Chương 12

Tôi cảm thấy chán nản. Nếu tôi không đến buổi tiệc thì tôi sẽ phải nói chuyện với Derrick chứ không phải là công tước.

Mà nếu tôi làm vậy, có khả năng độ hảo cảm của anh ta sẽ giảm.

'Nếu là Reynold thì có lẽ mình sẽ đánh cược.'

Tôi thở dài, nghĩ về độ hảo cảm của Reynold vừa mới thoát khỏi mức âm.

Tôi đã đủ bận rộn để giữ cho độ hảo cảm ở mức 0%.

Tôi không nên nghĩ đến việc mạo hiểm đánh cược vào Derrick.

"T... tiểu thư... người có sao không? Mặt người trông rất nhợt nhạt."

Emily thận trọng hỏi, thoáng thấy vẻ mặt lo lắng của tôi.

"Cô lui xuống đi, tôi có việc cần phải suy nghĩ."

Tôi đưa tay ra hiệu.

Tôi thở dài sau khi Emily rời khỏi phòng.

"Ha..."

Tôi sẽ chết nếu tôi không đi, và tôi cũng sẽ chết nếu tôi đi. Trò chơi chết tiệt gì vậy?

"Sẽ ổn thôi nếu mình tránh gặp mặt tên thái tử nhiều nhất có thể, phải không?"

Tôi nhớ lại cốt truyện, nhưng không nhớ được gì nhiều.

Chạm mặt hoàng thái tử trong khu vườn của cung điện, sau đó chết trước khi nói chuyện được với anh ta. Cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Không hề quá chút nào khi nói rằng tôi phải nhấn nút chơi lại sau mỗi 5 giây khi chơi ải này.

"Mình nghĩ chỉ cần nói rằng mình bị bệnh và không tham gia buổi tiệc là cách tốt nhất..."

A.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.

"... mình có nên thử chết không?"

Đó không phải là một ý tưởng tồi. Ý tôi là, ai biết được tôi có thể quay trở về thế giới của mình không nếu tôi chết ở thế giới này?

Hệ thống sẽ làm gì khi người chơi bị 'game over'?

Nhanh chóng bỏ cuộc sẽ tốt hơn là cố gắng đạt được ending với một trong những nhân vật mà tôi không có hy vọng.

Ngoài ra, game này có nút chơi lại.

Nghe như một đấng cứu thế ấy, nút - chơi - lại.

Nhưng nút tắt các sự lựa chọn đã xuất hiện, sao vẫn không thấy nút chơi lại nhỉ?

"Tại sao trước đây mình không nghĩ đến nó chứ?"

Miễn là có nút chơi lại, mình nên đối mặt với mọi thứ.

"Tuyệt."

"Hãy gặp hoàng thái tử và chết thôi!"

_________

Tôi như muốn chết đi sống lại khi phải thức dậy sớm hơn bình thường và trải qua những phương pháp trị liệu.

Tôi tắm trong bồn tắm có pha sữa và chiết xuất hương thơm, sau đó massage và đắp mặt nạ toàn thân. Quá trình nhàm chán ấy cứ lặp đi lặp lại.

Tôi sống dở chết dở khi bước ra khỏi phòng tắm và ngồi trước bàn trang điểm.

Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả.

"Tiểu thư, cái váy này như thế nào? Cái này được mua lúc trước nhưng chưa mặc lần nào nên nó còn mới."

"Còn đôi bông tai này thì sao? Nó sẽ hợp với bộ váy."

"Tôi nghĩ buộc một nửa tóc lên sẽ tốt hơn là buộc hết. Người nghĩ sao?"

"Người muốn trang điểm như thế nào?..."

Họ không ngừng hỏi han, níu kéo tôi.

'Họ thật sự ghét Penelope sao?'

Họ trông còn phấn khích hơn cả tôi.

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào gương.

Có vẻ như những phương pháp trị liệu sáng nay đều có tác dụng vì mặt tôi trông còn lộng lẫy hơn bình thường.

'Chà, có lẽ sẽ rất thú vị nếu được trang điểm cho một khuôn mặt thế này.'

Tôi gật đầu, hiểu rằng tại sao họ lại phản ứng như vậy và nói.

"Lấy chiếc váy có thể che hết phần cổ của ta. Ta sẽ đeo ít phụ kiện nhất có thể."

"Hả?!"

Những người hầu gái giật mình trước lời nói của tôi.

"Nhưng thưa tiểu thư, đây là buổi tiệc được tổ chức tại hoàng cung..."

Những lời này cũng có nghĩa là 'cô không muốn ăn mặc đẹp hơn những người khác sao?'

