Chương 2: Không đội trời chung

Trên bàn đánh bài trong phòng riêng, Thẩm Minh Duật đặt bài xuống, vừa kêu người phục vụ bên cạnh đưa khăn lau tay vừa hỏi: “Sao Quý nhị còn chưa tới?"

Hứa Lâm đáp: "Bây giờ phải gọi là Quý tổng, chắc đang bận! Cậu ta hiện tại bận tới nỗi ngay cả thời gian tán gái cũng không có.”

Thẩm Minh Duật nhếch môi: “Cậu ta không bận cũng không tán gái.”

Hứa Lâm tự đánh mình một cái: "Nhị thiếu của chúng ta luôn giữ mình trong sạch! Xem cái miệng tôi nói lung tung gì này.”

Thẩm Minh Duật cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc nhìn thấy có người đăng vòng bạn bè, Lương Tư Mẫn tinh thần sa sút hơn nửa tháng cuối cùng cũng ra ngoài, lái chiếc Daniel màu hồng của cô đi ăn tối, sau đó một chiếc Maybach 62 đã đâm thẳng vào đuôi xe của cô.

[Ở trên phố Trường Bình gặp được xe của chị Mẫn, xe còn chưa kịp dừng lại đã bị đâm, cười chết tôi mất, chị Mẫn chân dài thẳng tắp tháo kính râm xuống xe, bên cạnh có người thì thầm, đang đóng phim sao, tại sao lại không thấy máy quay ở đâu?]

Xe này là kiểu cửa kéo, có tác dụng khoe dáng, ảnh đăng lên ghi lại cảnh Lương Tư Mẫn chân dài bước ra khỏi xe đang tháo kính râm ra nửa chừng, sườn mặt như đang hếch lên trời, mà đuôi xe và cánh sau của xe bị va đập có chút thảm.

“Ôi chao…” Thẩm Minh Duật hít một hơi, “Thảm kịch nhân gian.”

Đυ.ng vào xe của tổ tông này còn nghiêm trọng hơn so với việc đυ.ng vào chính bản thân cô.

Người bên cạnh đi tới nhìn không khỏi nhướng mày: "Đây không phải là... xe của anh Dương sao?”

Người này đang nói về chiếc Maybach ở phía sau.

Biển số xe không được chụp lại, Thẩm Minh Duật nhìn kỹ thì thấy cửa sổ xe đang mở một nửa, nhìn thấy tài xế thì cảm thán đúng là như vậy thật.

Anh ta không khỏi bật cười: “Không phải oan gia thì không gặp nhau! Nhị thiếu của chúng ta lần này đừng để bị bắt chẹt tới mất quần đó.”

“Lương tiểu thư sẽ rộng lượng buông tha bất kỳ người qua đường nào bất cẩn, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ buông tha cho Quý Dương.”

Vừa mới yên tĩnh được một chút lại bắt đầu trò chuyện sôi nổi.

"Nói không chừng Lương Tư Mẫn còn cho rằng Quý Dương cố ý đυ.ng phải cô ấy.”

"Cậu nghĩ hơi non rồi, cô ấy sẽ gọi cảnh sát báo cáo Quý Dương có ý định gϊếŧ cô ấy.”

Một đám người không khỏi bật cười, cười xong thì chuyển chủ đề, tiếp tục chơi ván bài tiếp theo.

Không ai dám nhắc đến chuyện nhà họ Lương xuống dốc, bởi vì gần đây có tin đồn nhà họ Lương và nhà họ Quý muốn liên hôn.

Mọi người đang đoán xem Lương Tư Thầm sẽ cười con gái của nhà Quý hay Lương Tư Mẫn sẽ kết hôn với con trai của nhà Quý.

Nhà họ Lương chỉ có một cậu con trai và một cô con gái nhưng nhà họ Quý lại có khá nhiều ứng cử viên.

Ngoại trừ Lương Tư Mẫn và Quý Dương, những người khác đều có thể.

Mặc dù nghe có vẻ khó tin nhưng thực tế có một số người đã nhìn thấy trưởng bối hai nhà thường xuyên qua lại, nhà họ Quý và nhà họ Lương không tính là thân thiết, nhưng mẹ của Lương Tư Mẫn và mẹ của Quý Dương cũng được tính là nửa bạn thân, thường xuyên qua lại.

Quý Dương từ trước tới nay luôn không vừa mắt với thái độ thiếu nữ ma trơi và dáng vẻ phú nhị đại của Lương Tư Mẫn, cho dù cô có quan hệ với bất kỳ ai trong nhà họ Quý thì có lẽ anh cũng không vui vẻ.

Nhưng nếu cô thực sự gả đến nhà họ Kỷ, sau này cô sẽ trở thành nửa người nhà họ Quý, nói không chứng Quý Dương còn phải gọi cô là chị dâu hoặc em dâu, không thì cũng trở thành người một nhà.

Thế cho nên hôm nay một đám người nghẹn lời, không ai dám nói thêm gì nữa.

Lúc trò chuyện đều che che giấu giấu.

Bằng không nếu thực sự cưới hỏi, lời nói hôm nay lại đến tai Quý nhị thì thực sự không hay chút nào.

"Cũng không biết anh Dương thích kiểu người như thế nào, mọi người nói em gái tôi có được không? Tôi muốn làm anh vợ của anh Dương, vừa nghe đã thấy có mặt mũi.”

“Em gái cậu mới mười tám tuổi, có người anh trai nào như cậu không? Đừng nghĩ nữa, Quý Dương tám phần là lãnh đạm, nhiều năm như vậy bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, bạn gái cuối cùng của cậu ta vẫn là Tống gì gì kia đúng không?”

