Chương 14: Dạo Phố

Hai người ăn xong cơm trưa, cùng nắm tay nhau đi dạo phố, Tôn Điềm Điềm nhìn trúng một cửa hàng có nhiều váy đẹp, hai người cùng nhau đi vào, Tôn Hoài Đường chọn vài bộ để cô thử cũng ở một bên đưa ra ý kiến hợp lý, cuối cùng thanh toán tiền cho cô.

Sau khi mua đồ xong, Tôn Hoài Đường cùng cô đi vào một tiệm trà sữa gần đấy giải khát, Tôn Điềm Điềm gọi hai cốc trà sữa trân châu, còn muốn định gọi thêm kem thì Tôn Hoài Đường ngăn lại, anh tận tình khuyên bảo:

"Trà sữa và kem đều rất lạnh, thử một chút là được rồi, em lại sắp đến kỳ sinh lý, ăn nhiều đồ lạnh không tốt cho cơ thể, lần sau đi dạo phố lại mua cho em được không?"

Tôn Hoài Đường vừa cao vừa soái, nói chuyện với bạn gái lại ôn nhu săn sóc như vậy, nhân viên cửa hàng cùng hai ba người khách hàng xung quanh đều nhìn Tôn Điềm Điềm bằng ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.

Nhiều ánh mắt nhìn tới làm Tôn Điềm Điềm đỏ mặt, cô ngượng ngùng nói với nhân viên cửa hàng: "Ừm... Tôi không lấy kem nữa, hai ly trà sữa là được rồi, cảm ơn.”

Hai người đi đi dừng dừng đi dạo cả buổi, khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Tôn Hoài Đường đi vào mua một ít đồ.

Tôn Điềm Điềm ngồi trong xe chờ, thấy anh trở về túi lớn túi nhỏ liền hỏi: “Anh Đường mua cái gì vậy…”

Ngoài một đống đồ ăn vặt thì trong túi còn có mấy hộp BCS quen thuộc.

Tôn Điềm Điềm ngậm miệng, ngón tay hơi khựng lại một chút, sau đó ném túi ra băng ghế đằng sau.

Tôn Hoài Đường thấy gương mặt đỏ ửng mất tự nhiên của Tôn Điềm Điềm, anh sờ sờ mũi, cố làm như không có chuyện gì: “Mấy cái cũ xài hết rồi, lần này trở về anh chưa kịp mua, hơn nữa tối qua anh cũng đã nói sẽ mua…”

“Em biết rồi, anh đừng nói nữa mà.” Tôn Điềm Điềm che mặt.

Mấy cái lần trước mua, anh cũng xài hết rồi…

Tôn Điềm Điềm chợt nhớ đến những hình ảnh ngày hôm đó—

Trước khi quay về trường một ngày, Tôn Hoài Đường nói dối với mọi người rằng muốn đưa cô đi công viên trò chơi để thả lỏng tinh thần, kết quả liền kéo cô vào khách sạn, cả hai ở trong phòng cả một ngày, phòng tắm, trên bàn, cửa sổ sát đất, trên giường… Nơi nào đều lưu lại vết hoan ái của bọn họ. Bữa tối cũng đặt đồ ăn bên ngoài giao tới, thẳng cho đến khuya mới trở về nhà.

Vô tình nhớ lại chuyện xưa, Tôn Điềm Điềm lắc lắc đầu.

Tôn Hoài Đường thấy thế, nghĩ rằng cô đang xấu hổ không nói chuyện. Một hồi sau, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, mới nói: “Sắp 6 giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm chiều nhé, sau đó đi xem phim, được không em?”

“Dạ, em muốn ăn mì.”

Tôn Hoài Đường liền lái xe đến tiệm mì mà cô thích nhất, cả hai thường xuyên đến đây ăn, ông chủ nơi này cũng quen biết họ.

Nhìn thấy hai người bước vào, ông chủ lập tức cười nói: “Lâu rồi mới thấy hai đứa tới ăn. Vẫn món cũ nhỉ, thêm vừng nhiều cay.”

“Một chén ít cay nữa ạ! Cảm ơn ông chủ!” Tôn Điềm Điềm lễ phép cười nói.

“Haha! Không có gì.” Ông chủ xua xua tay nói, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Tôn Điềm Điềm không chỉ thích ăn đồ ngọt mà còn vô cùng thích ăn cay, càng cay càng tốt. Tuy nhiên, Tôn Hoài Đường từ bé đã không thể ăn cay, qua nhiều năm, anh vì Tôn Điềm Điềm mà cũng cố gắng tập ăn cay, không sợ ăn xong gương mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Khi hai người đã ở bên nhau, Tôn Điềm Điềm mới biết Tôn Hoài Đường vì cô mà cố gắng ăn cay, vì thế cô cấm không cho anh làm như vậy nữa. Tôn Hoài Đường nghe lời cô, nhưng khi hai người cùng đi ăn, Tôn Hoài Đường cũng không để cô ăn cay một mình, gọi thêm một phần hơi cay là được. Tôn Điềm Điềm thấy vậy trong lòng như chảy một dòng nước ấm, cũng không bắt ép anh nữa.

Hai người ăn mì xong, gió đêm nhàn nhạt thổi đi những giọt mồ hôi trên người, mang đến không khí mát mẻ.

Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn mặt Tôn Hoài Đường, nhịn không được mỉm cười.

Tôn Hoài Đường nhìn cánh môi đỏ hồng đang sưng lên của cô do vừa ăn cay, hầu kết trượt lên xuống: “Em còn muốn đi xem phim không?”

“Đương nhiên là muốn.”