Chương 51

Người quản gia đã đến phòng tôi vào buổi sáng một lần và buổi chiều, ông ấy lại đến phòng tôi với lời nhắn rằng ngài Công tước đang cho gọi tôi.

"...... cha tôi?"

"Đúng vậy."

Tôi cảm thấy bất an trong giây lát. Không phải tôi bất an về việc ngài Công tước cho gọi tôi, bởi vì có quá nhiều thứ để gọi.

Đó là bởi vì tôi chưa chuẩn bị cho vụ náo động ở khu tập luyện.

'Cuộc chiến với Reynold? Hay là một trong những cuộc tấn công Thực địa Quân sự...... hay là vì tôi đã mua cho Eckliss một đống vũ khí với tờ đơn hàng? '

Trong thực tế, cái thứ hai là phù hợp nhất.

Reynold sẽ không nói rằng anh ta đã đánh nhau với em gái của mình ở tuổi đó.

"Người không cần cảm thấy tồi tệ. "

Có lẽ sự chu đáo của tôi khiến tôi lo lắng, người quản gia nói bóng gió.

Ông ấy đã cho tôi dấu hiệu về tình trạng công việc của mình.

"Bây giờ đi thôi. "

Tôi đứng dậy mà không cần suy nghĩ thêm.

"Cha, con nghe nói cha gọi con."

Khi tôi bước vào thư phòng với sự căng thẳng nhẹ, Công tước, người đang ngồi trên ghế sofa đang chờ tôi.

"Ừ, ngồi đi."

Chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện, ông nói.

Có nhiều điều thay đổi sau khi tôi trở thành một nhân vật trong trò chơi này, một trong số đó là Công tước không còn coi thường tôi nữa.

Điều đó có nghĩa là tôi không phải quỳ xuống cầu xin nữa.

Không chần chừ, tôi bước đến và ngồi đối diện với Công tước.

Ông lấy điếu xì gà đang hút ra và hỏi.

"Con muốn trà không?"

"Con sẽ biết ơn nếu nó được mang lên."

Ngay sau khi Công tước bấm chuông, người hầu gái mang thức uống giải khát đơn giản và một tách trà nhẹ.

"Được rồi, lui ra đi. "

Người hầu gái đang chuẩn bị rót trà trước mặt hai chúng tôi, lễ phép cúi đầu trước lời của Công tước rồi rời đi.

Một lần nữa, sự im lặng khó xử lại xuất hiện trong thư phòng.

Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên tôi uống trà với một nhân vật.

Mỗi lần tôi đến, mọi thứ đều rõ ràng. Để gây ra lỗi nào đó, để cứu người và rời khỏi đây một cách nhanh chóng.

Nhưng ngoài những suy nghĩ sâu kín nhất của tôi, không ai coi tôi như một người bình thường.

Bây giờ, thái độ của họ tốt hơn một chú là sự yên tâm, nhưng mặt khác là sự cay đắng.

Khi đang chìm trong những suy nghĩ này, chủ nhân của ngôi biệt thự đã chủ động rót trà vào tách bằng ấm.

".... Cảm ơn cha. "

Tôi lầm bầm cảm ơn nhưng không đυ.ng đến tách trà.

Công tước nhấp một ngụm trà bạc hà có mùi hăng hắc, dừng một chút rồi mở miệng.

"Penelope."

"Vâng thưa cha."

"Có một vụ náo động ở khu tập luyện."

Đúng như dự đoán, lý do mà Công tước gọi là vì vụ ồn ào đó. Có nên cảm thấy may mắn khi họ không gọi Eckliss vì anh ta đã chiến đấu với Reynold?

"...... vâng, đã có một số xích mích với các hiệp sĩ. Con xin lỗi."

Tôi nhẹ nhàng gật đầu và cất lên miệng lời xin lỗi như tôi vẫn thường nói.

*Cốp* Công tước đặt tách trà xuống và trừng lớn đôi mắt của mình.

"Giải thích toàn bộ câu chuyện. "

"Con chắc đó chỉ là những gì cha đã nghe."

Tôi không muốn phạm lỗi nào, giải thích những điều không liên quan đến cuộc sống của tôi.

Lông mày của Công tước nhăn lại, như thể câu trả lời của tôi không đủ hài lòng.

"Ta biết những gì ta đã nghe. "

"Ý là con đã xuất hiện trên quân trường, không chút do dự và bắt Eckliss phải bóp cổ một hiệp sĩ."

Rõ ràng nếu không có con mắt của quân đội, họ sẽ đưa ra lời khai có lợi cho họ, bỏ qua mọi lỗi lầm của tôi.

Tất nhiên, cô ấy là con gái nuôi, nhưng làm sao cô ấy có thể nói rằng chúng nó bị bắt gặp đang xúc phạm tiểu thư ở trước mặt Công tước?

"Nếu người cho gọi con để xác nhận xem nó có đúng sự thật không thì có, đó là sự thật."

