Chương 11: Rất Nghiêm Túc Với Cuộc Hôn Nhân Này

Gió đêm mùa hè từ sân thượng thổi tới, đặc biệt thoải mái, Tần Vãn Hạ cả ngày buồn chán trong bệnh viện đột nhiên cảm thấy thư thả hơn, khiến cho mọi lo lắng của cô đều bị quét sạch, tung tăng chạy lên sân thượng.

Bên ngoài sân thượng đã bị chặn lại bằng một chiếc cửa dày, trên cửa được trang bị một chiếc khóa mật khẩu, cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn Đường Cẩn Khiên, “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy có người cài khóa mật khẩu trên sân thượng?”

“Sau chiếc cửa này, trừ sân thượng ra còn có một phòng thí nghiệm.” Đường Cẩn Khiên đi đến, dùng vân tay mở cửa.

“Phòng thí nghiệm?”

Tần Vãn Hạ có chút hiếu kỳ bước qua bậc cửa, ngước mắt lên nhìn.

Quả nhiên, trên sân thượng, có một phòng thí nghiệm lớn được niêm phong hoàn toàn, trong phòng thí nghiệm đang sáng đèn, mà bên ngoài phòng thí nghiệm được trang trí vô cùng lãng mạn.

Trong gian nghỉ mát đặt những bộ bàn ghế đơn giản, xung quang có những ánh đèn sáng màu nhưng lại không quá lòe loẹt chói mắt. bên ngoài gian còn có mấy cái ghế bập bênh dùng để ngồi hóng mát, bên cạnh là một chiếc xích đu cực kỳ xinh đẹp, cây xanh được xếp trật tự ở các góc, thật sự rất đẹp mắt.

Tần Vãn Hạ bị nơi này thu hút sâu sắc, cô có chút hâm mộ nhìn Đường Cẩn Khiên.

“Thì ra công việc của anh phong phú và thú vị như vậy, ngoài việc chữa bệnh cứu người, rảnh rỗi còn có thể làm nghiên cứu thí nghiệm, mệt thì có thể nhìn trời sao, hưởng thụ gió trời, thật tốt!”

Đường Cẩn Khiên bị cách miêu tả lãng mạng của cô làm cho vui vẻ, trên khuôn mặt ôn hòa cẩn trọng của anh lộ ra ý cười, anh đưa ly nước ấm cho cô, “Em thì sao? Thường ngày làm công việc gì?”

“Em.....” thần sắc của Tần Vãn Hạ trở nên xấu hổ, cô ngại ngùng cúi đầu xuống, “Em chỉ suốt ngày ở nhà chăm sóc bà.”

Không phải cô không muốn đi làm, mà là cơ thể của bà Cố, bắt buộc phải có người kề cạnh chăm sóc, cô cảm kích ân tình của bà Cố, một lòng can tâm tình nguyện ở lại Cố gia, chăm sóc bà và cuộc sống của người nhà họ Cố.

Nếu như mang những gì cô làm nói thành một công việc, cô nghĩ, cô có thể tính là bảo mẫu không?

Giống như Cố Thiên Thành và hàng xóm vẫn luôn xem là như vậy, cô có gả cho Cố Thiên Thành, trở thành nữ chủ nhân trong nhà, thì cũng chỉ là cách gọi khác mà thôi.

Nghĩ đến đây, lại nghĩ tới sự tài giỏi của Đường Cẩn Khiên, cô có chút cảm thấy không xứng với anh, nhất là khi cảm thấy ánh mắt của Đường Cẩn Khiên đang nhìn chằm chằm vào mình, cô càng không dám ngẩng đầu lên.

“Vãn Hạ.”

Nghe thấy Đường Cẩn Khiên nhẹ nhàng gọi, cô lo lắng ngước mắt lên nhìn anh.

“Em rất tốt.”

Giọng nói trầm ấm và từ tính của Đường Cẩn Khiên vang lên, anh nhìn cô với anh mắt nghiêm túc.



Tần Vãn Hạ có chút hỗn loạn, “Trước lúc đăng ký kết hôn, em không biết anh ưu tú như vậy, em nên sớm giới thiệu bản thân mình với anh, xin lỗi.”

“Không, em rất tốt.”

Đường Cẩn Khiên nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhếch lên hài lòng.

Tần Vãn Hạ lại nhìn thấy trong mắt anh có một tia nuông chiều, nhưng chỉ là nháy mắt thoáng qua, thay vào đó lại là sự yên tĩnh nhã nhặn của anh.

Cô mỗi ngày đều lo lắng những chuyện vụn vặn, đã quên mất lần cuối cùng mình được khen là khi nào, câu nói của Đường Cẩn Khiên: “Em rất tốt.” giống như dòng nước ấm áp chảy vào trái tim khô cằn của cô, làm cô lộ ra nét mặt tươi cười. “Cảm ơn”.

“Nhưng mà, em sẽ cố gắng nhanh chóng tìm việc.”

Đường Cẩn Khiên nghe cô nói anh lại chau mày, “Em không cần gấp gáp tìm việc.”

