Chương 3: Tỉnh táo một chút

Xe này có bảo hiểm nên sửa chữa cũng không tốn bao nhiêu, cuỗm được của Quý Dương hai trăm vạn, nhưng Lương Tư Mẫn lại không cảm thấy vui vẻ.

Vậy mà lại rơi nước mắt trước mặt anh, thật sự là mất hết mặt mũi.

"Lúc nãy cậu khóc cũng làm tớ ngơ luôn." Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược Phong thấy cô rơi nước mắt.

Lương Tư Mẫn đưa tay ra hiệu đừng nói nữa, cô nản lòng nói: "Gần đây chơi game nhiều, gió to làm tớ chảy nước mắt.”

Đương nhiên nhìn dáng vẻ ông đây khinh thường nhất là so đo với trẻ con chưa lớn như cậu của Quý Dương cũng thật sự rất bực bội.

"Phục cậu rồi.”

Lương Tư Mẫn và Đỗ Nhược Phong hẹn cùng ăn cơm tối, nhà hàng Pháp này hương vị không được ngon lắm, không ngờ món bò bít tết cũng có thể làm ra hương vị khó ăn như vậy, cô chọc một miếng nấm nướng, nhưng chậm chạp không mở miệng.

Đỗ Nhược Phong thấy cô ỉu xìu thì trêu chọc một câu: "Thất tình thôi mà, có cần như vậy không?”

Tinh thần sa sút hơn nửa tháng rồi.

Lương Tư Mẫn lúc này mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cậu đang đùa tớ sao: "Không phải, không liên quan gì đến anh ta, cái đồ chó má đó, xách giày cho tớ cũng không xứng, tình đầu đã gặp phải loại người như vậy, thật sự là xui xẻo.”

Đỗ Nhược Phong thấy cô lại tức giận, vội đưa tay ra vỗ lưng cô: "Ngoan, bảo bối đừng tức giận, đồ chó má kia quả thật không xứng, anh ta còn có mặt mũi dây dưa với cậu, thật không biết xấu hổ, tớ nghe nói anh ta đuổi theo cậu tới Diễn thành, anh ta điên rồi sao! Chẳng lẽ anh ta còn mong cậu sẽ tha thứ cho anh ta sao? Tuy cậu với anh ta ở bên nhau không lâu, nhưng cũng không đến mức không hiểu cậu là người như thế nào chứ?”

Cô là người có thù tất báo, mang thù, hơn nữa nhất định sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi.

Cho dù đàn ông trong thiên hạ có chết hết, cô cũng không yêu lại người yêu cũ, hơn nữa còn là một người yêu cũ có tiền án.

Không xé xác anh ta ra đã tính là khách khí, hơn nữa Diễn thành là địa bàn của nhà họ Lương, tên chó má kia còn dám tới đây cũng thật sự là tài cao gan lớn.

"Trước kia anh ta không hiểu rõ về tớ, chỉ nghĩ tớ là trợ lý của Tiểu Hồ, tưởng tớ là phú nhị đại khoe mẽ." Lương Tư Mẫn ăn không vô nên dứt khoát đặt nĩa xuống.

"Hồ Thiềm Nguyệt? Là người cậu giúp đỡ sao?" Đỗ Nhược Phong có chút ấn tượng, lúc học sơ trung, Lương Tư Mẫn đã lấy tiền sinh hoạt của mình để giúp đỡ một học sinh nghèo khó, người ta vì cảm ơn cô đã thêm toàn bộ phương thức liên lạc của cô, ngày lễ ngày tết sẽ gửi lời chúc phúc, thỉnh thoảng báo cáo kết quả học tập và cuộc sống, còn gửi chút đặc sản quê nhà.

Là một cô gái vô cùng tốt.

Cô sợ lộ việc bản thân còn nhỏ nên đã nói dối tuổi tác, nói mình đã đi làm khiến Hồ Thiềm Nguyệt gọi cô là chị Mẫn mấy năm, sau đó khi cô ấy lên năm nhất đi làm thêm kiếm được món tiền đầu tiên, nhất định muốn gặp mặt nói cảm ơn với cô, vừa gặp mặt mới biết cô còn nhỏ hơn mình mấy tuổi.

Hai người vẫn luôn giữ liên lạc, khi xuất ngoại cũng không đứt đoạn.

Hồ Thiềm Nguyệt ở đại học Nam Thành, năm hai lấy lấy được chính sách tài trợ của nhà nước, gần như không tốn tiền mà bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tốt nghiệp cũng đã là Hồ tổng rồi.

Lương Tư Mẫn đi Nam Thành cũng là vì cô ấy, nhưng mà cô chủ yếu tới là để chơi, còn bỏ ra không ít tiền cho hạng mục mới của công ty cô ấy, giả danh đối tác, thỉnh thoảng làm trợ lý đi theo.

"Tên Chu Lăng Côn kia đúng là mọc mắt chó.”

Chu Lăng Côn và Hồ Thiềm Nguyệt là bạn học đại học, có quan hệ không tệ, nếu không anh ta cũng không quen biết Lương Tư Mẫn.

