Lang Dương Dương kinh ngạc, cậu muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói sao cho phải.
Đây là lần đầu hai người gặp mặt, trò chuyện qua Wechat chưa tới hai mươi câu, xa cách, lúng túng, không có gợn sóng gì.
Nhưng Trang Thạc cố ý vào tường nhà cậu, làm một playlist nhạc xe riêng cho cậu, điều này giống như viên đá lớn ném vào mặt hồ trong lòng Lang Dương Dương.
Bọt nước văng lên tung tóe làm mờ đôi mắt cậu.
Bởi với Lang Dương Dương, đây là sự lãng mạn tinh tế nhất.
Lang Dương Dương ngước mắt, thấy hai bàn tay thô ráp của Trang Thạc nắm vô lăng hơi lúng túng.
Trong lòng bỗng dưng thấy ngọt ngào.
Nhưng cũng rối bời.
"Lâu rồi không thấy cậu chia sẻ bài hát mới." Trang Thạc lại nói.
Có lẽ không chịu được sự im lặng trong xe, Lang Dương Dương chìm đắm trong cảm xúc riêng của mình, không biết rằng với Trang Thạc, khoảng thời gian này đằng đẵng như anh đang chờ đợi phán quyết trong phòng xử án.
Anh phải nói gì đó để vị thẩm phán chú ý đến mình, để cậu cho anh một câu trả lời.
Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc: "Tại bận quá."
"Ừ, thời tiết gần đây cũng không tốt lắm."
"Đúng vậy, năm nay mưa nhiều ghê."
Trang Thạc cười: "Với tôi thì ngược lại đây là chuyện tốt, mùa xuân mưa nhiều thì trồng trọt ở trang trại mới tốt."
"Trang trại?" Lang Dương Dương hỏi.
Trang Thạc: "Ừ, tôi có một trang trại ở bãi sông Nam Khê, trồng trọt, nuôi ngựa ở đó."
Lang Dương Dương: "Bên bờ sông à? Vậy anh có biết trang trại Nam Khê không?"
Trang Thạc cười tươi hơn một chút: "Chính là của tôi."
"À..." Lang Dương Dương gật đầu.
Thì ra là cái tiểu thương mà dì hai nhắc đến, là ám chỉ một chủ trang trại.
Cái gì gọi là giống cậu, là tiểu thương chứ, một trang trại so với một cửa hàng bánh ngọt nhỏ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Tuy nhiên, sau khi biết Trang Thạc làm chủ trang trại, hình ảnh của anh trong đầu cậu ngay lập tức trùng khớp với công việc của anh.
Lúc này điện thoại Trang Thạc reo lên, là cuộc gọi đến. Lang Dương Dương nghĩ anh có chuyện gấp trong công việc, rất tự giác mở cửa xe bước xuống: "Vậy tôi về trước đây."
Trang Thạc gật đầu, thực sự có việc hơi khẩn cấp, anh vừa nghe điện thoại vừa nói lời tạm biệt với Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương cười tươi, mắt cong cong, đôi mắt trong sáng, dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn kề sát cổ áo len màu nâu nhạt, trông cậu hệt như chú cừu con lại như nai con.
Cậu đáp khẽ: "Cẩn thận khi lái xe nhé, tạm biệt."
Xe Trang Thạc rời đi nhanh chóng, Lang Dương Dương đứng tại ngã tư suy nghĩ một hồi lâu.
Cho đến khi những gợn sóng trong lòng dần lắng xuống, cậu mới nâng bước chậm rãi đi về nhà.
Cậu không thể nhìn thấu tình cảm của Trang Thạc dành cho mình, cũng không rõ tình cảm của bản thân với Trang Thạc.
Giống như bên ngoài căn nhà cô độc giữa sa mạc của cậu bỗng vang lên tiếng bước chân, Lang Dương Dương cô đơn đã lâu, không biết cảm giác này là tốt hay xấu.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, điều này rất mới lạ.
Tối hôm đó sau khi xử lý đơn hàng mua sắm xong, Lang Dương Dương lại tìm kiếm trang trại Nam Khê trên mạng.
Cuối cùng cũng hiểu ra, con ngựa trong ảnh đại diện Wechat của Trang Thạc chính là con ngựa trên website.
Vậy... anh ấy có biết lái xe nâng không nhỉ?
Lang Dương Dương bỗng nghĩ, rồi tự cười ngớ ngẩn một mình.
Sau khi chia tay, Trang Thạc không nhắn tin gì cho cậu, kiểu như tôi đã về nhà rồi ấy.
Mười giờ rưỡi tối, Lôi Công đã nằm ngủ say ở góc tường, Lang Dương Dương xử lý xong công việc thì đi tắm, rồi ngồi hong tóc trên sofa, liếc mắt nhìn thấy tủ rượu, cậu thầm nghĩ thời tiết này pha một ly rượu đỏ uống chắc rất tuyệt.
Cậu đứng dậy đi tới nhà bếp, lúc này mới nhớ ra bếp ga bị hỏng chưa kịp sửa.
Đành từ bỏ ý định pha rượu đỏ, cậu rót một ly whisky nhấm nháp.
Kết nối bluetooth với loa, rồi bật chế độ phát ngẫu nhiên nhạc đề xuất hôm nay.
Sau một ly rượu nhỏ, cơ thể Lang Dương Dương ấm lên, cạu cuộn tròn trên sofa đọc sách hướng dẫn làm bánh mới nhận được.
Đó là cuốn sách của blogger làm bánh mà Lang Dương Dương yêu thích nhiều năm, ngoài công thức làm bánh còn có nhiều suy nghĩ của cô ấy trong quá trình nghiên cứu ra các món bánh ngọt, đôi khi những câu chuyện nhỏ trong quá trình nghiên cứu còn thú vị hơn cả món bánh.
Đang đọc say mê thì âm thanh thông báo từ Wechat của điện thoại vang lên.
Theo thói quen hưởng thụ cuộc sống như thế này chắc chắn cậu sẽ không nhìn điện thoại, nhưng hôm nay cậu lập tức cầm lên kiểm tra.
Trang Thạc gửi liên tục ba tin nhắn tới.
"Ngủ chưa?"
"Điều hòa ở trang trại bị hỏng chút, sửa đến giờ này mới xong."
Còn một bức ảnh hai chú cún con ngồi trước cửa.
Trên mặt Lang Dương Dương không có thay đổi gì, cậu vuốt màn hình lên xuống nhìn lại cuộc trò chuyện trước đó.
Chụp một bức bàn trà rồi gửi cho anh.
Trang Thạc: "Thích uống rượu à?"
Lang Dương Dương: "Tối thích uống một chút."
Trang Thạc: "Đá à."
Lang Dương Dương: "Ban đầu định pha rượu đỏ, nhưng bếp ga hỏng rồi chưa kịp sửa."
Bên kia im lặng cả phút không trả lời.
Lang Dương Dương cũng đã hơi say, gửi tin nhắn cho anh: "Tôi chuẩn bị ngủ rồi, anh cũng nghỉ sớm nhé."
Ngay khi ly rượu cạn, Trang Thạc mới trả lời: "Được, ngủ ngon."