Chương 10

Haiz...

Lang Dương Dương tự nhận mình không phải kiểu người ăn nhiều, bình thường ăn uống cũng qua loa, nhà bếp hỏng cậu đã mấy ngày liền ăn bánh mì và mì sợi từ quán ăn dưới chân nhà.

Nhưng vẫn ăn rất vui vẻ.

Tuy nhiên, gặp đồ ngon cậu cũng rất háo hức, đi du lịch công tác gì cậu luôn chú tâm tìm đồ ăn.

Cậu rất giỏi lên lịch trình ăn uống, du lịch một ngày ăn được năm bữa không bỏ sót.

Nghĩ tới sắp được ăn ngon, vẻ mặt Lang Dương Dương vô thức tươi tỉnh hẳn lên.

Vì thế, khi vô tình chạm mắt Trang Thạc cũng đang mỉm cười, cậu lập tức xấu hổ.

Mình nghĩ tới ăn, còn anh ta nghĩ gì?

Lang Dương Dương nở một nụ cười gượng gạo, Trang Thạc lại trở về bộ mặt vô cảm, cả hai cùng quay đi nhìn cửa sổ.

Nhà hàng tên Xuân Hiểu Tư Thất, đúng như tên gọi, nhà hàng nằm dưới chân công viên núi nơi giao giữa thành phố cũ và thành phố mới. Sân vườn được chỉnh trang rất đẹp, có thể nhìn thấy công viên phía bên kia sông, nếu mùa xuân đến, nơi này sẽ là nơi đầu tiên cảm nhận được điều đó.

Hai người đều không thoải mái cho lắm, sau khi xấu hổ nhìn nhau vẫn im lặng.

Hai ánh mắt căng thẳng nhìn ra cửa sổ, như đang hy vọng một siêu nhân nào đó sẽ xông vào phá vỡ bầu không khí này, giải cứu họ.

May mà món ăn lên nhanh, rau xào và bánh bao nhân đậu chín tới, Lang Dương Dương rất phấn khích khi được thưởng thức món quê nhà.

Cậu rời Trường Khê từ hồi cấp ba, mười mấy năm rồi về không được mấy lần, ăn đồ ăn quê hương cũng thích thú như du khách vậy.

"Tôi ăn đây." Lang Dương Dương cầm đũa lên.

Cậu vội vàng hòa lẫn hành lá, rau thơm, củ năng, dầu mè... và lớp vỏ đậu hũ còn nóng hổi trong miệng, không để ý ánh mắt Trang Thạc nhìn cậu thật dịu dàng.

Đậu phụ ở Trường Khê to, khoảng 4cm, chiên chín rồi lớp vỏ bên trong hơi rỗng. Có thể nhét thêm nhân vào.

"Ngon quá!" Lang Dương Dương vô thức kêu lên thích thú.

Vỏ đậu phụ bên ngoài giòn tan, hương đậu phủ kín, bên trong là lớp đậu hũ mềm ấm và nhân thơm cay.

Cậu há to mồm nhét luôn cả cái vào, dưới nắng ấm đầu xuân, đây chính là món khai vị tuyệt vời.

Lang Dương Dương gật gù liên tục, mới nhớ ra bên kia còn có người, muốn chia sẻ cảm giác thưởng thức hương vị tuyệt vời này.

"Anh..." Ngẩng đầu lên thấy Trang Thạc vẫn chưa động đũa, Lang Dương Dương vội ngồi thẳng lên, để mình nhìn đoan trang, chín chắn một chút.

"Anh cũng ăn đi."

Trang Thạc ừ một tiếng, gật đầu cười rồi cầm đũa lên.

Lang Dương Dương hơi ngượng ngùng, cậu vớ lấy khăn giấy lau miệng, nụ cười lần này của Trang Thạc tự nhiên hơn nhiều.

Cười lên, đôi mắt hẹp dữ tợn kia trông cũng khá... khá dễ thương.

Canh nấm thơm ngon, măng xào thịt muối tươi giòn, ngay cả món rau xào đơn giản cũng rất tươi.

Gia vị đơn giản giúp làm nổi bật vị tươi ngọt của nguyên liệu, Lang Dương Dương hiểu tại sao nhà hàng nhỏ này lại được ưa chuộng đến thế. Bất giác cậu nghĩ tới hiệu bánh ngọt nhỏ của mình.

Cửa hàng mở rồi, nhưng thành thật mà nói, cậu cũng chưa thực sự đầu tư tâm huyết như khi lúc trước tưởng tượng.

Chỉ coi đó là nơi để mình có thể yên ổn.

Từ nhỏ đã sống xa nhà, có công việc ổn định chính là nơi để Lang Dương Dương có thể yên tâm.

Ăn được hai mươi phút, Lang Dương Dương cuối cùng cũng no căng, quả thật như lo ngại ban đầu, còn lại khoảng một phần ba chưa ăn hết.

Lang Dương Dương ngước nhìn Trang Thạc, anh vẫn tiếp tục ăn, cảm nhận được Lang Dương Dương đã no, liền ăn nhanh hơn, dùng một chén cơm quét sạch trên bàn đồ ăn..

Thấy Trang Thạc đặt đũa xuống, Lang Dương Dương cầm điện thoại lên, chuẩn bị trả tiền.

"Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi." Lang Dương Dương nói.

Hai người liếc nhau, cảm thấy cuộc hẹn hò này có gì đó không đúng, nhưng cũng như bình thường.

Đã gặp mặt, ăn cơm.

Chắc là thế thôi.

Lang Dương Dương cầm áo khoác lên, "Xin lỗi, tôi ra nhà vệ sinh một chút."

Trang Thạc đứng dậy rồi lại ngồi xuống, biểu cảm hơi ngượng.

Lang Dương Dương định từ nhà vệ sinh ra sẽ trả tiền luôn, hẹn hò ăn cơm tốt nhất là nam giới trả tiền, tỏ ra có phong độ hơn.

Không ngờ ra khỏi nhà vệ sinh, Trang Thạc đã đứng bên quầy thanh toán chờ.

Lang Dương Dương nhìn qua quầy, nhân viên cười nói: "Đã thanh toán rồi ạ."

Lang Dương Dương không phải kiểu tranh giành tính tiền, chỉ biết gật đầu, cùng Trang Thạc bước ra ngoài.

Vừa bước xuống cầu thang, bỗng trời đổ mưa, giữa ánh chiều cam đỏ, mưa bay lả tả. Có chút mơ màng.

"Tôi đưa cậu về."

"Hả?"

Trang Thạc lại nói rõ ràng: "Tôi đưa cậu về."

Có vẻ không cần hỏi ý kiến Lang Dương Dương, xe anh đậu sẵn ở cửa, không nói hai lời đã mở cửa ghế phụ.

Lang Dương Dương nhìn sang, Trang Thạc cao 1m9 đứng bên cạnh chiếc SUV còn cao hơn một chút.

Cánh tay đặt trên cửa kính ghế phụ, ngay cả qua lớp áo dày vẫn không che được đường nét cơ bắp.

Vai rộng chân dài, giống người mẫu quảng cáo xe việt dã yêu thích hoạt động ngoài trời.

Lang Dương Dương khẽ cắn môi.

Những giọt mưa rơi loạn xạ trên mặt, khiến tim cậu đập loạn một nhịp.

"Được, vậy đành làm phiền anh."

---------

Tác giả muốn nói:

Trang Thạc: Tập tành thể hình thật sự có ích!!!