đã khô, ngoài bộ quần áo mặc ở nhà, cô còn mua thêm một bộ nội y, cô không khỏi nghĩ đến những ngón tay thon dài đang cầm bộ nội y của cô phơi ở ban công vừa rồi, đôi tay ấy còn chạm qua bộ phận riêng tư của cô, anh ấy không những muốn bôi thuốc cho cô, mà còn muốn… mát xa.

Cô định cùng Đường Cẩn Khiên nói chuyện rõ chuyện này.

Trên sofa trong phòng ngủ, Đường Cẩn Khiên đang ngồi xem tạp chí y học, trên bàn đang để một hộp thuốc, bên cạnh hộp thuốc là thuốc mà anh đã kê cho cô, còn có một đôi găng tay y tế vô trùng.

Tần Vãn Hạ vuốt lại mái tóc mới gội vẫn còn đang ẩm , cô hít một hơi, “Bác sĩ Đường, em….”

“Em gọi tôi là gì?” Đường Cẩn Khiên cau mày, cắt ngang lời cô.

Anh từng nói qua, gọi anh là Cẩn Khiên, như vậy sẽ hợp với mối quan hệ của họ.

Cô hít một hơi sâu, giọng điệu có chút khó xử. “Cẩn Khiên, em có thể tự bôi thuốc được, em , em không quen.”



Cô nói xong, còn cắn chặt môi, cô sợ anh không đồng ý, cô lại không tìm được lý do nào tốt hơn để từ chối ý tốt của anh, trong lòng cô càng thêm bất an.

“Được, tôi tôn trọng ý kiến của em, tôi đã nói rồi, trong nhà chỉ có hai chúng ta, em có ý kiến gì đều có thể nói với tôi, em không cần phải lo lắng như vậy.”

Đường Cẩn Khiên so với tưởng tượng của cô có vẻ dễ chung sống hơn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô cùng một người nam xa lạ ở chung phòng, dù đã là vợ chồng, cô cũng không thể bình tĩnh được như anh.

“Được, em sẽ cố gắng thay đổi, vậy tối nay….”

Cô khó xử nhìn chiếc giường lớn.

Đường Cẩn Khiên đặt quyển tạp chí trong tay xuống, ngước mắt lên nghiêm túc nhìn cô, “ Vãn Hạ. em kết hôn với tôi, là nhất thời nổi hứng hay thật sự nghiêm túc muốn lập gia đình?”

“Anh thì sao?” cô tò mò nhìn anh.

Người đàn ông có điều kiện giống như anh, hẳn là cũng không cần phải đi xem mắt, vậy tại sao anh lại đồng ý yêu cầu kết hôn gấp gáp của một cô gái đột ngột xuất hiện?

Anh nhướng mày, đột nhiên mỉm cười.

Tần Vãn Hạ kinh ngạc nhìn anh, cô không hiểu chuyện này có gì mà làm một người không hay cười như anh lại đột nhiên cười lên?

Nụ cười của anh giống như một đóa hoa phù dung đẹp đẽ nhưng lại nhanh tàn, anh rất nhanh đã thu lại ý cười, nghiêm túc trả lởi câu hỏi của cô, “Tôi đối với cuộc hôn nhân này rất nghiêm túc”

“Em cũng vậy, không quan tâm tại sao lại đột nhiên kết hôn gấp, nếu đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân này, về phần Cố Thiên Thành, em tuyệt không cùng anh ta có bất kỳ dây dưa nào.” Tần Vãn Hạ cũng học bộ dáng nghiêm túc của anh nói.

Đường Cẩn Khiên gật đầu, “vậy được, đi bôi thuốc trước đi!”

Tần Vãn Hạ bước ra khỏi nhà vệ sinh sau khi bôi thuốc, Đường Cẩn Khiên đã nằm trên giường đọc sách, vốn dĩ trên giường chỉ có một cái gối, bây giờ lại có thêm một cái gối phụ, chiếc gối đặt ngay bên cạnh anh, giống như đang đặc biệt chờ cô.

Vì vậy, anh muốn cùng cô ngủ sao?

Cô đứng yên tại chỗ, không dám tiến về phía trước.

Đường Cẩn Khiên đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cô. “Vãn Hạ, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, nếu đã nghiêm túc, chúng ta cũng nên học cách quen dần, em thấy sao?”

Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ dường như có ma lực khiến người ta muốn gật đầu bất cứ lúc nào.

Cô bất giác gật đầu theo, mới ý thức được bản thân vừa đáp ứng cái gì, nhưng rất nhanh cô đã tự an ủi bản thân, nếu đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đừng nói đến việc ngủ chung giường, cho dù có phát sinh chuyện gì, cũng là việc rất bình thường, cô đúng là nên học cách quen dần.

Chỉ là bọn họ nhanh như vậy sẽ phát sinh việc đó sao?