Chương 12: Ai cho phép em nhận điện thoại của anh?

Xuống máy bay, cả người Doãn Dĩ Mạt đều mệt muốn chết rồi, hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nằm trên giường khách sạn ngủ một giấc, bọn họ liền gọi taxi đến khách sạn đã đặt trước đó.

Sau khi thu dọn hành lý, Hạ Cảnh Nho liền bế Doãn Dĩ Mạt lên giường, “Bảo bảo, mệt muốn chết rồi, ngủ đi” anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho cô.

Doãn Dĩ Mạt gật gật đầu với anh, cảm giác mệt nhọc đột kích làm cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Màn đêm buông xuống, Doãn Dĩ Mạt tỉnh lại xoa xoa mắt, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, phát hiện hành lý đã được thu thập xong, nhưng không thấy thân ảnh Hạ Cảnh Nho đâu. Cảm xúc đột nhiên dâng lên, đang muốn mở miệng kêu anh, thì thấy anh mặc áo ngủ lau tóc từ phòng tắm đi ra.

Ngay khi nhìn thấy Hạ Cảnh Nho đi ra, Doãn Dĩ Mạt trực tiếp từ trên giường đi chân trần xuống, nhảy lên người anh, đầu dựa vào ngực anh cọ cọ, ủy khuất ba ba nói: “Em cho rằng anh đã đi đâu rồi chứ, em tỉnh lại không nhìn thấy anh!”

Hạ Cảnh Nho thấy cô lại không đi giày, đánh một cái vào mông cô: “Lại không đi giày liền xuống giường, xem ra anh phải để em nhớ thật kỹ mới được.”

Anh nâng mông cô lên, bế cô lên giường, thân thể dán chặt vào người cô, ôm mặt cô hôn xuống.

Đầu lưỡi vói vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô ôn nhu liếʍ láp triền miên. Doãn Dĩ Mạt bị hôn cực kỳ thoải mái, cũng vươn đầu lưỡi của mình ra đáp lại anh, cứ như vậy trao đổi nước bọt lẫn nhau, ôn nhu hôn môi.

Doãn Dĩ Mạt ô ô ư ư mới vừa động tình, Hạ Cảnh Nho đã buông lỏng cô ra, vỗ mông cô nói: “Đi tắm, chuẩn bị ăn cơm!”

Cô không tình nguyện “Ồ” một tiếng, Hạ Cảnh Nho cười cười nói: “Thế nào? Dục cầu bất mãn? Chờ cơm nước xong anh lại tiếp tục yêu em!”

Sau khi tâm tư bị vạch trần, Doãn Dĩ Mạt thẹn thùng đẩy anh ra, đi vào phòng tắm đi tắm.

Hạ Cảnh Nho gọi hai phân bò bít tết của khách sạn, còn có hai ly sữa bò cộng thêm một ít điểm tâm ngọt. Doãn Dĩ Mạt thật sự đói lả rồi, ăn một phần bò bít tết sau đó điểm tâm ngọt gần như bị cô tiêu diệt không còn gì.

Mắt thấy cô sắp ăn miếng bánh mì cuối cùng, Hạ Cảnh Nho duỗi tay ngăn cô lại, “Buổi tối ăn ít thôi, không phải mỗi ngày em đều la hét muốn giảm béo sao!”

“Được rồi! Anh ghét bỏ em béo sao?” Doãn Dĩ Mạt bổ nhào vào người anh, nhéo mặt chất vấn anh.

Hạ Cảnh Nho vuốt ve cái mông nhỏ co giãn của cô: “Sao có thể chứ, bảo bảo có thịt, sờ vào còn rất thoải mái!”

Doãn Dĩ Mạt nghe vậy càng không cao hứng, “Anh chính là ghét bỏ em béo, còn có thịt! A a a… Em mặc kệ, em rõ ràng rất gầy!”

Hạ Cảnh Nho bị cô chọc cười, ôm cô hôn một cái, nói: “Được được được, gầy đẹp, ôm em anh cảm thấy rất dễ chịu!” Nói đến đây Doãn Dĩ Mạt mới từ bỏ buông lỏng mặt anh ra.