Chiếc váy màu đỏ để lộ cổ, nó chắc chắn sẽ rất hợp với mái tóc hồng rực của Penelope.

Và những món trang sức giống một bộ với chiếc váy sẽ tôn lên vẻ lộng lẫy của Penelope.

Nhưng tôi không đến cung điện để khoe vẻ đẹp như một con công.

Tôi không thể nói rằng tôi sẽ chết ở đó được.

"Không cần phải cố sửa soạn đâu, hãy làm như những gì ta nói."

Những người hầu gái không thể thuyết phục tôi, sau khi nghe giọng nói lạnh lùng của tôi thì họ đi về phía phòng thay đồ với vẻ mặt buồn bã.

3 chiếc váy mà những người hầu gái mang đến sau đó đều được trang trí khiêm tốn, không giống với chiếc váy trước đó.

"Cái này."

Chiếc váy tôi chọn là chiếc váy dạ hội màu xanh lá cây đậm.

Nó che được hết phần vai của tôi và nó có màu tối nên không quá nổi bật.

Tôi mặc chiếc váy và nói những người hầu gái trang điểm cho tôi càng nhẹ càng tốt.

Tôi đeo bông tai nhỏ màu ngọc lục bảo giống đôi mắt của Penelope.

Sau khi trang điểm xong, tôi nhìn vào gương và thấy một cô gái rất nhã nhặn. Tôi nghĩ rằng mình đang đến nhà thờ để cầu nguyện thay vì đi tham dự một bữa tiệc sang trọng.

'Vậy là được.'

Không giống với khuôn mặt hài lòng của tôi, nét mặt của những người hầu gái đều tối tăm.

"Emily ở lại, còn những người khác hãy lui xuống đi."

Tôi ra lệnh cho họ rời đi, sau đó tôi yêu cầu một điều nữa từ người hầu riêng của tôi.

"Emily, ngươi có thể mang cho ta đôi găng tay cùng màu với chiếc váy được không?"

"Tiểu thư, người đeo găng tay sao?"

Nếu tôi làm vậy, nó sẽ hoàn hảo.

Emily bồn chồn như thể cô ta đang muốn ngăn cản tôi.

"Vậy thì sao? Tôi không thể để mọi người thấy cái này."

Tôi nói, chỉ những vết kim trên tay.

Những vết kim khá mờ, và gần như không thể nhìn thấy được.

Tuy nhiên, luôn có một số quý tộc với con mắt tinh tường sẽ để ý đến nó.

Mặt Emily tái mét khi nghe tôi nói.

"Mau đem đến đây."

"V...vâng!"

Tôi tặc lưỡi, nhìn cô ta hoảng hốt bỏ đi.

Có những lúc cô ta trở nên do dự sau khi tôi đã đối xử tốt với cô ta những ngày này.

Đôi khi phải làm cho cô ta cảm thấy lo lắng khi đối mặt với tôi.

Sau đó, việc chuẩn bị được hoàn tất khi đôi găng tay được đeo vào.

_________

Derrick nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ mặt anh ta như muốn nói: 'thật hiếm thấy.'

"Có vẻ như cô đã trở nên giống con người hơn trong thời gian bị cấm túc."

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau nhiều ngày nhưng thái độ của anh ta đối với Penelope vẫn như vậy.

Tuy nhiên tôi không có thời gian để bận tâm về nó, đó là vì thanh đo độ hảo cảm trên đầu anh ta.

[Độ hảo cảm: 5%]

'Cái gì? Nó tăng lên khi nào vậy?'

Độ hảo cảm của anh ta đã tăng lên mà tôi không hề hay biết. 5% lận đó!

Tôi sững sờ. Nếu độ hảo cảm của anh ta tăng lên chỉ vì anh ta không gặp mặt tôi, vậy thì anh ta phải ghét Penelope đến mức nào chứ?

'Biết vậy thì mình đã nói với anh ta rằng mình bị ốm và không đi được rồi.'

Tôi bắt đầu thấy hối hận vì quyết định của mình.

Nhưng đã quá trễ, chiếc xe ngựa với biểu tượng của gia tộc Eckart đang đứng trước lối đi.

Tôi khẽ cúi đầu như một lời chào, rồi đưa tay ra hiệu với một vệ sĩ đang đứng gần đó.

Đó là vì cỗ xe ngựa cao hơn tôi nghĩ.

Tôi không thể nhìn thấy Derrick đang làm gì vì tôi đang bận rộn với việc chỉnh sửa trang phục để lên xe ngựa.

