Chương 20: Ngoại truyện 3: Về sau (hoàn)

Sáng sớm Nguyễn Lương còn chưa tỉnh ngủ, Phó Hiệu Chu đã kéo chăn vén tóc mái Nguyễn Lương hôn xuống một cái: "Tôi ra ngoài."

Nguyễn Lương buồn ngủ nhập nhèm, ư ử nói nhỏ: "Bái bai." Phó Hiệu Chu đại khái không hài lòng y đáp lại mình, nếu không phải là kêu Nguyễn Lương dậy thẳng, ngón cái ấn lên gương mặt mềm mại của Nguyễn Lương: "Buổi tối sẽ về."

Nguyễn Lương chậm chạp suy nghĩ một hồi, chậm rãi gật đầu.

"Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, không được chạy loạn." Phó Hiệu Chu vói lưỡi liếʍ liếʍ đôi môi Nguyễn Lương, liếʍ đến ướt đẫm, hiện lên một tầng ánh nước, lại ngậm vào trong miệng liếʍ mυ"ŧ.

Nguyễn Lương hoàn toàn tỉnh táo, Phó Hiệu Chu lại phải đi ngay, trước khi đi lại nói một lần: "Ngoan ngoãn ngồi yên."

Đến khi cửa hoàn toàn đóng lại, Nguyễn Lương ngồi dậy tựa vào đầu giường, ngón tay đan nhau làm một vài động tác vô nghĩa. Y không còn mệt mỏi, vén chăn bước xuống giường, trong phòng có thêm rất nhiều đồ đạc mới, trừ tấm gương đã "tiếp xúc thân mật" kia cùng nhà bếp bị khóa lại, trong phòng ngủ còn nhiều đồ đạc mới hơn, Nguyễn Lương chỉ nhanh chóng nhìn một cái rồi đi ra ngoài, sau đó phát hiện trên bàn trà nhỏ có một máy chơi game.

Nguyễn Lương không mang dép, chân trần đi qua đi lại, thấy máy game trong nháy mắt sửng sốt một chút, rất nhanh nhấc chân lên bàn trà nhỏ đá đá một chút.

(như con mèo =w= )

"Em cũng không có ấu trĩ như vậy." Trong phòng chỉ có một mình y, cũng không biết là nói cho ai nghe.

Trên bàn bày sẵn sandwich kẹp thịt, Nguyễn Lương cầm hai miếng ăn rồi lại bỏ xuống. Y vẫn luôn rất kén ăn, không thích ăn cơm, chỉ có Phó Hiệu Chu tự tay đút y mới có thể ăn nhiều một chút. Gần đây thật vất vả tăng cân một tí, trên mặt có thịt, Phó Hiệu Chu rất thích bóp bóp mặt y.

Bình thường Nguyễn Lương thích ngủ, hôm nay có thêm đồ chơi, y cầm máy game lúc nãy vừa chê "ấu trĩ" nghịch ngợm một hồi. Sắp đến trưa, ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu vào, Nguyễn Lương nhíu mày tùy ý ném máy game xuống đất, lủi vô phòng ngủ. Y đối với mấy món đồ điện tử không có hứng thú, y thích đọc sách hơn, nhưng mà không có cũng không sao. Y có thể yên lặng chờ Phó Hiệu Chu trở về, chờ cả ngày cũng không vấn đề gì.

Phó Hiệu Chu lúc quay về, Nguyễn Lương đang nằm trên giường nhìn trần nhà, nghe được tiếng động Nguyễn Lương lật mình nói: "Bàn để làm gì vậy?" Phó Hiệu Chu đặt một chiếc bàn làm việc trong phòng ngủ.

Phó Hiệu Chu nghiêng đầu cười cười: "Cho em dùng đọc sách."

"Không có sách."

"Hôm nay đi mua liền, tới hiệu sách."

Nguyễn Lương ngồi dậy: "Anh muốn ra ngoài sao?"

"Không muốn ra ngoài?"

