Chương 52

"Tên đó dám nói những lời lẽ thô tục, xúc phạm đến một quý cô với tư cách là một hiệp sĩ sao!! Hắn thật vô dụng."

Tôi tròn mắt ngạc nhiên vì tôi không hiểu tại sao ông ấy lại tức giận như vậy.

"Chúng là những kẻ chỉ trung thành với cha và gia đình, không phải với tôi, đúng không?"

Tôi tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc khi tôi tự mang theo người hộ tống của mình.

Tôi không muốn lòng trung thành từ những hiệp sĩ không thừa nhận tôi.

Điều này không chỉ dành cho các hiệp sĩ mà còn cho tất cả những người làm khác.

Thực ra, so với việc chết đói như trước kia thì kiểu chửi bới đó chẳng là gì.

Nếu Eckliss không bị liên luỵ, tôi sẽ làm ngơ về những lời nói đó.

"Penelope. Cái gì... "

Nhưng Công tước dường như không nghĩ vậy.

Ông ấy nhìn tôi với cái nhìn mơ hồ, như thể không biết phải bắt đầu từ đâu.

"... Tất cả quyền lợi của gia đình cũng là quyền lợi của con. Miễn là con còn mang họ Eckart, điều đó sẽ không bao giờ thay"

"Đối với con chỉ Eckliss là đủ rồi."

"Ta không chỉ nói về những người hộ tống!"

"Con đang nói với cha rằng anh ấy cũng là người của con, thưa cha. "

Tôi không muốn thua Công tước, vì vậy tôi đã tiếp tục.

"Hôm trước con đã nói với cha rằng con không muốn mang theo những người không hề muốn bảo vệ con. "

Nhưng không có gì thay đổi. Ngoại trừ việc Eckliss được đưa vào làm người học việc cho các hiệp sĩ, không phải như một người hầu làm việc nhà.

"Vào ngày đầu tiên của lễ hội, chỉ có một hiệp sĩ đi theo giữ an toàn cho con."

Đó là sự thật, tôi không bênh vực anh ta.

Những người không làm tròn nhiệm vụ hoặc thậm chí giả vờ khô khan bằng cách xúc phạm người khác sẽ không bao giờ được trở thành hiệp sĩ của tôi.

"Haizz..."

Công tước thở một hơi thật sâu với vẻ mặt mờ mịt, như thể ông không thể nghĩ ra điều gì để thuyết phục tôi .

Ông khẽ hỏi, dụi mắt như thể cuộc trò chuyện này có chút mệt mỏi.

"... Vậy, con đã mua 600 thanh kiếm gỗ cho vụ việc ngày hôm qua?"

"Có đến 600 cái?"

Tôi không biết điều đó vì tôi không đếm từng cái một.

Nó hơi buồn cười vì tôi nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy lý do tại sao quản gia đến phòng của tôi vào buổi sáng.

Tôi đã quyết định ngụ ý rằng tôi sẽ để Eckliss làm hiệp sĩ.

"Con cảm thấy có lỗi với anh ấy, vì vậy con đã mua cho anh ấy một thanh kiếm ma thuật."

"Penelope Eckart, sử dụng séc trống cho một địa điểm như vậy..."

"Cha đừng làm khó con như vậy."

Tôi chu môi dưới ra, làm gián đoạn sự cằn nhằn của cha.

"Cha đưa nó cho con để con cảm thấy thoải mái."

Để trông như một cô con gái út đáng yêu. Đó là một hành động mà tôi đã cố bắt trước vì tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời cằn nhằn nào nữa. Sau khi nói vài câu, tôi uống cạn cốc trà lạnh. Vì miệng tôi bị khô.

Ngài sẽ không làm ầm ĩ về việc tôi chăn lời ngài, phải không? '

Tôi đã từng là một kẻ ngốc vì những hành động dễ thương.

Nhưng nếu Công tước tức giận về chuyện ngày hôm qua, tôi sẽ tặng ông ấy một món quà kèm hành động dễ thương...

Có lẽ vài lỗi đã xảy ra trong tình huống này.

'Tại sao tôi lại luôn như thế này...'

Cầm tách trà trên tay, tôi nuốt nước mắt vào trong và quan sát sắc mặt của Công tước.

"...tck, nếu con muốn bị cảm lạnh thì hãy uống trà lạnh, còn không thì pha nó ấm lại rồi hẵng uống."

May mắn hoặc không may, Công tước nhìn tôi không bằng lòng khi uống trà, nhưng không còn giận tôi nữa vì tôi ngăn ông ấy không cằn nhằn nữa.

Ông nhanh chóng gọi người giúp việc với vẻ mặt bình tĩnh và ra lệnh cho cô ta đun ấm nước.

'Đó là một cách để làm việc.'

