Chương 23

"T... tiểu thư!"

Lúc tôi và Iklies về đến dinh thự thì trời đã sáng.

Người quản gia và Emily ngay lập tức chạy đến khi vừa trông thấy bọn tôi.

"Tiểu thư Penelope, người ở đâu..."

"Người đã ở đâu suốt đêm hôm qua vậy!"

Emily hét lên, cắt ngang lời nói của quản gia.

Từ phản ứng của họ, tôi nhận ra rằng bí mật đưa Iklies vào là không thể.

"...Cha cũng biết vụ này sao?"

"Tất nhiên rồi ạ! Mọi thứ rối tung hết lên! Cả hai thiếu gia đã ra ngoài cùng các hiệp sĩ để tìm tiểu thư khi một người buôn nô ɭệ đã tìm đến đây vào rạng sáng!"

Tôi vỗ trán vì lời nói của Emily.

Tên khốn buôn nô ɭệ đó, hắn ta đã nghi ngờ danh tính của tôi và nhanh chóng đến đây nhận tiền khi mặt trời vừa mới mọc.

Cả Derrick và Reynold nữa...

'Chiết tiệt... đáng lẽ mình không nên mang bọn họ theo.'

Emily đẩy tôi vào dinh thự.

"Mau vào nhanh lên, tiểu thư!"

"Thưa tiểu thư, đây là ai?"

Người quản gia chặn Iklies lại, người đang theo sau tôi vào dinh thự.

"Kể từ bây giờ, anh ta sẽ là hộ vệ riêng của ta. Sắp cho anh ta một căn phòng để anh ta có thể nghỉ ngơi ở đó."

"N... nhưng thưa tiểu thư...!"

Người quản gia lo lắng quan sát Iklies.

"Không thể được, thưa tiểu thư! Chúng ta không thể cho một người không rõ lai lịch vào dinh thự...!"

"Quản gia, chỉ mới vài ngày trôi qua nhưng có vẻ như ông đã bắt đầu xem nhẹ lời nói của ta rồi đấy à."

Tôi rất mệt mỏi.

Tôi muốn quăng mình xuống giường ngay lập tức, nhưng có hàng núi việc tôi phải giải quyết. Tôi không có thời gian để tranh luận với các người hầu.

"Ta muốn ông chuẩn bị thật tốt để Iklies cảm thấy thoải mái."

"...tôi đã hiểu, thưa tiểu thư."

Người quản gia đành phải chấp thuận.

May là ông ta nhanh chóng nghe theo trước khi tôi phải đe dọa ông ta.

Khi tôi vừa bước chân vào trong dinh thự.

"Này! Cô...!"

Reynold, người đang đi đi lại lại chú ý đến tôi đầu tiên.

Công tước đang ngồi trên ghế đột ngột bật dậy trước tiếng hét của Reynold.

"Penelope!"

"...cha."

Tôi chợt lùi lại vài bước trước ánh mắt sắc bén của công tước.

Như thể ông sẽ hét vào mặt tôi như Reynold đã làm, nhưng ông đã kìm nén lại, thay vào đó.

"...đến phòng làm việc của ta ngay."

Một tiếng thở dài phát ra khỏi miệng tôi khi công tước vừa rời đi.

'Haa... lần này mình phải xin tha thứ thế nào đây..."

Tôi làm những điều này chỉ để có được Iklies.

Tôi tức giận quay lại nhìn Iklies. Nhưng sự tức giận đó nhanh chóng biến mất khi tôi nhìn phía trên đầu anh ta.

[Độ hảo cảm: 18%]

Tôi phải kiềm chế bản thân. Anh ta là hy vọng cuối cùng của tôi.

Trong khi đó, Reynold đã phát hiện ra Iklies đang đứng đằng sau tôi.

"Tên ăn xin này làm gì ở đây vậy?"

"Đi theo quản gia đi, Iklies."

Tôi vội vã ra lệnh, sợ rằng chuyện này sẽ trở nên rắc rối.

"Gì cơ! Đây là dinh thự nhà Eckart đấy!"

