Chương 25

Tất nhiên, đó không phải những gì thực sự xảy ra.

Nhưng những điều tồi tệ hơn có thể xảy đến khi một tiểu thư yếu ớt đi vào con hẻm nhỏ mà không có một hộ vệ nào.

"Anh hiểu không? Đó là lý do tại sao em sẽ dùng Iklies để làm hộ vệ của mình."

"..."

"Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng."

Nói xong, tôi bước qua Reynold, người đang cứng đơ tại chỗ.

Iklies và Emily liền theo sau tôi.

Tôi vừa bước lên cầu thang.



[Nhiệm vụ 'hẹn hò tại lễ hội' cùng Reynold đã thất bại.

Bạn có muốn thử lại?]

[CHẤP NHẬN/TỪ CHỐI]

Tôi chọn 'TỪ CHỐI' ngay lập tức.

Iklies đi theo tôi như một con cún con từ trên hàng lang cho đến khi tôi về tới phòng.

Emily có vẻ hoảng sợ khi thấy anh ta cứ bám theo tôi, vì vậy tôi đã lên tiếng.

"Ngươi định theo dõi ta đấy à?"

Tôi chặn Iklies lại.

"Nhưng..."

Anh ta nghiêng đầu nói.

"Nhưng người đã nói với tôi rằng tôi phải chứng minh giá trị của bản thân."

Tôi hơi bất ngờ trước lý do anh ta ngoan ngoãn như vậy.

'Có vẻ như anh ta rất ghét việc quay trở lại khu chợ nô ɭệ.'

Sau đó, tôi chợt chú ý đến chiếc vòng anh ta đang đeo trên cổ.

'Chiếc nhẫn.'

Tôi nhớ ra rằng tôi có công cụ để trấn áp anh ta.

Sự phấn khích khi tôi trông thấy [Độ hảo cảm: 18%] đã dần biến mất.

Cảnh anh ta đánh lũ người quý tộc kia vẫn còn trong tâm trí tôi.

Chàng hiệp sĩ lịch thiệp xuất hiện ở chế độ thường, người vẫn trung thành với Penelope cho đến phút cuối cùng, ngay cả khi anh ta biết chủ nhân của mình là một kẻ xấu xa.

Tuy nhiên, Iklies vẫn chưa được thuần hóa, thậm chí anh ta còn nguy hiểm hơn tôi dự đoán.

Tôi nghĩ chiếc vòng cổ đó là lý do anh ta lại ngoan ngoãn như vậy.

'Mình không thể bị đánh lừa bởi khuôn mặt ngây thơ của anh ta. Anh ta là người đã gϊếŧ những con linh cẩu chỉ bằng một thanh kiếm gỗ.'

Tôi nhắc nhở bản thân đừng để bị đánh lừa.

"Điều đó không có nghĩa là ngươi cứ bám theo ta như thế."

"Vậy..."

"Ngươi không nghe ta nói à? Ta đưa ngươi đến đây để làm hộ vệ riêng của ta."

"Vâng."

Iklies gật đầu.

"Nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là làm cho tất cả những người trong dinh thự này chấp nhận ngươi."

"Nhiệm vụ?"

"Phải. Ta không thể để một kẻ vô dụng ở lại trong dinh thự này."

Tôi nói với giọng lạnh lùng.

"Ta tin rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng."

Iklies chậm rãi gật đầu trước câu nói của tôi.

Tôi thoáng thấy đôi mắt xám của anh ta lấp lánh.

[Độ hảo cảm: 20%]

Độ hảo cảm của anh ta đã thay đổi.

Bây giờ độ hảo cảm đã đạt gần 30%, đó là mốc bắt đầu của các nam chính ở chế độ thường.

'Ha... khi nào thì mình mới lên được 30%, và khi nào thì mình mới đạt được một ending đây...'

Tôi cảm thấy mệt mỏi khi nghĩ về chặng đường dài phía trước.

"Emily, đưa Iklies đến phòng mà quản gia đã chuẩn bị cho anh ta."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Ngay sau đó.

"Chủ nhân."

Một giọng nói truyền đến tai tôi.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức để được chủ nhân khen ngợi."

Sau đó, tôi đưa một tay lên và xoa mái tóc của anh ta.

Iklies dụi đầu vào tay tôi như thể anh ta đang chờ đợi điều này.

Nhưng điều đó vẫn không làm cho nỗi sợ hãi của tôi với anh ta biến mất.

Tuy nhiên, anh ta là hy vọng của tôi để thoát khỏi nơi này.

"Tôi rất hạnh phúc vì chủ nhân đã đưa tôi thoát khỏi địa ngục kia."

Khiến tôi quyết tâm thực hiện bước tiếp theo của mình.

________

Tôi không ra khỏi phòng, vì tôi định nghỉ ngơi một khoảng thời gian sau khi đưa Iklies về dinh thự.

Derrick và công tước đã không đuổi Iklies đi sau khi nghe lời giải thích của tôi ngày hôm đó.

Họ cũng không tìm đến tôi khi tôi ở lì trong phòng mấy ngày liền.

Tôi nghe Emily kể rằng công tước đang lục tung từng gia đình quý tộc để tìm người có tên là 'Clurie'.

