Lần đầu ngồi ghế phó lái trên xe Trang Thạc, Lang Dương Dương vẫn còn hơi lúng túng. Cậu không có bằng lái xe, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng có người yêu, cơ bản chỉ sử dụng phương tiện công cộng.
Thỉnh thoảng ngồi xe của bạn bè, cậu luôn ngồi ghế sau.
Cảnh tượng có người mở cửa xe cho mình giống thế này, cậu chỉ từng thấy trong phim tình cảm mà thôi.
Mưa dần dần to hơn, Lang Dương Dương biết nếu cứ xấu hổ ngại ngùng thì cả hai sẽ ướt đẫm mất thôi, vậy nên cậu nhanh chóng ngồi vào ghế.
Nhìn Trang Thạc nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, hai người nhìn nhau qua tấm kính cửa sổ, lúng túng như những giọt mưa rơi xuống.
Trang Thạc lên xe, nhanh chóng khởi động.
"Tôi ở khu Ngân Diệp", Lang Dương Dương chủ động nói, nói xong mới nhận thấy mình nói chuyện giống như đang nói với bác tài xế vậy, bèn bổ sung thêm: "Cảm ơn anh đưa tôi về nhà, làm phiền anh rồi."
Cậu thầm nghĩ đáng lẽ mình nên nói câu cảm ơn lúc xuống xe, giờ lỡ nói ra rồi, không biết đến lúc đó phải nói gì đây?
Anh ấy đưa mình về nhà, là phép lịch sự hay có ý khác?
Bối rối quá.
Trang Thạc gật đầu, ừ một tiếng.
Lang Dương Dương mím môi, hai tay vô thức nắm chặt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Thành phố Trường Khê được coi là thành phố du lịch, ở đây có rất nhiều phong cảnh thiên nhiên nổi tiếng, mà phải công nhận phong cảnh thiên nhiên ở đây rất đẹp.
Sau khi về Trường Khê, Lang Dương Dương thích đi dạo phố một cách vô định, cậu hay ngồi xe buýt đến công viên rừng ngoại ô để đi bộ, cũng như mỗi ngày sau tan làm cậu luôn cố tình đi qua con đường vòng quanh núi để về nhà, tất cả những điều đó đều khiến cậu cảm thấy thư thái.
Thậm chí tâm trạng khi đi dắt chó đi dạo cũng tốt hơn rất nhiều.
Cảnh vật ngoài cửa sổ không bao nhìn hoài không chán, lực chú ý của cậu đặt vào cảnh vật ven đường nên cậu không còn căng thẳng, ngồi cạnh Trang Thạc cũng không còn lúng túng nữa.
Đi được một lúc, xe dừng lại ở ngã tư lớn, Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn, đèn đỏ kéo dài tận hai phút.
Hai phút im lặng này nếu không nói gì thì thật khó chịu.
Lang Dương Dương thói quen cũ thời công sở, vô thức rút điện thoại ra giả vờ mình rất bận.
Vừa mở khóa điện thoại, Trang Thạc phanh xe, đồng thời mở miệng: "Nghe nhạc không?"
Lang Dương Dương vẫn nắm điện thoại, im lặng tắt màn hình: "Được."
Hai người liếc nhìn nhau, mỉm cười lịch sự nhưng lúng túng.
Trang Thạc chọn nhạc trên màn hình, không phải kết nối bluetooth mà là nhạc đã tải sẵn trên xe.
Thể loại old school à, Lang Dương Dương nghĩ.
Sau khi ấn nút phát, điện thoại Trang Thạc liên tục có tin nhắn Wechat, anh mở ra đọc rồi trả lời, Lang Dương Dương nhân cơ hội thả lỏng người, cậu dựa người vào ghế ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe tải lớn đi qua, xung quanh yên tĩnh hơn, lúc này Lang Dương Dương mới phát hiện bài hát Trang Thạc chọn mình từng nghe rất nhiều lần.
Liếc mắt nhìn màn hình cảm ứng.
Tên bài hát là "Sisyphus".
Đó là bài hát có đoạn dạo đầu quyến rũ, tiếng huýt sáo đặc trưng của ca sĩ, nhịp trống nhanh gọn và hợp âm guitar trong trẻo tạo nên giai điệu độc đáo, vừa rock vừa dân ca.
Bài hát này từng là bạn đồng hành của Lang Dương Dương trên tàu điện ngầm về nhà sau những đêm làm thêm muộn màng.
Đúng vậy, Lang Dương Dương gọi những bài hát đó là bạn đồng hành.
Khi cô đơn, âm nhạc là người bạn tốt nhất.
Trang Thạc vẫn đang nhắn tin, có vẻ là vấn đề công việc, lúc Lang Dương Dương liếc qua thấy anh tô tô vẽ vẽ trên báo cáo.
Nửa bài hát trôi qua, Trang Thạc đặt điện thoại xuống, khởi động xe, chạy về hướng nhà Lang Dương Dương.
Ban đầu cậu nghĩ bài hát này hẳn là trùng hợp anh cũng thích nên mới tải về.
Nhưng kỳ lạ là suốt quãng đường, mỗi bài trong danh sách đều là những bài Lang Dương Dương từng nghe, mấy lần cậu quay sang nhìn Trang Thạc, anh cũng nhìn lại, tuy không nói ra miệng nhưng khóe miệng ẩn ẩn nụ cười của Trang Thạc dường như nói lên điều gì đó.
Lắng nghe những giai điệu quen thuộc khiến Lang Dương Dương không còn căng thẳng nắm dây an toàn nữa, cậu thoải mái tận hưởng phong cảnh lướt qua ô cửa kính.
Xe dừng đầu ngõ khu phố cổ, Lang Dương Dương tháo dây an toàn.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Lang Dương Dương nói.
Lúc này bài "Rock "n" Roll Suicide"vang lên, giọng hát mềm mại, tinh tế, giai điệu mê hoặc, làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn.
Sắc trời nhá nhem, ánh đèn đường mờ ảo, không khí se lạnh xua bớt vệt ửng hồng trên gò má cả hai.
Trang Thạc mím môi: "Không cần khách khích, là chuyện tôi nên làm."
Anh vừa nói vừa tắt nhạc, vì anh sợ tiếng nhạc lớn quá nghe không rõ Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương cuối cùng cũng cười, nhẹ nhàng chỉ vào màn hình cảm ứng: "Hình như chúng ta thích nghe những bài giống nhau."
Trang Thạc: "Ừm."
Được rồi, chữ "ừm" này của Trang Thạc thành công dập tắt ham muốn trò chuyện vừa bừng lên của Lang Dương Dương. Cậu hơi cúi đầu xuống, định lịch sự chào tạm biệt thì Trang Thạc lại nói thêm câu nữa.
Anh nói: "Đây đều là những bài tôi thấy cậu chia sẻ trên khoảnh khắc."
Lang Dương Dương lại ngạc nhiên: "Hả?"
Trang Thạc: "Tôi thấy cậu chia sẻ trên khoảnh khắc nên mới tải về, như vậy lúc cậu ngồi xe có thể nghe."