Anh ta theo đuổi Lương Tư Mẫn hơn một năm rưỡi, cô mới đồng ý, kết quả hai người vừa mới ở cùng một chỗ không bao lâu, cô đã phát hiện anh ta một năm trước đã dây dưa không rõ với một nữ sinh khác.

Vậy mà lại là tên cặn bã cưỡi lừa tìm ngựa.

"Cậu biết anh ta dây dưa với ai không?" Lương Tư Mẫn nghĩ lại cũng cảm thấy hoang đường: "Là Quý Tinh Dao, cậu biết không, là họ hàng xa nhà họ Quý, luận bối phận phải gọi Quý Dương một tiếng chú, ngày lễ ngày tết cũng sẽ đến Diễn Thành thăm hỏi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được tham gia tiệc gia đình, nhà cũ còn không thể vào, nếu không phải trong buổi tụ tập cô ta khoe khoang thì tớ còn không biết cô ta có dính dáng gì với nhà họ Quý.”

Hiểu rồi, có lẽ Chu Lăng Côn muốn trèo cành cây cao, dựa vào nhân mạch nhà họ Quý để làm ăn.

"Chuyện này mà cậu cũng nhịn được?" Đỗ Nhược Phong cảm thán: "Cậu đến Nam Thành cũng khá dễ tính.”

"Xem cô ta diễn trò cũng rất thú vị, tớ không vạch trần cô ta chủ yếu là vì cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, diễn trò cũng khá giống thật! Nhưng ai ngờ đàn ông già gần ba mươi tuổi như Chu Lăng Côn lại bị dọa tới sững sờ, cho là mình sắp trèo được cành cao để ăn cơm mềm rồi, bị tớ phát hiện còn tỏ ra thấu hiểu hồng trần khuyên tớ nghĩ thoáng một chút, thế giới này rất thực tế, ngốc chết đi được." Lương Tư Mẫn nhắm mắt lại, nghĩ như thế nào cũng thấy buồn nôn.

Đỗ Nhược Phong cũng không biết nên nói gì, vậy nên trả lời: "Cũng coi như là dừng lại đúng lúc, nếu hai người các cậu tiếp tục ở bên nhau, anh ta phát hiện cậu là con gái của Lương Chính Bình... đến lúc đó càng ghê tởm.”

Không thể không nói tuổi càng lớn càng biết giả vờ, tuy anh ta không lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng khi yêu đương khá vui vẻ, mọi chuyện bình thường, anh ta kiên nhẫn lại cẩn thận, hỏi han ân cần, lại không quá nịnh nọt, Lương Tư Mẫn ban đầu còn cảm thấy anh ta khá tốt.

Lương Tư Mẫn cảm thấy thật xui xẻo: "Phiền, yêu đương với một tên đàn ông ngu ngốc như vậy giống như để lại một vết nhơ trong đời, bây giờ tớ cũng không dám nói chuyện này với người trong nhà, hơn nữa anh ta có lẽ vốn có dự định đến Diễn thành, cho nên mới nghĩ đến chuyện thông đồng với Quý Tinh Dao.”

Trò chuyện một lát cô lại buồn phiền, Đỗ Nhược Phong đổi đề tài: "Nghe nói hai nhà Lương Quý muốn kết thông gia, thật hay giả đó, anh trai cậu muốn cưới vợ sao? Nhà cậu... không sao chứ!”

Lương Tư Mẫn lắc đầu, chỉ chỉ vào mình, "Không có chuyện gì đâu, là tớ, ngày đó ở đường đua tớ bị người khác đâm, cả người lẫn xe bay ra ngoài, cha tớ tức điên lên, nói muốn bán hết xe của tớ đi, nếu không muốn thì thành thật kết hôn đi, tớ sợ ông ấy bán xe của tớ nên mới nói tớ coi trọng Quý Kiêu Nam, bảo cha tớ nghĩ biện pháp, ai biết ông ấy làm thật!”

Quý Kiêu Nam là người có địa vị đặc biệt nhất ở nhà họ Quý, là chú nhỏ của Quý Dương.

Ông cụ Quý tuổi già mới có con, coi anh ta như bảo bối trong lòng, những năm này nhà họ Quý đã xem xét không ít tiểu thư nổi danh trong vòng tròn này, nhưng đáng tiếc đều không lọt vào mắt Quý Kiêu Nam.

Bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện lớn nhất Diễn Thành, đẹp trai cao ráo, vô cùng thu hút người khác.

Mặc dù cô nói như vậy là để làm khó cha, nhưng nếu cha cô có thể thành công, cô gả đi cũng không thiệt.

"Chậc, cha cậu thật sự rất cưng chiều cậu, người ta là Quý Kiêu Nam đấy!”

Mặc dù bản thân anh ta không dính líu đến chuyện làm ăn của nhà họ Quý, nhưng anh ta có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người của nhà họ Quý.

Lương Tư Mẫn nở nụ cười: "Nhưng cũng không có hy vọng, anh ta không thích tớ, tớ nào dám mơ ước anh ta, hơn nữa hiện tại tớ thật sự rất sợ mấy tên đàn ông già."

Quý Kiêu Nam lớn hơn Lương Tư Mẫn năm sáu tuổi, hai người gặp qua mấy lần, anh ta vẫn luôn cho mình là bậc cha chú.