Chương 12: Anh Muốn Hôn Cô Sao?

Tần Vãn Hạ suy nghĩ một lúc, lắc đầu từ chối anh, “Đã làm phiền đến anh nhiều rồi, nên anh không cần….”

Đường Cẩn Khiên lại cau mày, lộ ra sắc mặt không hài lòng, “Em lại quên quan hệ của chúng ta là gì sao?”

Cô khó xử mím môi, “Anh đã đủ tốt rồi.”

“Nếu như em tiếp tục nói với tôi những lời khách khí như vậy, tôi sẽ giận đấy.” Đường Cẩn Khiên hơi nhướng mày thể hiện sự nghiêm túc.

Cô lại bắt đầu lo lắng, hai tay nắm chặt dây xích đu, “Em không khách khí, là anh đã giúp em rất nhiều rồi, mà em không làm gì được cho anh, em sợ…. nợ anh nhiều quá.”

“Có phải do em chưa thật sự nghiêm túc đầu tư cho cuộc hôn nhân này đúng không?”

Ánh mắt của Đường Cẩn Khiên lộ ra thần sắc như đoán được ý cô, giống như chỉ cần liếc mắt là anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, cô chột dạ cúi đầu.

Cô nghe thấy anh như khẽ thở dài, cô cho rằng anh sẽ tức giận rời khỏi, anh lại cúi người sáp lại gần cô.

Xích đu lại đúng lúc đong đưa về phía trước mặt anh, khoảng cách giữa bọn đột nhiên kéo gần, gần đến mức đầu gối của cô chạm vào chân của anh, cô thậm chí có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người của anh, mặt cô có chút nóng, không dám thở mạnh.

Cô đợi xích đu đong đưa về đằng sau, cô sẽ lập tức nhảy xuống, giữ khoảng cách an toàn với anh.

Nhưng Đường Cẩn Khiên đột nhiên giữ dây xích đu lại, anh nheo đôi mắt mỉm cười nhìn cô, cứ như vậy để đầu gối cô chạm vào chân anh.

“Vãn Hạ, tôi cho em thời gian, nhưng tôi có một yêu cầu.”

Anh rất nghiêm túc, cô lo lắng hỏi: “ Cái gì?”

“Đừng dễ dàng nói ly hôn!”

Anh nhìn cô thật sâu, như muốn dùng phương thức này để ghim chắc câu nói này vào đầu cô.

Tần Vãn Hạ gật gật đầu, “Được, em sẽ không.”

Cô mặc dù không làm tốt tâm lý chuẩn bị cùng anh sống nốt cuộc đời còn lại, nhưng lần kết hôn này, cô rất nghiêm túc muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

“Nhớ kỹ!”

Anh thỉnh thoảng cũng có chút nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, làm cô đặc biệt lo lắng, giống như cô những gì cô nói sẽ được khắc trên đá tam sinh vậy.



Cô hít một hơi thật sâu, dùng sức gật đầu, “Em nhớ rồi!”

Đường Cẩn Khiên cuối cùng cũng thoả mãn, anh buông dây xích đu rồi vuốt ve đầu gối của cô, trong gió đêm, đầu gối của cô có chút lạnh.

Lòng bàn tay anh ấm áp thông qua lớp vải làm ấm cả vào da của cô, toàn thân cô lập tức đều thả lỏng.

“Giữ chắc, tôi sẽ buông tay.”

Anh cúi đầu, thì thầm bên tai của cô, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, làm cho lời thì thầm của anh trở nên giống như lời thủ thỉ của những cặp đôi yêu nhau, cô đỏ mặt, nắm chặt dây xích đu.

Anh buông cô ra, quay người đi vào phòng thí nghiệm.

Sân thượng to lớn giờ chỉ còn lại cô ngồi đong đưa trên xích đu, khi gió đêm thổi qua, cô khẽ rùng mình vì lạnh, vì sao khi anh ở bên cạnh, cô một chút cũng không cảm thấy sân thượng vắng vẻ buồn tẻ như vậy?

Cô không còn hứng thú ngồi xích đu nữa, hai chân cô chạm đất, dừng lại xích đu, cô ngơ ngác nhìn bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên cảm thấy bầu trời đêm cũng không đẹp như vậy, cô đang muốn đứng lên đi về ngủ.

Cô vẫn chưa kịp động, hay cánh tay ấm áp từ hai bên eo của cô vòng qua, trên đầu gối của cô đã được đắp một chiếc chăn mềm mại.

Cô ngạc nhiên quay đầu, Đường Cẩn Khiên đang đứng đằng sau cô, đang nghiêng người về phía trước đắp chăn cho cô, anh dường như phát hiện được cô đang quay đầu nhìn anh, anh cũng không chú ý quay mặt qua.

Nhưng bọn họ lại không dự liệu được khoảng cách giữa họ đã rất gần rồi, khoảnh khắc Đường Cẩn Khiên quay mặt qua, đầu mũi của anh lướt qua mặt cô rồi chạm vào đầu mũi của cô.

Mặt của Đường Cẩn Khiên phóng đại trước mặt cô, làn da của anh đẹp đến nỗi đến gần như vậy cũng không nhìn thấy một chút tì vết, cô ngửi thấy hương vị sạch sẽ và thoải mái trên người anh.

