Chương 11

Sự bất ngờ hiện rõ trên khuôn mặt anh ta, như thể anh ta không hề nghĩ đến điều này.

Thật ra thì hai người kia không có nói như vậy.

(🌼Note: công tước và Derrick không nói rằng sẽ không sa thải Emily.)

Derrick chỉ nói là Emily đã làm việc cho gia đình này hơn 10 năm để hạ thấp Penelope. Rằng sự tồn tại của tôi thậm chí không đáng để một người giúp việc bị sa thải.

Nhưng vậy thì sao? Không phải lời nói của tôi hoàn toàn là nói dối.

'Khi Reynold chạy đến đây để phản đối, mình chỉ có thể nói rằng đây là do quyết định của công tước và Derrick.'

Reynold hỏi tôi và tôi gật đầu.

"Vậy nên cô sẽ không sa thải cô ta và sử dụng cô ta làm người giúp việc riêng của cô?"

"Đúng."

Khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta trở nên nhăn nhó. Tai của tôi một lần nữa trở nên đau đớn vì giọng hét đột ngột của anh ta.

"Cô có phải là con ngốc không? Đáng lẽ cô phải nói với cha và anh rằng họ nên sa thải ả người hầu kia!"

"Làm vậy thì thay đổi được gì chứ?"

"Ý cô là sao khi nói như vậy! Cô định tiếp tục ăn đống thức ăn thối đó..."

"Anh có chắc là người giúp việc mới sẽ không làm như vậy không?"

Tiếng hét của Reynold chợt dừng lại khi nghe tôi nói.

Tôi cẩn thận lựa chọn những từ ngữ thuyết phục, nhìn chằm chằm vào [Độ hảo cảm: -3%] hiển thị trên đầu Reynold.

Nếu tôi nói rằng tất cả những điều này xảy ra đều là do bọn họ, độ hảo cảm của anh ta sẽ lại giảm xuống thôi, và điều đó sẽ đưa tôi đến cái chết.

Tôi thực sự muốn cái thanh đo độ hảo cảm đó trở thành thanh đo độ giận dữ. Nếu vậy thì tôi có thể dễ dàng nói chuyện với anh ta và chỉ cần canh chừng sự thay đổi của cái thanh ấy thôi.

Tôi sẽ chết nếu như độ hảo cảm của anh ta thấp hơn -3%.

'Ha...'

Đó là lý do tại sao tôi không hề vui mừng chút nào ngay cả khi độ hảo cảm của anh ta đã tăng lên.

"Em không có đi gặp cha để nói về việc có sa thải cô ấy hay không."

Tôi từ từ cất tiếng sau khi xem xét từng lời nói của tôi.

"Em đã quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ vì đã gây rắc rối trong thời gian bị cấm túc."

"Gì cơ?"

Reynold không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên.

Chắc hẳn anh ta đã rất sốc vì Penelope, người trước đây chưa từng nói một lời xin lỗi, đã quỳ xuống và cầu xin.

"Lỗi của cô...? Không, cha... đã bắt cô quỳ xuống và cầu xin tha thứ sao?"

Tất nhiên là ông ấy không làm vậy. Tôi đã tự nguyện làm điều đó.

Nhưng tôi lại không trả lời anh ta và chuyển chủ đề.

"Em đã nói với ông ấy rằng từ bây giờ em sẽ cẩn thận hơn và không gây bất kì rắc rối nào nữa."

"..."

"Vậy nên đừng bận tâm về chuyện này."

Tôi thực sự muốn nói với anh ta rằng hãy lo việc của anh ta đi.

Tôi nghĩ khả năng cái chết của tôi sẽ giảm nếu tên điên này chịu im lặng.

'Vậy nên chúng ta đừng xúc phạm nhau và hãy sống nhẹ nhàng từ bây giờ chứ nhỉ?'

Nhưng tôi không thể nói vậy, tôi nói với một giọng năn nỉ.

"Em xin anh đấy."

Reynold chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đang cầu xin anh ta.

Reynold ngập ngừng nói.

"Cô thật sự..."

Tôi có thể đoán được tiếp theo anh ta sẽ nói gì khi thấy anh ta cau mày.