“Anh hy vọng em ở nhà làm bà nội trợ sao?”

Tần Vãn Hạ tò mò nhìn anh, mặc dù cô đã dần dần hiểu được tính cách của anh, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy không nhìn rõ được anh, tâm tư của anh cô càng không nhìn thấu được.

Loại cảm giác này làm cô có chút lo lắng, lại làm cô tràn đầy hy vọng, cô rất lâu đã không có lại cảm giác tình cảm sinh động rõ rệt như vậy.

Đường Cẩn Khiên lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy…”

Cô mờ mịt nhìn anh, có chút dè dặt.

Đường Cẩn Khiên lộ ra biểu cảm bất lực, anh nhếch khóe miệng nhìn cô chiều chuộng.

“Vãn Hạ, tôi nói em không cần gấp tìm việc, không có nghĩa là tôi không cho phép em làm việc, cho dù em muốn sống theo cách em thích, tôi cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của em.”

Lời nói của Đường Cẩn Khiên, làm cho Tần Vãn Hạ lại cảm thấy ấm áp, trái tim lo lắng của cô cuối cùng cũng hoàn toàn thoải mái, cô cười ngọt ngào, “Cám ơn anh.”

Cô đã bị mất trí nhớ, lại trải qua ba năm ăn nhờ ở đậu nhà người khác, những nhu cầu thiết yếu hằng ngày, thếu chút nữa khiến cô quên mình chỉ là một cô gái mởi ở độ tuổi đôi mươi.

Cô vô tình phát hiện, tại thời khắc này, trái tim thiếu nữ của cô đã được Đường Cẩn Khiên một lần nữa kích hoạt lại, cô quay người tung tăng chạy đến bên xích đu ngồi lên.

Từ vị trí này nhìn lên bầu trời, có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao.

Cô nghe thấy một tiếng “tách”, quay đầu lại, chỉ thấy Đường Cẩn Khiên đang giơ điện thoại, không biết là đang chụp ảnh tự sướиɠ hay là đang chụp cô, cô có chút hồi hộp mím môi cười.



Đường Cẩn Khiên đi về phía cô, đem màn hình điện thoại đến trước mặt cô, trong bức ảnh là một cô gái đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, gió đêm thổi phất qua mái tóc, cô đang đung đưa xích đu, sau lưng của cô là một bầu trời đầy sao.

“Thật đẹp a!” cô không kìm được bất ngờ cảm khái.

“Tôi cũng cảm thấy đẹp.”

Giọng nói Đường Cẩn Khiên ấm áp, còn thoải mái hơn cả gió đêm.

Cô nhìn về phía anh có chút hỗn loạn, cô là đang khen bầu trời sao, anh….là đang khen cô sao?

“Hôm nay Đỗ Bác quay một đoạn video, tôi đã gửi qua WeChat cho em” Đường Cẩn Khiên lưu lại bức ảnh, thuận miệng nói.

Tần Vãn Hạ có chút ngạc nhiên, cô không hề nhắc đến chuyện của Cố Thiên Thành với anh, anh đã nhạy bén phát hiện ra rồi sao? Cũng là giúp cô xả giận?

“Anh có học qua tâm lý học sao?”

Cô đột nhiên hỏi, làm Đường Cẩn Khiên có chút sững sờ, “Sao?”

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh lộ ra biểu cảm sững sờ, cô cảm thấy rất thú vị, cô cười nói: “Tại sao anh luôn có thể đoán được những tâm tư nhỏ của em vậy?”

“Ví dụ?”

Anh nhướn mày cười, có chút tao nhã bất cần, trông đẹp một cách lạ lùng.

“Phán Thanh nói, anh bảo với bác Cố, ngày mai sẽ đi thăm Bà?” cô hiếu kỳ nhìn anh.

Đường Cẩn Khiên gật đầu thừa nhận, “Ba năm nay, đều là em ở bên cạnh chăm sóc bà, em đột nhiên rời đi, bác gái lại lâm bệnh trong bệnh viện, em nhất định sẽ rất lo lắng cho bà có phải không? Vì vậy, tôi sắp xếp một nhân viên chăm sóc đến để chăm sóc cho bà, một mặt muốn em yên tâm, một mặt là để cảm kích ân tình của bà đối với em.”

Tần Vãn Hạ không ngờ rằng anh lại ân cần chu đáo đến vậy, không những chăm sóc cô, đến cả bà Cố cũng không quên, cô nhìn anh cảm kích nói không nên lời.

Đường Cẩn Khiên lại không nhận ra sự rung động của Tần Vãn Hạ, anh vẫn còn cười xin lỗi, “Bởi vì tôi và Cố gia không quá quen thuộc, cần em dẫn đường, có được không?”

Đột nhiên cô nhớ tới một câu thành ngữ -- Yêu ai yêu cả đường đi.

Cô không cho rằng chỉ có vài lần ngắn ngủi ở chung với nhau mà Đường Cẩn Khiên đã yêu cô, nhưng những hành động của anh đủ để chứng minh anh rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.

Điều này làm cô có chút bất ngờ, cũng có chút lo lắng.