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Lần trước, tôi rất vui vì tôi đã nghĩ ra một kế hoạch dự phòng sau cuộc nói chuyện với Reynold, điều mà không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi.

Sau vài lần ngẫm nghĩ về nữ chính của Chế độ Thường, việc chỉ xin lỗi như một người thúc đẩy trong mọi tình huống không phải là câu trả lời thỏa đáng.

Độ khó của chế độ khó ngày càng tăng lên.

'Kể từ bây giờ, tôi phải tạo ra sự khác biệt của bản thân theo mọi tình huống. '

Đó là khi tôi chìm trong những suy nghĩ như vậy.

"Penelope."

Cuộc gọi bất ngờ đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Vâng thưa cha. "

"Ta không nghĩ vậy, nhưng..."

Công tước ngừng một lúc.

"Không thể là nô ɭệ. "

"...Dạ?"

"Ngay cả khi anh ta được xác nhận tình trạng của mình nhưng không phải anh ta đến từ một quốc gia bại trận sao?"

"Gì..."

Tôi lắp bắp vì bối rối trước nhận xét bất ngờ.

Tuy nhiên, vị Công tước đang rất nghiêm túc với những suy nghĩ của ông ấy.

"Con không biết anh ta đang che giấu lòng tham nào đằng sau khuôn mặt đẹp đẽ của mình. Ta nghĩ có một hoặc hai người đang theo đuổi tiểu thư duy nhất của Eckart.... "

"Cha, cha. "

Tôi gọi ông ấy liên tục vì bối rối.

'Cha nghĩ tôi giữ Eckliss làm chồng?'

Đó là một sự hiểu lầm rất nghiêm trọng. Anh ta có thể gϊếŧ tôi bất cứ lúc nào.

'Đúng là một gương mặt đẹp, mỗi khi anh ta làm mất sự ưu ái của tôi thì gương mặt của anh ta đã vớt vát lại điều đó.

Bài phát biểu của tôi diễn ra nhanh chóng.

"Con biết mình không giỏi như phần còn lại của thế giới, nhưng con không thiếu suy nghĩ như vậy."

"Con đang nói điều này để đề phòng khi thấy khuôn mặt của anh ấy đẹp như một cô gái. "

"Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết. Anh ấy sẽ muốn trở thành một người hiệp sĩ như thế nào? Và con không phải kiểu người bị thu hút bởi những người trẻ hơn. "

Sau tất cả, người sở hữu nam chính là nữ chính.

Bên cạnh đó, tôi sẽ xem đoạn kết trước khi anh ấy đến tuổi trưởng thành và rời khỏi đây mà không ngoảnh lại.

Công tước xấu hổ và giả vờ ho để xem liệu ông ấy có cảm thấy điều gì đó tuyệt vời hay không.

"Ehm,ừ. Ta sẽ tin lời con vậy."

"Cha đừng lo lắng. Nó sẽ không bao giờ xảy ra, không bao giờ."

Những kỳ vọng không đáng có và cảm xúc vô ích này sẽ chỉ cản trở việc chạy trốn.

Tôi không bỏ lỡ khoảnh khắc này và tiến về phía trước.

"Nếu cha thực sự lo lắng thì trong khoảng thời gian này, con sẽ không đi đâu cả mà chỉ ở yên trong phòng."

"Vì con đã đủ khả năng thành thạo, nên hãy chắc chắn rằng con sẽ tham gia cuộc thi săn bắn này. "

"Khoan, nhưng.."

"Đừng chỉ ở trong phòng của mình, hãy nhân cơ hội này kết thân với các tiểu thư khác. Giảm bớt tính khí giân dữ đó đi một chút!"

Công tước tặc lưỡi.

Một nỗi uất ức bất chợt dâng lên. Ông ấy nghĩ rằng tôi bị mắc kẹt ở nhà bởi vì tôi rất vui khi gặp ai đó.

Tôi không thể vượt qua nỗi hối tiếc cuối cùng đang kéo dài này.

"... Nhưng thưa cha. Hôm qua, nó rất lớn! Con đã gây ra một vấn đề. "

"Vấn đề là gì? Nó sẽ không thay đổi ...... được rồi. Chúng ta đừng nói về nó nữa. "

Công tước nghiến răng và đột nhiên ngừng nói.

Tôi có vẻ tự ái khi nghĩ rằng ôngp ta sẽ chửi bới thậm tệ nếu tôi làm nhiều hơn nữa.

'Trước hết, tôi đã ra lệnh bóp cổ một hiệp sĩ và nó sẽ không phải là một điều tốt để thay đổi.'

Tôi bĩu môi. Dẫu thế, thật buồn khi phải cảm ơn Công tước vì đã ngăn cơn tức giận của mình vào lúc này.

