Chương 9

9.

Phương Tri Tuân hồn bay phách lạc rời đi.

Đã nhiều ngày, tôi không nhận được video tự làm hại bản thân của hắn.

Dưới sự tác hợp của Hà Băng Vũ, Quý Hạc tấn công tôi rất mãnh liệt.

“Tôi đã xem những tin tức trong thành phố, thành thật mà nói, tôi rất thưởng thức tính cách dám yêu dám hận của cô Khúc.”

Tôi hơi xấu hổ.

“Xin lỗi, tôi tạm thời không có ý định yêu đương.”

“Tôi tin rằng anh cũng đã nhìn ra, ngày đó tôi chỉ là lợi dụng anh, không phải anh thì cũng sẽ có người khác.”

Quý Hạc nhướng mày: “Không cần xin lỗi, tôi rất vui vì cô đã tìm tôi mà không phải là người đàn ông khác.

Tôi cười nhạt: “Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Dứt lời liền rời đi không chút lưu luyến.

Đoạn tình cảm trước đó đã hao tốn của tôi 7 năm, có lẽ vì nỗi đau quá sâu nên tôi không còn chút hứng thú nào với loại sinh vật như đàn ông nữa.

Nửa tháng sau, tại cuộc họp định kỳ của công ty, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Phương Tri Tuân.

Tôi cúp máy, hắn lại gọi đến.

Lại cúp máy, hắn lại đổi một số khác để gọi,

Tôi không nhịn được nữa: “Anh có phiền hay không...”

Tôi muốn nói, anh có phiền hay không, không chịu kết thúc đúng không, mới ngừng nghỉ được mấy ngày lại bắt đầu.

Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng.

Đầu dây bên kia là một giọng nói xa lạ.

“Xin chào, xin hỏi cô là cô Khúc, vợ của anh Phương Tri Tuân đúng không?

“Anh Phương đã nhảy lẩu t ự s á t vào lúc một giờ chiều nay, mời cô đến đồn cảnh sát để nhận lại thi thể và xác nhận danh tính của người ch ế t.”

“...”

Điện thoại rơi xuống đất, đầu tôi nổ tung.

Phương Tri Tuân... thật sự ch ế t rồi sao?

Bời vì câu nói “Có lẽ chỉ khi anh ch ế t đi, tôi mới có thể thật sự buông bỏ thù hận” kia của tôi.

Hắn dùng nửa tháng để lo liệu xong hậu sự, một giờ chiều đứng trên sân thượng, ung dung ch ế t đi.

Cảnh sát nói trước khi nhảy xuống, hắn đã soạn một đoạn tin nhắn trong ghi chú trên điện thoại của mình, là dành cho tôi.

Cuộc họp tạm dừng, tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, ngây người một lúc lâu.

Tôi không hỏi cảnh sát nội dung ghi chú mà hắn viết, cũng không đi nhận thi thể.

Đã quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn rồi.

Đây có phải là trả thù thành công rồi không?

Tôi không nói rõ trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì.

Rõ ràng cách đây không lâu tôi còn nép vào trong lòng hắn, bàn bạc chi tiết về hôn lễ. Tôi nói rằng sau khi kết hôn muốn sinh một đứa con gái, sẽ tạo cho con bé một kiểu tóc xinh đẹp, mặc cho con bé những chiếc váy nhỏ xinh.

Phương Tri Tuân vùi đầu vào cổ tôi, giọng rầu rĩ, “...Không cần, anh không muốn đứa trẻ làm phân tán sự chú ý của em.”

Tôi chọc vào trán hắn, “Này, anh ghen với cả con gái sao.”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, em yêu anh nhất, cho dù có con cũng sẽ không thay đổi.”

Cái đầu lông xù cọ vào cổ tôi, giống như một chú chó nhỏ dính người.

Hắn vừa nghiêm túc vừa nũng nịu nói: “Miên Miên yêu Phương Tri Tuân nhất, nhưng Phương Tri Tuân chỉ yêu một mình Miên Miên.”

“..”

Từ người yêu quay lưng thành kẻ thù, chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh như băng.

Nằm trong đồn cảnh sát, không người hỏi han.

Trong lúc ngẩn ngơ, tôi nhớ đến câu nói của Phương Tri Tuân: “Trong từ điển của anh không có từ ly hôn, chỉ có góa bụa.”

Mời lời thành sấm.

Có cơn gió thổi qua cửa sổ, tôi chậm rãi thở ra một hơi.

Cứ như vậy đi.

Phương Tri Tuân, kiếp sau đừng gặp lại.

Chúng ta đã thanh toán xong.