Anh ta sẽ hỏi tôi có bị điên không và anh ta cũng chắc rằng tôi đã phát điên sau khi ăn phải đống thức ăn ôi thiu kia.

"Cô không có lòng tự trọng sao?"

Tuy nhiên những lời nói đó lại phát ra từ miệng của anh ta.

"Sau khi bị ngược đãi, cô chỉ kết thúc mọi việc như vậy sao?!"

"..."

"Cô điên rồi à? Cứ ném và đập phá đồ đạc rồi la hét như mọi khi! Như vậy mới giống cô!"

Reynold hét lên như thể anh ta chính là nạn nhân trọng vụ việc lần này.

Nhưng thật đáng tiếc, tôi không hề cảm thấy biết ơn anh ta chút nào.

"Sao anh không nghĩ việc này sẽ xảy ra khi anh bỏ chiếc vòng cổ của Yvonne vào phòng của em?"

Một giọng nói sắc bén phát ra từ miệng tôi.

"Anh đã đối xử với em như vậy từ trước đến giờ chỉ để trông thấy thái độ này từ em, phải không?"

"...Cái gì?"

Reynold há hốc miệng.

Tôi lẽ ra không nên nói điều này nếu tôi để ý đến [Độ hảo cảm: -3%]. Tuy nhiên ngay cả điều đó cũng không thể ngăn cản tôi vào lúc này.

Tên khốn đó không có tư cách động đến lòng tự trọng của tôi.

'Sau tất cả thì ai là người đã khiến Penelope ra nông nỗi này?'

Những việc làm của người quản gia, những người hầu gái hay Emily chỉ là một phần nhỏ so với những gì Penelope phải chịu đựng.

"... Penelope, chuyện đó..."

"Em không có ý định oán giận anh vì những gì anh đã làm với em cho đến bây giờ. Do em đã luôn cư xử ngu ngốc và kiêu ngạo từ trước đến nay."

"..."

"Nhưng giờ em đã quá mệt mỏi với mọi thứ rồi."

Tôi nói, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh ta.

"Em sắp chuẩn bị cho buổi lễ trưởng thành của mình, em không thể ở mãi trong dinh thự Eckart được."

Chẳng mấy chốc, mặt Reynold tái mét.

"Cô... ý cô là gì? Cô đang nói với tôi rằng cô sẽ rời khỏi đây?"

"Mọi việc đều phụ thuộc vào cha và anh Derrick cả."

Tôi nhún vai.

Những lời tôi nói ra khác hoàn toàn với những gì tôi muốn nói.

Tôi sẽ không hy sinh cho một cuộc hôn nhân bị ép buộc bởi cha hay là tên Derrick kia, vì đó là cách mà thế giới này vận hành.

Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải đạt được ending với một trong các nam chính, và sau đó tôi sẽ rời khỏi cái game chết tiệt này.

'Nhưng tôi sẽ không chọn kết thúc với anh đâu, nên đừng lo.'

Một lần nữa tôi bảo anh ta đừng quan tâm đến việc này.

"Vì vậy, anh không cần phải bận tâm đến chuyện của em đâu, Reynold."

Tôi sẽ tự lo việc của mình. Chỉ cần anh đừng xía vào thứ gì, đừng có xúc phạm tôi hay làm bất cứ thứ gì, và rời đi.

"Em phải đi tắm, anh có thể đi ra được không?"

Tôi nói, nhìn thoáng qua cửa phòng.

Reynold cau mày.

Tôi rất ngạc nhiên vì đó là biểu cảm mà tôi chưa từng thấy trong trò chơi trước đây. Và ngay lúc đó, tim tôi chợt trùng xuống vì một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.

'Khoan đã, bây giờ độ hảo cảm của anh ta có giảm xuống không vậy? Không-!'

Tôi không cư xử như cách Penelope đã làm với Reynold. Thay vào đó, tôi đã cẩn thận suy xét từng từ ngữ hợp lý, nhưng tại sao!

Chính lúc đó, thanh đo độ hảo cảm trên mái tóc hồng của Reynold bắt đầu lấp lánh...

[Độ hảo cảm: 3%]

'Cái gì?'

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

'Tại sao nó lại tăng?'

Nó đã tăng tận 6%.

Tôi chết lặng khi cứ nhìn đi nhìn lại vào thamh đo và Reynold.