Tôi đã phải chịu một hình phạt khủng khϊếp khi tham gia cuộc thi săn bắn.

"Thực hiện việc này. "

Chính lúc đó. Công tước đột nhiên nghiêng người và nhấc một thứ gì đó trên sàn nhà.

Đó là một chiếc hộp gỗ lớn, sang trọng. Tôi không biết nó ở đó vì nó bị che bởi một cái bàn.

Tak, như thể khá nặng, nó phát ra tiếng động nặng nề từ chiếc hộp trên bàn.

Nhìn kỹ, nó không chỉ là một chiếc hộp thông thường mà là một chiếc hộp để đựng một thứ gì đó.

Đó là vì có một tay cầm và một nút khóa ở phía trên.

Sau đó, Công tước, người đã mở tất cả các ổ khóa, mở chiếc hộp và quay nó về phía tôi.

"Nó là...

Tôi ngạc nhiên khi thấy những thứ trong hộp đang bày ra trước mặt.

Một chiếc nỏ bằng bạc lộng lẫy, được thấy trong các bộ phim thời trung cổ, được đặt trên một tấm đệm mềm mại.

Nó có màu sáng bóng như mới.

Những hoa văn được chạm khắc công phu và những viên ngọc lấp lánh được đính ở các vị trí bắt mắt ngay cả khi nhìn thoáng qua.

"Đó là nỏ của con mà ta đã giữ lại để bảo quản.'

Mắt tôi chợt sáng.

*Phần thưởng [1 nỏ thần] đã đạt được.

'Phần thưởng? Gì...'

Khi nhìn khung cửa sổ hình vuông chợt hiện lên, tôi chợt nhớ ra mình đã quên mất.

- Trong phần bồi thường, [độ hảo cảm 3%] và [Một chiếc nỏ] của Reynold.

Đây là chiếc nỏ mà tôi nhận được từ một nhiệm vụ với tên Reynold chết tiệt đó.

"Ah..."

Tôi chết lặng và không thể thở nổi. Công tước nói một cách đắc thắng măkc dù ông ta đã làm sai.

"Lần này, được trang bị tốt hơn vì sự an toàn."

Tôi lại nhìn xuống hộp gỗ trước lời nói của ông.

Nỏ giống như một vật trang trí lộng lẫy để treo trên tường hơn là một vũ khí.

'Ông đã nói nó là để an toàn, nhưng liệu nó có trở nên không thể bắn được hay không?'

Vào lúc suy nghĩ đã đi xa, Công tước đã đưa tay ra và nhặt một thứ gì đó lên như thể từ chối nó.

Đó là một chiếc túi màu đen chưa từng thấy trước đây, thu hút sự chú ý bởi chiếc nỏ sặc sỡ.

"Nhìn này, Penelope. "

Công tước mở túi ra. Bên trong nó chứa đầy những viên sắt to bằng móng tay cái. Tôi hỏi với vẻ mặt không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đây là cái gì, thưa cha?"

"Ta đã thay thế mũi tên bằng một loại hạt ma thuật."

"Phép thuật? Loại... "

"Khi bị bắn trúng, các hạt vỡ ra, và ngay lập tức di căn lên não, khiến con mồi ngất đi một lúc. Nó không đủ mạnh để tử vong, vì vậy dù có bị trúng một người cũng sẽ không bị thương nặng. "

"Con hiểu rồi. "

Tôi trả lời một cách thiếu chân thành. Sau đó, tôi cảm thấy hơi có lỗi với Công tước, người đã chăm chỉ giải thích điều đó.

Nhưng tôi không thể làm gì được. Bởi tôi mất hết hứng thú vì tôi không thể tránh khỏi việc tham gia cuộc thi.

"Chuyện đi săn có là gì..... Tôi sẽ rất vui nếu tôi có thể trốn tốt như vậy khỏi tầm nhìn của Thái tử để anh ấy không chú ý đến tôi. ''

Khi tôi tỏ vẻ không hứng thú, mặt Công tước cứng lại một chút.

"Và, còn một điều nữa."

Ông ta nói thêm với giọng nói u ám hơn trước.

"Trước khi con bị viên bi bắn trúng, nó sẽ tạo ra loại ma thuật gây mất trí nhớ."

"Cái gì?... Ma thuật gây mất trí nhớ?"

Nỏ thì có liên quan gì đến ma thuật này?

Tôi lại ngơ ngác nhìn Công tước, không thể hiểu nổi thứ ngôn ngữ ông ấy vừa nói.

Sau đó ông ta mở miệng với vẻ miễn cưỡng nói chuyện.

"...... nếu con thực sự muốn bắn, hãy dụ con mồi đến nơi không có ai xung quanh. "

"...Dạ?!"