Chương 49: A —— càng không cần nhắc đến cái chăn bẩn có mùi của đại ca!

Diệp Khả mềm oặt dựa vào ngực anh, buông thả du͙© vọиɠ, trầm luân cùng anh.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ chồng chất lại, lên đến đỉnh, chúng lũ lượt kéo đến côn ŧᏂịŧ hung ác của nam sinh, cô nhóc kêu rên không biết liêm sỉ, giọng vừa nhỏ vừa dâʍ đãиɠ.

Hứa Xế cúi đầu hôn cô, nuốt hết tiếng kêu của viên kẹo nhỏ trong tim mình.

Anh khen cô, “Bé ngoan, cô bé ngoan, kẹp chặt quá.”

Cô liền thẹn thùng, cong mũi chân lại, tiết ra. Một đợt dâʍ ŧᏂủy̠ tách tách rơi xuống đất, Đại Vương đang bắt sâu bên ngoài ngửi được mùi chạy vào, đầu tiên cọ cọ chân Hứa Xế, sau đó ngẩng đầu liếʍ mông Diệp Khả.

Đầu lưỡi dài cuộn lại, liếʍ hết thứ mà hai người tiết ra.

Lúc liếʍ nhìn nó rất hèn, đuôi còn không ngừng phe phẩy, lớp lông cứng quét qua làn da mềm mại, khiến tim cô chợt đập nhanh.

“Đừng, Đại Vương đừng liếʍ.”

Cô nhóc hoảng sợ dịch lên trên tránh, muốn ôm Hứa Xế nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát được vì bị anh khống chế. Nam sinh nở nụ cười rất xấu xa, cố ý ngồi xổm xuống —— chó săn Đức trực tiếp liếʍ bộ phận kết hợp của hai người.

Nổi da gà.

Cô kêu thảm thiết.

“Á!”

Diệp Khả cảm thấy mình đã chết, chết thành mảnh vụn.

Cô khóc thút tha thút thít, huyệt thịt điên cuồng mấp máy, “Em không muốn nữa, anh xấu, người ta không thể tiết được nữa, eo đau lắm.”

Hứa Xế hôn lên nước mắt cô, “Dám không muốn nữa à.”

Nói xong bóp mạnh cặp mông tím bầm.

Diệp Khả kêu rên, đau đến nỗi bật khóc, cô kẹp chặt lại khiến Hứa Xế hít hà một hơi. Đại Vương xúm lại quanh hai người, nó không hiểu sao chủ nhân lại không cho nó liếʍ, nó muốn liếʍ, nó muốn liếʍ!

Để nó liếʍ đi.

Nam sinh cắn tai cô, “Có muốn anh bắn vào trong em không?”

Diệp Khả lắc đầu, vẻ mặt uể oải, “Không muốn không muốn, đại ca đừng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cho bé.”

Hứa Xế cười.

“Thật sự không muốn à?”

Anh rút côn ŧᏂịŧ ra, qυყ đầυ cọ xát ở mép huyệt, ma sát qua lại theo kẽ hở.

Cảm nhận được điểm nhỏ nổi lên, lại cố ý chọc.

Tên khốn này.

Diệp Khả òa khóc, véo cánh tay anh, “Đại ca tha em đi, bé muốn được bắn, muốn được đại ca bắn đầy vào trong.”

Hứa Xế hôn lên tóc cô, “Vừa nãy em còn nói là không muốn mà, Diệp Khả.”

Mẹ nó đây là nỗi khổ cuộc đời gì vậy.

Cô nhóc nén nước mắt lại, chủ động cầm lấy côn ŧᏂịŧ nhét vào trong huyệt, sau khi nhét vào, cô dùng hết sức để kẹp lấy. Vốn dĩ tiểu huyệt của cô đã nhỏ, không thể bao trọn lấy anh, bây giờ cô phải ra sức kẹp lấy, còn cắn môi khóc.

