Chương 24

Trong thời tiết mười mấy độ, Trang Thạc đổ mồ hôi trán.

Anh liếc nhìn Du Du, rồi cốc nước trong tay, lặp đi lặp lại vài lần, đúng lúc sắp trả lời thì nghe giọng Lang Dương Dương.

"Để anh chờ lâu." Lang Dương Dương xuất hiện cứu cánh, tay xách bánh dâu tây đóng gói và một lọ mứt dâu.

Dáng vẻ lúng túng của Trang Thạc có hơi buồn cười nhưng cũng đáng thương.

Trong hai cảm xúc đó, còn một cảm giác thứ ba Lang Dương Dương ngại thừa nhận.

"Không muốn theo đuổi à? Nửa ngày không nói được."

Dĩ nhiên, suy nghĩ này hơi ác ý, hơi độc đoán.

Sự xuất hiện của Lang Dương Dương phá vỡ tình huống khó xử, Du Du và Hiểu Văn thấy cậu đến thì lặng lẽ bỏ đi.

Lang Dương Dương đặt đồ lên bàn: "Xin lỗi nhé, hai em ấy hay tò mò, làm phiền anh rồi."

Trang Thạc: "Không sao."

Lang Dương Dương: "Bánh dâu tây này nướng lại bằng lò vi sóng hay lò nướng sẽ ngon hơn, tất nhiên không cần nướng lại cũng được."

"Cảm ơn, còn cái này?" Trang Thạc nhìn cái túi còn lại.

Lang Dương Dương: "Mứt dâu tây, cũng làm từ dâu anh cho, hơi chua, không biết anh có ăn được không."

"Ăn được!"

Lang Dương Dương cúi đầu cười: "Vậy thì tốt."

Trang Thạc định nói gì đó thì điện thoại Lang Dương Dương reo lên, cậu nhấc máy nhìn, là tổng đài của nhà kho thông minh.

Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc, anh lập tức đứng dậy: "Vậy tôi về trước, cảm ơn bánh dâu tây và mứt dâu của cậu."

"Vâng, tạm biệt." Lang Dương Dương nói.

Trang Thạc rời đi dưới ánh mắt theo dõi của Du Du và Hiểu Văn, cửa của hàng không cao, anh cúi đầu khi đi ra vẫn bị dính những sợi ruy băng treo trên cửa, khiến hai cô gái phía sau quầy cười khúc khích.

Lang Dương Dương bắt máy: "A lô?"

Đầu dây bên kia là giọng nữ lịch sự: "Xin hỏi có phải anh Lang Dương Dương không ạ?"

"Vâng, tôi đây."

"Thưa anh, hệ thống nhà kho thông minh hiển thị nhà kho cỡ trung B21 anh thuê còn một tháng nữa là hết hạn, không biết anh có ý định gia hạn thuê hay lấy hàng ra ạ?"

Lang Dương Dương cầm điện thoại, cúi xuống nhìn thấy cốc nước Trang Thạc vừa uống cạn.

"Tôi..."

Sau khi do dự một lúc, Lang Dương Dương hỏi: “Bây giờ phải quyết định ngay à?”

Nhân viên tư vấn bên kia điện thoại: “Không cần không cần, tôi chỉ nhắc nhở thôi, vì anh là khách hàng thuê dài hạn, cần quyết định trước ngày hết hạn một tuần, rồi vào trang web chính thức thao tác một chút là được.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì, vậy bên chúng tôi xin không làm phiền anh nữa, tạm biệt!”

Đầu dây bên kia đã cúp máy, Lang Dương Dương vẫn cầm điện thoại, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”

Còn ba tuần nữa thôi.

Cánh cửa có chuông gió kêu leng keng, vài cô gái vào cửa hàng, đứng ở quầy gọi món, Hiểu Văn hỏi về phía anh: “Anh Dương, bánh quy sô cô la cam có còn không?”

Lang Dương Dương giật mình quay lại: “À có, chờ tôi một chút.”

Nói rồi đi vào nhà bếp, cắt miếng cuối cùng của chiếc bánh quy sô cô la cam còn lại, bỏ vào đĩa trang trí tinh tế rồi mang ra quầy.

Thấy Lang Dương Dương mang món ɬཞáŋɠ ɱıệŋɠ ra, các cô gái đều liếc nhìn cậu thêm vài lần, Lang Dương Dương lịch sự mỉm cười, quay người trở lại phòng nướng làm việc.

Bận rộn đến 9 giờ 30 tối Du Du mới tan làm.

Lang Dương Dương cũng chuẩn bị sẵn nguyên liệu cần dùng ngày mai rồi, cùng Du Du ra về.

“Anh Dương, ngày mai là Tết Thanh Minh, em chỉ lên làm việc từ 2 giờ chiều, Hiểu Văn xin nghỉ hai ngày nghỉ lễ Thanh minh, 3 ngày nữa mới quay lại đấy ạ.” Du Du nói.

Lang Dương Dương: “Được, biết rồi, không sao.”

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã đến Tết Thanh Minh, bao năm qua anh luôn ở ngoài nên chưa bao giờ về quê cúng giỗ Tết Thanh Minh.

Cậu không có cảm xúc gì với những ngày lễ truyền thống.

Nếu nghỉ thì coi đó là dịp nghỉ ngơi, nếu không nghỉ thì hoàn toàn không chú ý đến.

Làm việc ngoài xã hội, lại không có nhiều người thân, phần lớn mọi người đều vậy.

Trên đường về, dì hai gọi điện thoại tới.

“A lô, dì ơi.”

Buổi tối tháng 4 ở thành phố Trường Khê vẫn còn lạnh, Lang Dương Dương kéo mũ áo khoác lên, tay không cầm điện thoại thì nhét túi.

Giọng nói của dì hai rất thận trọng: “Dương này, ngày mai là Tết Thanh Minh, dì muốn về quê cúng giỗ tổ tiên, cháu có đi không?”

Đoạn đường này mấy cái đèn đường hỏng mấy cái từ Tết Nguyên đán đến giờ vẫn chưa sửa, Lang Dương Dương đứng dưới một cây đèn nhấp nháy sáng tối.

Cậu cúi đầu nhìn xuống đầu giày của mình, “Hai nhân viên cửa hàng cháu đều xin nghỉ hết rồi, cháu không thể đi được.”

“Ừ, ừ, dì biết rồi, cháu cũng nên tìm thời gian nghỉ ngơi, đừng làm việc cật lực quá.”

“Vâng, cảm ơn dì.”

Cúp máy xong, Lang Dương Dương nhét cả hai tay vào túi.

Bước chân trở về có phần nặng nề.

Về nhà đi dạo chó xong, tắm một cái dài trong phòng tắm, ra ngoài cả người còn hơi choáng váng vì hơi nước.

Kiệt sức, cậu ngã lưng xuống ghế sofa, nhắm mắt lại.

Cảm giác cơ thể đã mệt mỏi đến cực điểm, nhưng vẫn không ngủ được.

Như thường lệ, Lôi Công thấy Lang Dương Dương nằm xuống ghế, nó cũng nằm xuống thảm, chờ chủ nhân dẫm lên mình, làm máy sưởi trung thành cho chủ.

Nhưng chờ mãi mà không thấy.