Nguyễn Lương lắc đầu một cái, lại lắc tiếp: "Không có... Lát nữa đi liền sao?"

"Em muốn đi lúc nào thì đi."

Nguyễn Lương nhìn Phó Hiệu Chu, nhìn một hồi, quay đầu sang một bên: "Ăn cơm xong đã."

Ra ngoài chưa đến mười phút Nguyễn Lương liền hối hận, mặc dù đội nón cũng không ai chú ý đến y, nhưng y vẫn rất là buồn bực.

Y đoán đây là trừng phạt Phó Hiệu Chu tặng cho y, lý do là ngày hôm qua y tự tiện nhìn người khác, chọc Phó Hiệu Chu nổi giận.

Ở tiệm sách chọn sách xong, hai người lập tức trở về, Nguyễn Lương không chịu được cảm giác dinh dính trên người, việc đầu tiên làm khi vào nhà là cởϊ qυầи áo ra, từ huyền quan đến phòng tắm, quần áo ném dọc đường. Cửa phòng tắm không đóng, tiếng nước rào rào vang lên, Phó Hiệu Chu đem quần áo nhặt lên từng thứ một, tựa vào cửa nhìn Nguyễn Lương một hồi, nhận được điện thoại phải quay về lại công ty.

"Vậy tôi đi trước, em ngoan ngoãn ở yên đây." Đây là lần thứ ba trong hôm nay Phó Hiệu Chu nói như vậy.

Nước theo đuôi tóc nhỏ xuống vai trần, Nguyễn Lương vuốt mặt gật đầu một cái, gương mặt dưới hơi nước mờ mờ càng nhu hòa vô hại hơn, Phó Hiệu Chu không nhịn được tiến vào, bước vào giữa không khí ẩm ướt khẽ hôn môi Nguyễn Lương.

"Ướt." Nguyễn Lương vươn tay chạm lên tóc Phó Hiệu Chu.

"Không sao." Phó Hiệu Chu nói: "Ngoan ngoãn chờ tôi về."

Cánh cửa lần nữa khép lại, Nguyễn Lương cúi đầu đứng dưới vòi sen không biết đang suy nghĩ gì.

Dọn dẹp phòng tắm xong, y lấy sách ra phân loại xếp trên kệ, sửa sang hết các thứ, đột nhiên y tự mình mang dép đi tới huyền quan.

Camera chỗ huyền quan theo dõi di chuyển, Nguyễn Lương ngẩng đầu lên nét mặt cũng không vui, thậm chí có chút phát cáu: "Anh đang nhìn sao?" Trong phòng chỉ có một mình y, câu hỏi như vậy lộ ra nét quỷ dị.

Nguyễn Lương trầm mặt để tay lên chốt cửa xoay, nghe "rắc" một tiếng, cửa mở ra.

Tay nắm chốt cửa của y siết chặt.

Ám chỉ của Phó Hiệu Chu quá rõ ràng, buổi sáng Nguyễn Lương đã nhận ra. Phó Hiệu Chu hiển nhiên không hy vọng y đi ra ngoài, vì vậy mới nhắc nhở y hết lần này tới lần khác, đây là dò xét, kết quả tốt nhất chính là y ngoan ngoan ở trong phòng chờ Phó Hiệu Chu trở lại.

Nếu như y không nghe lời? Nguyễn Lương nhiều lần làm trái lời Phó Hiệu Chu.

Cửa mở toang, hành lang âm u lạnh lẽo, gió lạnh quét qua, Nguyễn Lương không có chút ham muốn nào muốn đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên y không trông mong tìm hiểu sẽ có kết quả gì. Y căn bản không muốn tìm hiểu, càng không muốn đi ra ngoài.

Nguyễn Lương sập cửa lại, thậm chí còn hung hăng khóa trái, tức anh ách, suy nghĩ Phó Hiệu Chu trở lại nhất định phải tìm hắn hỏi rõ.

Chỉ một lát sau, cửa bị gõ.