Đó là lúc Reynold mở miệng và lẩm bẩm.

"... tôi thật ngu ngốc khi lại ở đây quan tâm cô."

Đôi mắt xanh biếc nhìn tôi như đang ẩn chứa một nỗi buồn nặng trĩu.

Anh ta đi về phía cửa khi vừa dứt lời.

'Mình đã trông thấy nó.'

'Rầm-!'

Cánh cửa đóng sầm lại, và chỉ còn sự im lặng.

Tôi chống tay lên bàn và bắt đầu suy nghĩ.

Thật kỳ lạ. Nhưng cũng không tệ, vì độ hảo cảm của nhân vật mà tôi không có hy vọng nhất lại tăng ngay trước sự chứng kiến của tôi.

"Thật đúng đắn khi tắt các lựa chọn đi."

Vì độ hảo cảm của tên anh trai ghét tôi không còn lá số âm nữa.

"Mình nên tắt những sự lựa chọn ấy mãi mãi."

Tôi đứng dậy khỏi chỗ sau khi quyết định như vậy. Tôi không hề nói dối Reynold rằng tôi phải đi tắm.

Trong khi kéo một sợi dây ra hiệu cho người hầu gái đến, tôi chợt nghĩ đến một điều.

Rằng tôi không thể gọi Reynold là 'số âm' nữa rồi.

_________

"Một lời mời từ cung điện?"

"Vâng thưa tiểu thư. Thiếu gia đã dặn đi dặn lại tiểu thư rằng hãy chuẩn bị đi."

"Thiếu g... không, anh cả sao?"

Tôi ngăn bản thân không gọi anh ta là thiếu gia như cách mà những người làm gọi anh ta, và tự nhắc mình phải gọi anh ta là anh cả trước mặt họ.

Dù gì thì tôi cũng là con gái của gia đình này, là thành viên nhỏ tuổi nhất.

'Mà có lẽ Derrick thực sự đã bảo tôi làm vậy...'

Anh ta không nói trực tiếp với tôi nhưng điều này có nghĩa là tôi đã hết bị cấm túc.

"Đây là thư mời, thưa tiểu thư."

Emily đưa cho tôi thư mời một cách lịch sự.

Cái tên Penelope được viết trên giấy, hình con rồng vàng là biểu tượng của hoàng gia cũng được vẽ trên đó.

Tiệc sinh nhật của nhị hoàng tử vào ngày mai.

"Mình nên nhanh chóng chuẩn bị..."

Khi đang lẩm bẩm điều đó, tôi vẫn không hề thấy vui mừng vì tôi đã hết bị cấm túc.

Những ngày tháng tuyệt vời trong suốt thời gian bị cấm túc mà không phải đối mặt với hai tên anh trai, và được Emily phục vụ chu đáo.

Nhưng dựa theo cốt truyện của game, Derrick, Reynold và tôi vẫn sẽ tiếp tục dính líu đến nhau...

'Khoan đã.'

Tôi đang nghĩ về những điều sẽ xảy ra trong tương lai thì một ý nghĩ đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

'Nếu mình đến cung điện... vậy thì mình có thể sẽ gặp hoàng thái tử!'

Không, không phải 'có thể', mà là 'chắc chắn'.

Trong game, không có cảnh Penelope đi đến cung điện. Nhưng tôi chắc chắn tôi sẽ gặp hoàng thái tử, bởi vì đây là ải đầu tiên trong phần của hoàng thái tử.

Tôi vô thức hét lên khi nhớ lại cảnh thái tử chém đầu Penelope trong game.

"Không!"

"T... tiểu thư?"

Emily ngạc nhiên nhìn tôi.

'Mình có nên nói rằng mình bị bệnh nên không thể đi được không?'

Đó là sự lựa chọn duy nhất của tôi nếu tôi muốn tránh mặt tên điên đó.

Tôi hoảng sợ hỏi Emily, người đang nhìn tôi, có lẽ cô ấy đang nghĩ liệu mình có làm gì sai không.

"Emily, ngày mai cha ta cũng tham dự buổi tiệc sao?"

"Công tước ngày mai có việc bận nên thiếu gia sẽ hộ tống tiểu thư đến đó."

Thôi xong...