Chương 8

8.

Vài ngày trước, khi tôi mời Hà Băng Vũ ăn cơm, cô ấy không nhìn nổi gương mặt ủ rũ của tôi, liền đề nghị sẽ giới thiệu đối tượng cho tôi.

“Đàn ông ấy mà, tạm biệt liền tạm biệt, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn.”

Cô ấy lướt lướt điện thoại vài cái, “Ừm, người này thế nào, 1m83, nha sĩ, mặc áo blouse, rất có khí chất.”

Lúc đó tôi không thèm suy nghĩ liền từ chối, nhưng hiện tại Phương Tri Tuân muốn đến nhà tôi, nếu muốn cho hắn một liều thuốc mạnh, tôi cần một người trợ giúp.

Vị nha sĩ kia đến rất nhanh, anh ấy tên là Quý Hạc, diện mạo thanh tú, khí chất dịu dàng.

10 phút sau, Phương Tri Tuân gõ cửa, là anh ấy đi mở cửa.

Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt Phương Tri Tuân lập tức trở nên điên cuồng.

Hắn túm lấy cổ áo của Quý Hạc, ép anh ấy vào tường, gầm lên chất vấn: “Mày c.m.n là thằng nào?”

Quý Hạc không hề hoảng hốt: “Tôi là người theo đuổi của cô Khúc Miên Miên, cô ấy mời tôi đến nhà ăn cơm.”

Anh ấy khẽ cười: “Anh chính là anh Phương, bạn trai cũ của cô ấy phải không?”

“Tao là chồng của Miên Miên, là người được pháp luật công nhận.” Phương Tri Tuân nghiến răng nghiếng lợi, “Mày theo đuổi cô ấy? Nghĩ tao ch ế t rồi sao?”

Tôi mặc tạp dề kịp thời nhắc nhở: “Đã là chồng trước rồi.”

Phương Tri Tuân buông Quý Hạc ra, đi về phía tôi với vẻ mặt thương tiếc.

“Miên Miên, anh đã nói rồi, trong từ điển của anh không có từ ly hôn, chỉ có góa bụa.”

“Ồ”.

Tôi thờ ơ hất tay ra.

“Phương thức ly hôn không chỉ có mỗi thỏa thuận, tôi đang giữ thể diện cho anh, đừng ép tôi phải đâm đơn kiện ra tòa.”

Hai mắt Phương Tri Tuân đỏ thẫm, nước mắt theo xương quai hàm của hắn rơi xuống.

Hắn như không nghe thấy lời tôi nói, run tay lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

“Em nói đeo viên kim cương lớn quá phô trương, anh đã mời nhà thiết kế trang sức đặc biệt thiết kế chiếc nhẫn này... Đến đây Miên Miên, anh đeo lên cho em.”

Quý Hạc tiến lên vài bước, gạt tay hắn ra, “Anh Phương, anh làm gián đoạn cuộc hẹn của tôi và cô Khúc.”

Chiếc nhẫn bạc rơi xuống sàn nhà, phát ra một âm thanh chói tai.

Dường như nó cũng đang chỉ ra rằng duyên phận của tôi và Phương Tri Tuân chỉ có thể đến đây.

“Mày c.m.n là cái thá gì?!”

“... Phương Tri Tuân!” Trước khi nắm đấm của hắn giáng xuống mặt của Quý Hạc, tôi hét lên.

“Chúng ta đã kết thúc rồi, anh còn muốn làm loạn đến khi nào đây?”

Sự thù địch của người đàn ông lập tức tan biến khi tôi mở miệng.

Tôi cúi người nhặt chiếc nhẫn tinh xảo kia lên, ném nó và thùng rác một cách lạnh nhạt trước mặt Phương Tri Tuân.

“Đồ vật vô dụng, còn giữ lại làm gì?”

Tôi trừng mắt nhìn biểu tình của Phương Tri Tuân vụn vỡ thành từng mảnh.

Vẫn cảm thấy chưa đủ, tôi chậm rãi ghé sát vào lỗ tai của hắn, khẽ thở dài: “Kỹ thuật diễn không tồi...”

“Đôi khi tôi nghĩ, nếu anh có thể lừa dối tôi 7 năm, tại sao không giấu kỹ hơn một chút... có bản lĩnh thì lừa dối tôi cả đời đi chứ.”

Anh mắt của Phương Tri Tuần gần như khẩn cầu, giọng nói khàn đến mức giống như bị giấy nhám mài đi, mang theo tiếng nức nở dày đặc:

“Em nói chỉ cần trải qua sự thống khổ mà em đã phải chịu đừng, em sẽ cho anh thêm một cơ hội nữa mà.”

“Anh đã làm được rồi không phải sao... Miên Miên?”

“Như vậy đi...” Tôi lạnh lùng nhướng mày, “Quỳ xuống xin lỗi tôi đi, tôi sẽ cân nhắc một chút.”

Phương Tri Tuân khụy gối quỳ xuống không chút do dự.

Giống như một con chó hấp hối bò lổm ngổm ở dưới chân tôi.

“Xin lỗi, Miên Miên của anh, rất xin lỗi...”

Suy nghĩ đột nhiên quay trở lại nửa năm trước.

Phương Tri Tuân trong bộ vest chỉnh tề, quỳ một chân ở trước mặt tôi, cầm hoa tươi và chiếc nhẫn cầu hôn tôi.

Ngày đó tôi khóc nhòe cả lớp trang điểm, ôm eo hắn đe dọa: “Phương Tri Tuân, nếu anh dám đối xử không tốt với em, em sẽ không buông tha cho anh.”

Hắn dùng nụ hôn để hứa hẹn, vội vàng say đắm.

“Anh yêu em, cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi.”

Lời hứa vừa dày vừa nặng như thế, vậy mà giờ phút này dường như lại trở thành một trò hề.

Tôi ngẩng đầu lên, không muốn để hắn nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của mình.

Phương Tri Tuân vẫn đang cực khổ cầu xin.

“Bảo quỳ liền quỳ, có cần phải hèn mọn đến thế không.”

Tôi châm chọc, cực kỳ xấu xa mà cười thành tiếng.

“Có lẽ... chỉ khi anh ch ế t đi, tôi mới có thể thật sự buông bỏ thù hận.”