Tôi tự hào tuyên bố mặt đối mặt với Công tước.

Với tư cách là một quý cô, tôi sẽ chấp nhận mệnh lệnh của ngài Công tước để tự suy xét lại bởi vì cô không thể giữ im lặng cho vấn đề này.

Tôi cũng sẽ không tham gia cuộc thi săn bắn.

Thật bất thường, tôi không nói tôi sai.Đó là bởi vì tôi đã làm điều đó với ý chí mạnh mẽ của mình và tôi không nghĩ rằng nó là sai lầm.

Thay vào đó, tôi bí mật tiết lộ mục đích của mình. 'Hãy tránh cuộc săn bắt nếu ta có thể!'

Sau khi hoàn toàn có được Độ hảo cảm của Eckliss, tôi sẽ không tham gia cuộc thi săn bắn và quyết định bắt chước ngân vật nữ chính ở Chế độ Thường, và sẽ nâng cao độ hấp dẫn hoặc độ nổi tiếng của anh ấy.

Khi tôi nghe nói về cuộc thi săn bắn ở bữa trưa, tôi đã không suy nghĩ kĩ về tình hình.

Theo phong tục, tất cả những người đàn ông quý tộc tham gia vào các cuộc thi săn bắn.

Vì vậy, đó là một ngày mà tất cả những người đàn ông tập trung lại với nhau, ngoại trừ Eckliss, anh là một nô ɭệ và không thể tham gia.

Dù tôi có cố gắng né tránh như thế nào đi chăng nữa, khu rừng vẫn quá nguy hiểm.

'Đó là một tình huống hoàn hảo để chết mà không biết lý do hay nguyên nhân. "

Hơn nữa, nó sẽ được tổ chức trong hoàng cung nên khả năng cao là nó có liên kết với thái tử.

Anh ta "quan tâm" tôi đến mức gửi lời mời riêng cho tôi.

Nếu bạn châm lửa cho một anh chàng tò mò khi vừa bắt đầu đi săn và gần như không dập tắt đc nó...

'Không-!'

Tôi rùng mình hét lên.

"Nhưng con không bao giờ nghĩ rằng mình đã sai, thưa cha!"

Một sự im lặng lạnh lùng bao trùm khắp thư phòng.

Công tước lạnh lùng hỏi lại với giọng thấp hơn.

"Con yêu cầu gϊếŧ một người hiệp sĩ gia đình, và con không làm gì sai?"

"Đúng. "

Tôi trả lời thẳng không thay đổi sắc mặt.

Sau đó, Công tước thở dài một cách ngán ngẩm.

"Được rồi. Vậy tại sao lại bắt kẻ đi hộ tống để làm điều đó?"

'Sao hôm nay người cứ hỏi con dai dẳng như vậy?'

Tôi nghiêng đầu.

Công tước có địa vị rất cao và được các hiệp sĩ tin tưởng.

Bỏ qua các lời khai của Eckart là bỏ qua Eckart.

Tôi đã sẵn sàng cho một số hình phạt, vì tôi đã làm hành động thiếu hiểu biết là bóp cổ hiệp sĩ.

'Tôi đã nghĩ rằng ông ta sẽ nổi điên như một cú sét đánh nếu ra ngoài một cách vô liêm sỉ.'

Sự can đảm mà tôi đang có được coi là một bất ngờ trước phản ứng của Công tước.

"... Cha không nghĩ những gì các hiệp sĩ nói là đáng tin cậy hơn những gì con nói sao?"

"Penelope Eckart. "

Công tước gọi tên đầy đủ của tôi với vẻ mặt nghiêm túc, bị những lời nói đầy đau khổ của ông ta làm lu mờ.

"Ta đang hỏi con tại sao lại làm điều như vậy khi mang họ của Eckart, vì vậy hãy trả lời một cách thận trọng. "

"..... "

"Con sẽ không nói rằng con cảm thấy buồn chán không có lý do. Con, người chưa bao giờ theo chỉ đạo của Ngoại trưởng, cũng chưa bao giờ tham gia. "

Sự nghi ngờ của công tước là chính đáng.

Bạn biết đấy, cô ấy là một con chó điên, nhưng cô ấy sẽ không đi và đối đầu với các hiệp sĩ được huấn luyện mà không có lý do.

"Và trước khi con đi ra ngoài, ta đã hỏi chi tiết người quản gia cách xử lý về vấn đề của con. "

"Đó cũng là-"

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu trước những lời nói của Công tước.

Ngay khi tôi cố gắng hỏi làm sao ông ta biết theo phản xạ, tôi liền ngậm miệng lại.

Quản gia là người duy nhất hỏi câu hỏi đó, nên tất nhiên chính ông ta mới là người mất trí.

Chà!!! Như một nhà chiến thuật...

Tôi phẫn nộ với người quản gia vì đã cư xử không đúng mực.