Nguyễn Lương đã nghĩ đến người ngoài cửa là ai, nhưng vẫn do dự một chút, hỏi: "... Ai?"

"Là tôi." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Phó Hiệu Chu.

Nguyễn Lương mở cửa, người đàn ông bên ngoài cười cười trông vô hại, giống như tất cả những thứ này đều không phải kế hoạch của hắn. Nguyễn Lương đoán có lẽ hắn đã đứng ở hành lang, thông qua camera nhìn y, một khi y bước ra ngoài... Y cũng không đi được.

Cánh cửa sau lưng Phó Hiệu Chu đóng lại, Nguyễn Lương nhìn thẳng vào hắn.

"Anh không khóa cửa."

"Xin lỗi." Phó Hiệu Chu đáp lại chẳng chút thành ý.

Phó Hiệu Chu vẫn ở dưới lầu quan sát, điều này khiến Nguyễn Lương an tâm biết bao, ít nhất hắn vẫn đang nhìn y.

Nguyễn Lương còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy tay phải của Phó Hiệu Chu, á họng.

Phó Hiệu Chu nương theo ánh mắt y: "Sáng nay đã đeo vào rồi, em không phát hiện thôi."

Khi đó Nguyễn Lương mệt mỏi chết được.

Phó Hiệu Chu nắm được mấy đầu ngón tay Nguyễn Lương, từng chút từng chút xoa bóp: "Nếu em dám bước ra ngoài, tôi lập tức nhốt em lại." Phó Hiệu Chu nói rất ung dung, trên mặt thậm chí mang theo nụ cười: "Ép em phải đeo nhẫn lên, cùng một chỗ với tôi."

Nguyễn Lương không sợ chút nào, ngược lại tăng thêm hứng thú nhìn hắn chằm chằm: "Nhưng em không đi ra ngoài."

Phó Hiệu Chu cười, phết qua mũi y, một chiếc nhẫn khác chẳng biết xuất hiện trong tay hắn lúc nào, nhẫn bạc rất đơn giản, bên trong khắc một chữ "F", là họ của Phó Hiệu Chu.

(Phó Hiệu Chu pinyin là Fù Xiào Zhōu.)

Nguyễn Lương dường như rất thích thú, cầm trong tay nghịch nghịch, vừa lặp lại lần nữa: "Em không có ra ngoài."

"Ừ." Phó Hiệu Chu kề sát trán y: "Rất nghe lời, nhất định thưởng."

Nguyễn Lương lại tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út Phó Hiệu Chu xuống, phía trên khắc chữ "R". Y đem hai chiếc nhẫn cầm trong tay, đi về phòng ngủ, ở trên giường lăn một vòng, ngẩng đầu tùy ý nói: "Vả lại em vốn chung một chỗ với anh."

Phó Hiệu Chu cong cong khóe miệng.

Nguyễn Lương đeo chiếc nhẫn lên tay mình, lại đeo lên cho Phó Hiệu Chu, quan sát một hồi rất hài lòng liếʍ liếʍ môi, nhìn về phía Phó Hiệu Chu: "Không được quên khóa cửa nữa." Y vẫn rất để ý chuyện cánh cửa.

"Được." Phó Hiệu Chu cầm tay Nguyễn Lương hôn một cái, đôi môi lành lạnh dán lên ngón tay, khiến trái tim loạn nhịp. Hắn nâng mắt nhìn Nguyễn Lương thật sâu: "Em là của anh."

Nguyễn Lương không có bất kỳ dị nghị: "Em là của anh."

Hai người ôm nhau ngã xuống giường, hôn đối phương, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt cùng nhau quấn quít.

Hết phiên ngoại 3.

- Toàn văn hoàn -

-----------------------

Khúc cuối thay xưng hô tí cho nó ngọt ngào O w O

Vậy là mình chính thức hết truyện rồi nheeeee ^^ Cám ơn mọi người đã theo tui đến giờ, chịu được độ nhây lầy cụa tui

Love youuuu.