Có vẻ như Reynold có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng anh ta không nói ra, có lẽ vì anh ta biết rằng tôi phải đến phòng làm việc của công tước ngay lúc này.

Iklies cũng mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng lại ngưng lại.

"Mau đi đi."

Tôi phớt lờ anh ta. Bây giờ tôi không có thời gian quan tâm anh ta.

Tôi đưa chiếc mặt nạ đang cầm trên tay cho Emily, rồi theo sau vị công tước đã rời khỏi đây ít phút.

Ngay khi tôi vừa bước vào phòng, một giọng nói sắc lạnh truyền đến.

"Penelope Eckart."

"Vâng, thưa cha."

Tôi đứng trước ông ấy. Công tước đang ngồi trên ghế, quay lưng về phía bàn làm việc.

"Giải thích mọi thứ từ đầu đến cuối."

Giọng điệu của công tước lạnh như băng.

Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của công tước. Vì vậy tôi trở nên thiếu tự tin trong hoàn cảnh này.

Tôi không quan tâm đến việc danh tiếng của mình có bị giảm không, miễn là nó không ảnh hưởng đến độ hảo cảm của hai anh em kia.

Suy nghĩ đắn đo một hồi, tôi quyết định dùng cách mà tôi luôn sử dụng từ trước đến nay.

"...con xin lỗi vì đã ra ngoài mà không báo với cha."

"Ta nghe câu đó từ con khá nhiều rồi đấy."

Nó hiệu quả với hai lần đầu, nhưng không có hiệu quả với lần thứ ba.

Tôi không biết phải nói gì.

"Con luôn xin lỗi, nhưng có vẻ con lại không hề xem nặng lời xin lỗi đó nhỉ."

"Đó là..."

Tôi cắn môi và nói những lời mà công tước luôn muốn nghe từ Penelope.

"Còn thề rằng con không làm bất cứ điều gì gây ô nhục cho gia đình này, thưa cha."

"Ta không thức cả đêm để nghe con nói những lời này!"

'Rầm-!'

Công tước đập tay xuống bàn ngay khi tôi vừa dứt lời.

'Hic...'

Tôi há hốc mồm.

Ông ấy luôn không quan tâm đến Penelope. Vì vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy công tước nổi giận thế này. Tôi sợ hãi trước phản ứng của ông ấy.

'Mình nên làm gì bây giờ!'

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Tôi nghĩ rằng xin lỗi sẽ không có hiệu quả vào lần này.

(🌼Note: Lúc này thì công tước bảo Penelope kể đầu đuôi sự việc.

Chị nhà đã chém gió rằng mình muốn đi lễ hội vào ban đêm, sợ cha không cho phép nên đã trốn ra ngoài. Đang trốn thì gặp Reynold và Derrick. Chị đã năn nỉ họ đi cùng chị. Vì lễ hội quá đông nên chị đã bị tách khỏi Reynold và Derrick. Khi đang đi lang thang thì đυ.ng phải một đám quý tộc xấu.

Đến đây công tước tức giận hỏi đám quý tộc đó là ai mà lại to gan như vậy.

Penelope nói không nhớ rõ, chỉ nhớ là Clurie gì đó. (Toang ông mập nhá :))

Penelope nói vào lúc đó thì Iklies đi ngang qua và giúp đỡ chị khỏi đám quý tộc. Anh ấy đang chạy trốn khỏi buổi đấu giá. Penelope lúc đó cầm theo ngân phiếu mà công tước đã thưởng, mua lại Iklies từ tay buôn nô ɭệ.

Lúc này Derrick đột nhiên xông vào. Anh ta lo lắng hỏi suốt đêm qua Penelope đã ở đâu. Anh ta đã đi tìm khắp các ngõ ngách ở thủ đô, cả khu vực phố đèn đỏ cũng không chừa, nhưng vẫn không tìm thấy Penelope. Anh ta nói rằng sợ Penelope bị bắt cóc.

Lúc này độ hảo cảm của Derrick là 13%.)