Tim của cô lập tức đập nhanh hơn, cô hồi hộp mím chặt khóe miệng, xấu hổ muốn né tránh, tay của Đường Cẩn Khiên đột nhiên giữ gáy cô lại, cô lập tức nín thở.

Cô kinh ngạc mở to mắt, lông mi khẽ run trong gió đêm, cô dường như thấy Đường Cẩn Khiên đến gần cô hơn, anh muốn hôn cô sao?

“Ối!”

Đột nhiên, một tiếng hô kinh ngạc từ cửa phòng thí nghiệm phát ra, như một gáo nước lạnh đổ xuống.

Tần Vãn Hạ bị dọa tới nỗi nhắm chặt hai mắt, Đường Cẩn Khiên lúc này đã đứng thẳng lên, anh nhướng mày, nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm.

Cô nghe thấy giọng nói của anh nghiêm khắc hơn mấy phần, “Đỗ Bác, báo cáo học thuật của cậu không đạt tiêu chuẩn, viết lại đi!”

“Đừng a, thầy ơi, cái gì em cũng chưa có nhìn thấy, hai người tiếp tục, tiếp tục a!” Đỗ Bác gấp tới nỗi hồ ngôn loạn ngữ, quay người chui về phòng thí nghiệm.

Cái này có phải là đang uy hϊếp không?



Tần Vãn Hạ không hiểu sao có chút buồn cười, cô đột nhiên không kìm chế được mà bật cười.

Đường Cẩn Khiên có lẽ bị tiếng cười của cô chọc cho vui vẻ, anh cũng cười lên sảng khoái, đây là lần đầy tiên cô nghe thấy tiếng cười của anh, du dương như nhạc công chơi đàn cello.

Cô trộm nhìn anh, lúc nãy.....anh muốn hôn cô sao?

Nếu như không bị Đỗ Bác xen ngang, bọn họ thật sự sẽ hôn sao? Đây mới là ngày thứ ba bọn họ biết nhau.

Ngày hôm sau, bọn họ cùng đi đến nhà họ Cố.

Tần Vãn Hạ ở nhà họ Cố ba năm, cô đã ra vào cánh cửa lớn này vô số lần, vậy mà sau khi quay trở lại cô lại có chút cảm xúc lận lộn.

Điều làm Tần Vãn Hạ không ngờ tới nhất là bà Cố đối với Đường Cẩn Khiên giường như rất thân thiết.

Trong lúc ăn cơm, bọn họ nói rất nhiều về chuyện thường ngày, cô cũng nhân cơ hội này mà có thể biết được khía cạnh khác trong cuộc sống của Đường Cẩn Khiên.

Bà Cố ban đầu từ chối việc Đường Cẩn Khiên muốn mời nhân viên chăm sóc đến chăm sóc bà nhưng sau khi nghe Đường Cẩn Khiên thì thầm bên tai bà, bà lại vui vẻ đồng ý, cô cũng rất tò mò không biết Đường Cẩn Khiên nói gì, nhưng anh lại giả vờ thần bí không chịu nói cho cô biết.

Khi gần đến lúc ra về, Cố An Quốc dúi vào tay cô một hộp quà rất nặng, “Đây là thực phẩm chức năng mà bà nội cho con, con nhớ bảo quản cẩn thận, đừng đưa cho người khác nhé.”

Cô không tiện từ chối nên thuận tiện đặt nó vào cốp xe của Đường Cẩn Khiên.

Vào buổi chiều, Đường Cẩn Khiên mời các chuyên gia giải phẫu thần kinh từ các bệnh viện lớn trong thành phố đến để hội chẩn cho bệnh tình của Tống Tiểu Ngọc, Tần Vãn Hạ cùng Cố Phiến Thanh phục vụ trà nước cho các chuyên gia, muốn nhân cơ hội này nghe một chút thông tin hữu dụng.

Đường Cẩn Khiên đang chắm chú lắng nghe ý kiến của một bác sĩ đã lớn tuổi thì Đỗ Bác vội vàng đi vào phòng, “Thầy ơi, xảy ra chuyện rồi!”

“Có chuyện gì?” Đường Cẩn Khiên thần sắc trấn định.

Đỗ Bác do dự không biết có nên nói hay không.

Đường Cẩn Khiên hơi chau mày, đứng dậy đi đến trước mặt Đỗ Bác “Nói đi!”

“Có người tố cáo thầy nhận tiền hối lộ, hiện tại viện trưởng buộc phải thành lập đội điều tra khẩn cấp, bây giờ đang đi đến đây, em cũng nghe nói có người đã báo cảnh sát rồi, họ cũng đang tiến hành điều tra.”

Đỗ Bác vì quá gấp nên không điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, vì vậy tất cả người trong phòng đều có thể nghe thấy.

Trái tim Tần Vãn Hạ đột nhiên đập lỡ một nhịp, cô nhìn Đường Cẩn Khiên, đột nhiên nhớ tới “Căn hộ nhỏ” sang trọng của anh, nhớ đến anh tiện tay cũng có thể bỏ ra sáu mươi vạn để đưa cho Cố Thiên Thành, cô lo lắng nắm chặt tay lại.