Tim Hứa Xế mềm nhũn.

Cắm mạnh đến điểm cuối cùng, phát ra tiếng phụt phụt, từng dòng nước chảy ra ngoài.

Anh véo cổ cô, “Sau này còn nghịch ngợm nữa, anh sẽ bắn vào trong cho em mang thai.”

Diệp Khả khóc huhu, khóc đến nỗi mẹ không nhận. Cuối cùng cô bị Hứa Xế bắn cho suýt thì mất khống chế, tụt xuống khỏi người đại ca, chỉ có thể bò trên mặt đất. Bày ra gương mặt cẩu nịnh nọt rác rưởi, cô nhóc tức giận: “Người ta không nghịch ngợm, anh cứ một lúc lại trừng phạt em, một lúc lại trừng phạt em, còn muốn để em mang thai, bảo bối vẫn là một em bé mà, anh dám để cho em mang thai sao?”

Cô uốn thẳng đầu lưỡi, chống nạnh ra oai, “Nếu em thật sự mang thai, đại ca, anh sẽ bị người nhà xử lý đó nha.”

Bản tính của khỉ tinh đã lộ ra một chút.

Lau sạch dươиɠ ѵậŧ, Hứa Xế vo giấy lại ném vào thùng rác. Nhìn tiểu đệ nằm trên đất kêu rên, anh cười, “Người có thể xử lý anh vẫn chưa ra đời đâu, cho dù có, anh cũng sẽ khiến người đó không thể ra đời.”

Xách Diệp Khả lên, cắn một cái, “Nhà anh không nhận con rơi, nếu thực sự có thì em gả vào đi.”

Diệp Khả:!!!

Tên chó Hứa Xế.

Em chỉ muốn quấn lấy anh để có đồ ăn vặt, làm một tiểu đệ thôi, ấy vậy mà anh muốn cưới em!

“Anh mơ đi!” Cô giương nanh múa vuốt đánh anh, hận không thể đánh gương mặt quá đẹp trai này đến mức mờ đi. Hứa Xế không còn u ám như vừa nãy nữa, anh đã cười thoải mái hơn, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô mà véo, “Anh rất muốn, em không hiểu đâu, Candy.”

Diệp Khả muốn điên.

Cảm thấy giá trị quan và nhân sinh quan đều sụp đổ.

Cô thở phì phò xoay người sang chỗ khác, ngược lại Hứa Xế ôm lấy cô từ phía sau, dỗ dành cô, “Em nghĩ đi, gả cho anh, muốn ăn gì cũng được, không phải em thích ngửi mùi chăn của anh sao? Bảo bối à, đến lúc đó, em có thể ngửi nó đi ngủ mỗi ngày.”

Diệp Khả ngẩn ra.

Hơi chần chừ.

Trong lòng lại rất thành thật nghĩ về đồ ăn vặt ngon ở nhà Hứa Xế, bánh quy và sô cô la nhập khẩu, đặc sản nổi tiếng ở nơi khác, trái cây bản xứ cực kỳ ngon, bánh kem đồ ngọt như đầu bếp nhà hàng làm…

A —— càng không cần nhắc đến cái chăn bẩn có mùi của đại ca!

“Sau đó em có thể làm tiểu đệ của anh cả đời, chính là cái loại in trên sổ hộ khẩu đó.”

Hứa Xế duỗi tay nhéo đầu nhũ của cô.

Giọng anh rất trầm rất khàn, anh tiếp thục dụ dỗ cô.

Diệp Khả bừng tỉnh.

Tiểu đệ trên quy định pháp luật!

Chân chó trong biến chế!

Cô quá ngu rồi.

Ngu ngốc đáng yêu, khỉ tinh, tất cả anh đều thích. Gương mặt anh dịu dàng, anh bóp cằm cô, “Em có chịu không, bảo bối? Gả cho anh, gả cho đại ca em yêu nhất.”