Hạ Cảnh Nho ôm Doãn Dĩ Mạt nằm trên giường ngủ, Doãn Dĩ Mạt đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngày mai chúng ta đi đâu trước, em muốn đi ngắm hồ, em còn muốn đi nhìn thảo nguyên.”

Hạ Cảnh Nho ấn tay nhỏ kích động của cô xuống, nói: “Được được được, anh đã chuẩn bị xong hết rồi, hiện tại ngủ đi, anh thật sự rất mệt.”

Anh nhanh chónh chìm vào giấc ngủ, Doãn Dĩ Mạt nhìn anh ngủ say, trong lòng rất an tâm thỏa mãn, sờ vào lông mày anh vài cái cũng nhắm mắt lại ngủ.

Hai người lại ngồi xe thêm vài giờ, cuối cùng cũng tới hồ nước lớn mà Doãn Dĩ Mạt tâm tâm niệm niệm.

“Oa!” Mới vừa xuống xe Doãn Dĩ Mạt đã hứng thú vội vàng nhắm hai mắt lại hưởng thụ!

Thời tiết thật tốt, chiếu xuống mặt hồ sáng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp! Doãn Dĩ Mạt chụp rất nhiều ảnh, mà Hạ Cảnh Nho chính là người chụp cô. Nhìn cô hưng phấn như vậy, tâm tình vốn không tốt của anh cũng bị cảm nhiễm mà trở nên có chút vui vẻ.

Đột nhiên điện thoại của anh có cuộc gọi, vừa nhìn người gọi đến, anh nhìn chằm chằm vài giây rồi quyết đoán tắt máy.

Trên đường trở về, Doãn Dĩ Mạt phát hiện Hạ Cảnh Nho không vui, không khí cả người anh đều lạnh lẽo, khi nói chuyện anh cũng chỉ đáp một lần. Lúc đến vẫn ổn, sao đột nhiên lại không vui, hơn nữa điện thoại của anh vẫn lên vang lên, cuối cùng đều bị anh tắt đi.

Tới khách sạn, Hạ Cảnh Nho không nói gì liền đi vào phòng tắm tắm rửa, di động đặt trên tủ đầu giường.

“Đô đô đô…” Doãn Dĩ Mạt nhìn điện thoại anh mới vừa khởi động lại vang lên, nhìn thoáng qua người gọi đến. Cho thấy là số ở nước ngoài, ma xui quỷ khiến Doãn Dĩ Mạt ấn nghe.

Vừa nghe máy, đầu bên kia điện thoại đã có một giọng nữ thanh lãnh nói: “Sao con luôn không bắt máy vậy, hôm nay là sinh nhật của con, mẹ còn bận làm thí nghiệm không thể về nước ăn sinh nhật cùng con được, sao con không nói lời nào? Uy? A Cảnh con đâu rồi? Uy?”

“Ai cho phép em nhận điện thoại của anh?” Doãn Dĩ Mạt bị dọa sợ, ngẩng đầu liền thấy Hạ Cảnh Nho đứng ở cửa phòng tắm, rõ ràng đã nổi giận.

Hạ Cảnh Nho đi đến trước mắt Doãn Dĩ Mạt, mặt vô biểu tình cắt đứt cuộc gọi.

Doãn Dĩ Mạt tự biết đuối lý, áy náy đứng trước mặt anh, kéo cổ tay anh nói: “Thật xin lỗi, em không phải cố ý nghe, còn có hôm nay lại là sinh nhật của anh!”

Hiện tại tâm tình của Hạ Cảnh Nho đặc biệt không tốt, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, kéo tay Doãn Dĩ Mạt ra, lạnh nhạt nói: “Anh xuống dưới mua chút đồ ăn em thích!” Nói xong, anh mặc áo khoác vào đẩy cửa rời đi.

Để lại một mình Doãn Dĩ Mạt ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn anh đẩy cửa rời đi, đột nhiên rất muốn rơi nước mắt.

Cô yên lặng ngồi xổm xuống đất, chôn mặt vào giữa đầu gối, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc ra.

——————————————————

Phao Phao: Nha ~ có người chọc bà xã khóc rồi! Trở về chờ quỳ sầu riêng đi!

Hạ Cẩu: Hiện tại tôi cô cùng hối hận! Khóc chít chít.jpg