"Tống... Tống cái gì Thanh thì phải, tôi quên mất rồi, đã sang Anh học nghệ thuật, cô ấy là người duy nhất Quý nhị đăng ảnh trong vòng bạn bè, không cho nhắc đến, nói không chừng là bạch nguyệt quang nốt chu sa gì đó, tôi nhớ lúc đó Lương Tư Mẫn còn nói người đẹp và quái vật khiến Quý nhị tức giận, trực tiếp chặn cô ấy, cười chết tôt mất."

Vốn muốn chuyển đề tài, ai ngờ nói đi nói lại một hồi lại chuyển sang Lương Tư Mẫn.

Cửa bỗng mở ra, mọi người đều tưởng là Quý Dương tới nên quay đầu nhìn lại, ai ngờ người tới lại là người vừa rồi đăng ảnh đâm xe của Lương Tư Mẫn lên vòng bạn bè,

"Sao hai người đó lại gặp nhau thế? Tôi thấy hai người này ở bên nhau được đấy, đây là cái duyên phận chó má gì thế này?”

Hai người từ nhỏ đã không độ trời chung, sau đó Quý Dương đến Harvard học, còn Lương Tư Mẫn thì đến đại học Pennsylvania để học kinh doanh. hai người cuối cùng cũng yên tĩnh, có điều Quý Dương tốt nghiệp xong lại học thạc sĩ, nửa năm trước mới trở về.

Lương Tư Mẫn lại trở về nước ngay sau khi tốt nghiệp, cô cảm thấy ở Diễn Thành quá chán nên đã đi hơn nửa Trung quốc để đến Nam thành, ở đó hơn hai năm, nghe nói còn có một người bạn trai, tin tức truyền về Diễn thành nói là một ông lón ở Nam thành.

Mọi người đều tưởng cô sẽ định cư ở đó, nhưng nửa tháng trước cô bất ngờ quay lại và đưa hơn chục chiếc ô tô về Diễn Thành, mọi người đều biết cô thực sự sẽ quay lại.

Cô từ trước tới nay luôn là người ở đâu xe ở đó.

Có lẽ đã chia tay bạn chai, nếu không sẽ không đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.

Cũng đúng, những người như họ không có quyền tự chủ hôn nhân, chơi một chút thì có thể, nhưng kết hôn có quá nhiều thứ phải cân nhắc.

Sau một lúc im lặng, những người xung quanh bật cười, giống như mở ra một suy nghĩ mới mẻ.

Hứa Lâm phụ họa: "Haha, tôi thấy cũng đúng, một ngày cãi nhau ba trăm lần, như vậy cũng khá náo nhiệt."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng thực chất nghĩ là: Điên sao! Hai người này kết hôn thì mỗi ngày chắc chỉ cãi nhau chứ không làm gì khác.

Thẩm Minh Duật suýt phun ra một ngụm nước: “Tha cho Quý nhị đi! Sao cậu ta có thể "hold" được tổ tông dùng chiếc xe cơ bắp 6.2L V8, không bao giờ giảm tốc độ khi rẽ trên đường đua. Với hình tượng độc tài mạnh mẽ như Quý Dương, khả năng hai người ở bên nhau còn thấp hơn khả năng sao chổi đυ.ng địa cầu."

Một nhóm người cứ như vậy tán gẫu, đương nhiên là cũng chỉ tán gẫu cho vui, không ai để trong lòng.

Một lúc sau đổi chủ đề thì bỏ qua sau đầu.

-

Chờ khi Quý Dương cuối cùng cũng tới, Thẩm Minh Duật hỏi anh có phải anh đã ẩu đả với Lương Tư Mẫn hay không.

Quý Dương ngồi sang một bên, tháo kính xuống khó chịu nói: "Cậu ta hỏi tôi có thù oán gì với cậu ta hay không, tôi nói đúng vậy! Sau đó cậu ta bắt đầu... rơi nước mắt.”

Anh hít một hơi thật sâu, vẫn không thể chấp nhận được cảnh tượng khi đó.

"Đúng là gặp quỷ.”

Thẩm Minh Duật sửng sốt, sau đó ôm bụng cười lớn: “Sau đó thì sao?"

Cũng không trách anh ta cười, trước kia anh ta từng học cùng lớp với hai người này, thường xuyên thấy hai người không hòa hợp cãi nhau, đã nghe không ít những lời châm chọc của hai bên, ai cũng không phục ai, chuyện rơi nước mắt này đúng là khiến anh ta nghe xong vô cùng ngạc nhiên.

Anh ta ngồi xuống bên cạnh Quý Dương, "Cuối cùng cậu ta cũng ý thức được bản thân là một mỹ nhân yếu đuổi nên bắt đầu đi theo con đường trà xanh sao? Cậu sẽ không thật sự mềm lòng chứ?”

Quý Dương nhéo nhéo lông mày nói: “Vặt của tôi hai trăm vạn, còn là do tôi tự mình đề nghị.” Anh càng nghĩ càng tức giận, cười lớn: “Phục rồi.”

"Hai người thật sự không cãi nhau sao?”

“Không có, cả quá trình tôi bị cậu ta khóc đến ngơ người, sau khi tôi ký vào tờ séc, cậu ta thậm chí còn chế giễu tôi còn trẻ đã lái Maybach, nhìn tôi bước từ xe xuống liền muốn gọi tôi một tiếng chú.”

Quý Dương ôm trán, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có lẽ kiếp trước tôi và cậu ta thật sự có ân oán.”

Thẩm Minh Duật cười đến nghiêng người, Maybach được gọi đùa là xe của ông chủ, chưa đủ tuổi đã đi xe này quả thật có chút giống người già.