Đó là khi tôi lên được xe ngựa và quay lại nhìn Derrick.

Anh ta đưa tay về phía trước, nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ.

'Anh ta sao vậy?'

Tôi nghiêng đầu bối rối vì không biết anh ta đang làm gì. Nhưng chúng tôi cần phải nhanh chóng xuất phát nếu chúng tôi không muốn đi trễ.

Không đời nào anh ta lại đi cùng xe với tôi, vì vậy tôi ngồi đợi cửa xe đóng lại.

Nhưng sau đó, Derrick vốn đang đứng yên tại chỗ bỗng bước lên xe ngựa.

'Cái gì! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao anh ta lại leo lên đây?!'

Tôi lục lại trí nhớ để xem mình có làm gì sai không.

Tuy nhiên không có gì xuất hiện trong tâm trí của tôi. Bởi vì chúng tôi chỉ gặp và chào hỏi nhau thôi.

Trong khi tôi đang bận rộn suy nghĩ, Derrick đã ngồi xuống đối diện tôi.

"Ta đi cùng nhau?"

Lông mày anh ta nhăn lại vì câu hỏi của tôi.

"Có vấn đề gì sao?"

"Không... không phải vậy..."

'Có chuyện gì với anh vậy! Anh chưa bao giờ chịu đi chung xe với tôi mà!'

Tôi lắc đầu, đảm bảo rằng tôi sẽ không nói ra ý nghĩ đó. Nhưng mặc dù tôi nói không phải vậy, nếp nhăn của anh ta vẫn không biến mất.

"Nếu cô không thích, cô có thể đi xe khác."

Anh ta nói với giọng lạnh lùng.

Tôi nhìn thoáng ra cửa sổ, tôi thực sự đang cân nhắc làm theo lời anh ta.

Tuy nhiên anh ta đã đóng cửa xe lúc anh ta bước vào, vậy nên trông sẽ rất buồn cười nếu tôi mở nó một lần nữa và bước ra ngoài.

"... em không ghét nó."

Tôi nhìn Derrick và buộc phải nói ra những câu nửa vời.

"Em... thích nó?"

Sau đó, tôi cẩn thận nhìn thoáng qua Derrick để xem phản ứng của anh ta.

Anh ta lườm tôi một cái rồi quay sang chỗ khác.

'Ý tôi là, nếu anh ghét điều này đến vậy, tại sao anh lại làm cho cả hai chúng ta trở nên khó xử?'

Đây có phải là một cách mới để hành hạ Penelope?

Tôi chết cứng khi nhìn anh ta đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

Nhưng tôi nhanh chóng thay đổi suy nghĩ khi tôi nhìn lên đầu anh ta.

[Độ hảo cảm: 6%]

Nó đã tăng 1%.

Tôi tròn mắt nhìn nó khi cỗ xe bắt đầu di chuyển.

'Được rồi, điều gì có thể xảy ra khi ở trong xe ngựa chứ.'

Tôi đã có độ hảo cảm 6% với tôi.

Sẽ không gì có thể khiến con số này giảm trong thời gian ngắn như vậy.

Nhớ đến câu nói 'nếu bạn không tránh được nó, hãy tận hưởng nó', và tôi đã quyết định làm như vậy.

Tuy nhiên, sau khi khởi hành, tôi đã hối hận vì đã đi chung xe với Derrick.

'Thật ngột ngạt! Cứu tôi với!!'

__________

Thời gian như kéo dài vô tận trên đường đến cung điện.

Trong xe chỉ có sự im lặng khiến tôi thở cũng phải thật nhẹ nhàng.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi quyết định mở cửa sổ, nhưng Derrick bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi ngay khi tôi bắt đầu di chuyển nên tôi không thể làm gì được.

Chỉ cần tôi nao núng một chút là anh ta sẽ đột ngột mở đôi mắt đang nhắm nghiền của anh ta và trừng trừng nhìn tôi.

'A! Tại sao lại nhìn tôi như vậy!'

Tôi toát mồ hôi hột, lâu lâu lại nhìn lướt qua [Độ hảo cảm: 6%].

Tôi hét thầm trong sung sướиɠ khi cỗ xe dừng lại trước cung điện.

Cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi cái xe địa ngục này.

'Mình sẽ nhanh chóng ra ngoài, sau đó hít thở bầu không khí trong lành.'

'Cạch-.'

Nhưng trước khi tôi kịp làm vậy, Derrick đột ngột đứng dậy ngay khi cỗ xe mới dừng lại.

Anh ta mở cửa trước tôi và bước ra ngoài.

Sau đó...

"Cầm lấy."