Chương 13: Bạn Gái

Hai người nói với Tôn lão phu nhân một tiếng, lại nói thím Lý và dì Vương cơm trưa cùng cơm tối không cần phần bọn họ, Tôn Hoài Đường lái xe mang Tôn Điềm Điềm đi ra ngoài.

Trên xe, Tôn Điềm Điềm hỏi Tôn Hoài Đường, “Anh Đường, chúng ta đi đâu vậy?”

“Điềm Điềm, em muốn đi đâu?”

Ngón tay thiếu nữ trống cằm, “Để em nghĩ xem……”

“Chúng ta đi xem phim đi! Em còn muốn đi dạo phố, mùa hè năm nay em còn chưa có mua những bộ váy xinh đẹp đâu! Còn có, em muốn uống trà sữa, ăn kem……”

Nhìn cô gái nhỏ vừa đếm ngón tay miệng không ngừng nói, trong mắt Tôn Hoài Đường hiện lên ý cười, giọng anh ôn nhu nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước được không? Anh biết một chỗ có đồ ăn rất ngon."

Đó là một nhà hàng tầm chung, trang trí theo phong cách đơn giản mà tinh xảo, lúc này đang là giữa trưa, nhiệt độ ngoài trời lên cao, nhà hàng liên tục có người tiến vào rất nhộn nhịp thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Ngồi bên cạnh cửa kính trong suốt, Tôn Điềm Điềm tay chống cằm nhìn ra phía bên ngoài ngắm cảnh. Tôn Hoài Đường chọn vài món dựa theo khẩu vị của cô, sau đó buông thực đơn xuống, nhận lấy nước lọc mà người phục vụ bưng tới, ôn thanh lịch sự nói câu “Cảm ơn”.

Người phục vụ là tiểu nữ sinh, tốt nghiệp cao trung nghỉ hè tới nhà hàng làm thêm vài buổi, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đang nói chuyện với mình, thanh âm còn ôn nhu dễ nghe như vậy, quả thực muốn say mê trong đó.

Liếc mắt trộm nhìn Tôn Hoài Đường, cô phục vụ thẹn thùng nói một câu “Không cần khách khí”, mới vội vàng rời đi.

“Anh Đường đúng là có mị lực thật vô hạn mà, chỉ một câu nói cũng có thể khiến nữ sinh người ta thẹn thùng như vậy.” Tôn Điềm Điềm tấm tắc nói.

Tôn Hoài Đường biết cô là đang cố ý chế nhạo mình, khóe mắt đong đưa, khẽ lắc đầu cười cười không nói chuyện.

Tôn Điềm Điềm quay đầu hừ nhẹ.

Một lát sau, đồ ăn được mang lên, hai người đang ngồi ăn.

Đột nhiên, phía sau Tôn Điềm Điềm vang lên một giọng nữ tràn ngập sự vui mừng, “Hoài Đường học trưởng!”

Người tới mặc một bộ váy trắng dài dịu dàng thục nữ, vòng eo tinh tế, dáng người cao gầy, đi đến trước mặt Tôn Hoài Đường, thanh âm mềm mại nói: "Hoài Đường học trưởng, thật trùng hợp, anh cũng đến chỗ này ăn cơm sao?”

Tôn Hoài Đường gật đầu đáp lại, “Ừm.”

Học muội xoay người, phát hiện còn có một cô gái đáng yêu đang ngồi, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn mình.

Vị học muội kia nhìn và đánh giá cô gái trước mắt mới dò hỏi Tôn Hoài Đường, "học trưởng, vị này chính là……”

Nhìn người trước mặt, Tôn Điềm Điềm cảm thấy vị tỷ tỷ này lớn lên cũng thật xinh đẹp, nhưng ánh mắt nhìn anh Đường, cô không thích chút nào, bởi vì khi nhìn thấy anh ánh xuất hiện sự ái mộ.

Tôn Điềm Điềm khẽ nhíu mày, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Tôn Hoài Đường nhàn nhạt trả lời, “Cô ấy là bạn gái của tôi.”

Lúc trước ở trường học, chưa từng nghe nói qua Tôn Hoài Đường có bạn gái, mọi người đều nói Tôn Hoài Đường ôn nhu trầm tĩnh, tính cách nội liễm*, suy đoán anh chắc hẳn là thích kiểu nhẹ nhàng thục nữ, học muội vừa nghe, cho rằng mình là người phù hợp, nào ngờ hôm nay——

* Theo gg thì: nội liễm nghĩa là ẩn vào bên trong/thu lại vào bên trong nên "dung mạo tuấn dật nội liễm" nghĩa là vẻ đẹp trai với những đường nét không quá sắc sảo, góc cạnh nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút. Vậy nên, có thể dịch là gương mặt đẹp trai nam tính.

Nhìn cô gái trước mắt, bản thân cười mỉm đến không tiếng động, thật không nghĩ tới Hoài Đường học trưởng sẽ thích kiểu con gái vô tư hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu, liền xấu hổ cười nói:

“Cái kia…… Học trưởng, em còn có việc, nên đi trước.”

Nhìn bóng dáng cô gái chật vật rời đi, Tôn Điềm Điềm cảm khái thở dài.

Người đàn ông này như thế nào có thể có nhiều hoa đào vây quanh như vậy chứ, nhưng nghe được anh trước mặt người khác gọi mình là bạn gái, nội tâm cô vui vẻ trở lên thoải mái hơn nhiều.

Ngoắc ngón tay về phía Tôn Hoài Đường, cô khẽ cười nói: “Lại đây.”

Tôn Hoài Đường không rõ, thấy cô có ý bảo anh liền vươn đầu qua, khom lưng cúi người làm theo, ngay sau đó khuôn mặt tuấn tú nhận được một nụ hôn của Tôn Điềm Điềm.

Bên tai lại nghe thấy thanh âm ngọt ngào mềm mại của cô vang lên, “Bạn trai nói chuyện thật là dễ nghe.”

Tôn Hoài Đường mỉm cười sáng lạng, lòng bàn tay sờ sờ gương mặt, xúc cảm mềm mại ấm áp của cô vẫn còn đọng lại.

“Được rồi, bạn gái thân mến! nhanh ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết cả rồi.”

Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, cúi đầu ăn cơm, nhìn thấy trong chén đều là thịt tôm Tôn Hoài Đường vì cô mà bóc sạch vỏ trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.