Không chỉ vậy, tôi còn nghe nói thời gian đào tạo và độ khó của cuộc huấn luyện các hiệp sĩ đã đột ngột tăng lên.

Nhưng điều tôi cảm thấy kỳ lạ là mọi việc dường như diễn ra một cách suôn sẽ.

"Thôi, sao cũng được!"

Tôi ném cuốn sách đang cầm trên tay rồi nằm phịch xuống giường.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ.

May mắn là tôi đã có một khoảng thời gian yên bình sau công cuộc giải cứu Iklies.

Không ai làm phiền tôi ngay cả khi tôi chỉ ăn, ngủ và đọc sách cả ngày.

'Thời gian bị cấm túc thật là tuyệt.'

Tôi muốn Derrick cứ cấm túc tôi như vậy cho đến khi tôi đạt được một ending.

Có người giúp việc giặt quần áo cho tôi, dọn phòng của tôi, cho tôi ăn uống đầy đủ. Đây cứ như là một giấc mơ vậy!

'Cốc cốc-.'

"Ôi tiểu thư! Người vẫn còn đang nằm trên giường sao? Đã đến giờ ăn trưa rồi."

"Bữa trưa có gì vậy?"

Tôi nằm trên giường và nhìn Emily đang đi vào phòng tôi với một cái khay.

"Là salad bí đỏ và gà rán."

"Hết rồi à?"

Tôi không che giấu sự thất vọng của mình.

"Em đã nói với đầu bếp về việc tiểu thư muốn ăn đồ cay. Ông ấy nói rằng ông ấy đã phát minh ra loại nước sốt này cho tiểu thư."

"Thật sao?"

Tôi bật dậy trong sự phấn khích.

Tôi đã luôn miệng nói về 'chân gà cay' trước mặt Emily trong nhiều ngày, và có vẻ như cuối cùng nó cũng chạy đến tai đầu bếp.

"Có vẻ như khẩu vị của tiểu thư đã thay đổi. Trước đây người không thích ăn những món có hương vị đậm..."

Emily nghiêng đầu thắc mắc trong khi đang dọn đồ ăn lên bàn.

Mặc dù cô ấy ghét và coi thường Penelope, nhưng cô ấy cũng đã phục vụ Penelope trong nhiều năm.

Cô ấy dường như cảm thấy kì lạ khi người mà cô ấy phục vụ lại đột ngột thay đổi khẩu vị.

"Mọi người vẫn nói rằng khẩu vị của ta sẽ thay đổi khi ta lớn lên mà."

"Cũng đúng."

Emily gật đầu. Sau đó, cô ấy không tiếp tục chủ đề này nữa.

Emily bắt đầu tách xương khỏi miếng thịt.

Nhờ đó, tôi không cần phải tự mình làm nó.

"Tiểu thư thấy thế nào? Nhớ nhai kĩ trước khi nuốt."

Emily cũng không quên kiểm tra tôi.

Tôi tự hỏi liệu Emily và người đã hành hạ tôi lúc trước có phải cùng một người không.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không lơ là cảnh giác.

Cô ấy sẽ không thể đoán được rằng dù đang ăn nhưng tôi vẫn để mắt đến cô ấy.

'Món này nên ngọt hơn một chút... đây không phải mùi vị của loại sốt cay mà mình đã ăn lúc trước.'

Tôi đã có thể thoải mái ngồi ăn sau khi chắc rằng không có điều gì xảy ra với thức ăn trên bàn.

Đây không phải hương vị mà tôi mong muốn nhưng tôi vẫn ăn nó, vì đã lâu rồi tôi không ăn lại đồ cay.

"Ta no rồi."

Tôi đặt nĩa xuống, Emily ngay lập tức thu dọn đồ trên bàn.

"Lễ hội sắp kết thúc rồi, thưa tiểu thư."

Emily nói với tôi trong khi tôi đang ăn dưa hấu.

"Vậy sao?"

"Vâng. Tiểu thư luôn đi chơi lễ hội và mua về những món trang sức độc đáo. Lần này không có thứ gì lọt vào mắt tiểu thư sao?"

"Ta không biết nữa."

Tôi đã quá tập trung vào việc cứu Iklies mà không thèm quan tâm đến lễ hội.

Giờ nghĩ lại, hình như Reynold cũng nói điều gì đó tương tự.

Có vẻ như Penelope thực sự phát cuồng đồ trang sức.

'Cô ấy chắc là khách vip của nhiều cửa hàng.'

Tưởng tượng đến cảnh cô ấy đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác chỉ để mua đồ trang sức cũng đủ khiến tôi mệt mỏi.

"À phải rồi! Quản gia nói rằng đồ mà tiểu thư đặt từ thợ kim hoàn đã được chuyển đến."

"Đồ gì...?"

"Tiểu thư có nhớ người đã cho gọi một thợ kim hoàn trước ngày diễn ra lễ hội không?"

"À."

Giờ tôi mới nhớ. Tôi đã quên béng mất việc đó.

"Tôi có nên mang chúng đến bây giờ không?"

Emily hỏi, nhìn thấy khuôn mặt tôi dần trở nên nghiêm trọng.

Tôi nhẹ gật đầu.

"Ừm, ngay lập tức."

(🌼Note: chương này đầy đủ nha mọi người)