Công tước, người đã nhận ra sự do dự của tôi, nhìn tôi.

"Hiện tại con còn muốn nói gì không?"

"Tất cả là lỗi của con, thưa cha. Con chỉ đến sân luyện tập với một tiếng thút thít đơn giản, và con không thích cách các hiệp sĩ chào đón con. "

"Những câu chuyện về các hiệp sĩ sẽ quyết định hình phạt của nô ɭệ mà con mang về. "

"..... "

"Con hãy nói tiếp nếu không ta sẽ tống cổ tên nô ɭệ ra khỏi vị trí người học việc của hắn, kẻ đã gây náo loạn mà không cần biết đối tượng là ai!"

Tôi nhanh chóng chán nản với giọng nói ngày càng trở nên giận dữ của Dukes.

Ngay cả với từ "đơn giản bất chợt," cũng không khiến ông ta tin vào điều đó. Đối với ông, dường như có một lý do khác.

"Hãy kể cho ta mọi chi tiết trong ngày hôm đó. Nếu không, ta sẽ bắt nô ɭệ phải chịu trách nhiệm cho tất cả vụ náo động này. "

Tôi không thể không mở miệng khi nhắc đến Eckliss.

"... Con đã mang theo người hầu từ cánh đồng để ra ngoài. "

"..... "

"Con đã thấy một hiệp sĩ tên là Mark trừng phạt anh ta quá nhiều vì làm gãy một thanh kiếm gỗ trong quá trình huấn luyện. "

Nó giống như một đứa trẻ con đang phàn nàn về điều gì đó.

Đôi mắt của Công tước cau mày một cách dữ tợn.

Ông ta hét lên như thể ông ta đã đoán được đó là lý do.

"Không có gì lạ khi nhìn thấy hình phạt nghiêm khắc trong mối quan hệ từ trên xuống dưới của các hiệp sĩ vì mục đích quân sự. Ta chưa đủ già đến mức để có thể nói rằng ta không biết điều đó. "

"Trong lúc đó, anh ta đã xúc phạm con, chủ nhân của Eckliss. "

"Cái... cái gì?"

Khi nghe câu trả lời của tôi, Công tước, người đang trong cơn giân, người sẽ mắng tôi một lần nữa, mở to mắt dò xét lời nói của mình.

Đúng như dự đoán, đó phải là chiếc thuyền mà họ đang nói đến.

"Người hộ vệ của tôi đã rất tức giận, và người hiệp sĩ hàng đầu cùng với đồng nghiệp của mình đang cố gắng đánh anh ta.."

"..... "

"Vì vậy, con đã bảo Eckliss chiến đấu với những người đã làm ô uế danh dự của tiểu thư. "

Chính xác là tôi muốn gϊếŧ anh ta.

Tôi không dại gì mà thú nhận những lời lẽ thô tục như vậy với Công tước.

Công tước đã im lặng trước những lời nói của tôi trong một thời gian dài.

Tôi nhìn xuống tách trà của mình, thứ đang bốc lên đột ngột nguội lạnh.

Tuy nhiên, cả Công tước và tôi đều không cố gắng rót một tách trà mới.

'..... Tôi phát ngán vì nó. '

Trong khi liếc ngang nhìn Công tước đang cứng rắn, tôi đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật nhàm chán.

Tôi phải lặp lại điều này bao nhiêu lần cho đến khi thoát khỏi?

"Anh ta là-"

Sau một thời gian dài, vị công tước cất lên một âm thanh trầm ấm.

"Họ đã xúc phạm điều gì?"

"Họ nói rằng con là một kẻ giả tạo và con thậm chí không thể làm ô dù cho anh ta nếu con bị đuổi ra khỏi nhà"

"......"

"Vì vậy, anh ta bảo Eckliss phải nhận ra càng sớm càng tốt rằng anh ta phục vụ chủ nhân như một sợi dây thối. "

Tôi đã lập lại nó mà không hề phóng đại.

Không phải vì các hiệp sĩ đã báo cáo hành vi tàn bạo của họ là đáng trách.

Nếu bây giờ tôi biết, tôi ước gì tôi đã chú ý đến bất cứ điều gì tôi đã làm.

Nhưng khuôn mặt từ từ biến dạng của Công tước không thể ngờ tới.

"...... tại sao không đến gặp ta và Derek ngay lập tức và nói về họ?"

Ông hỏi, thở phì phò như thể đang chịu đựng một điều gì đó.

Rõ ràng là Penelope sẽ xông vào phòng Công tước và hét vào mặt ông ta trước, nói rằng các hiệp sĩ đã khinh thường cô.

Tôi suy nghĩ một lúc và chỉ nói sự thật.

"..... Con trừng phạt anh ta ngay lập tức, nhưng con nghĩ anh ta không đáng bị như vậy. "

"Ý của con là, hắn không đáng bị như vậy!"

Câu trả lời thật đáng sợ, và công tước phải bật thốt lên.