Chương 11: Bảo bảo ngốc

Rạng sáng về đến nhà, ba mẹ đều đã ngủ rồi, Doãn Dĩ Mạt tay chân nhẹ nhàng mở cửa, khi lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi Hạ Cảnh Nho gửi tin nhắn cho cô.

【 A Cảnh 】: Năm mới vui vẻ!

【 Tiểu Phao Mạt 】: A Cảnh, bởi vì năm nay em có anh, cho nên năm nay với em mà nói thật sự vô cùng vô cùng may mắn tuyệt vời! Hì hì!

【 A Cảnh 】: Ngoan! Ngủ đi, em đnag trong kỳ kinh nguyệt lại thức khuya sẽ không thoải mái.

【 Tiểu Phao Mạt 】: Ừ ừ, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh cũng nghỉ ngơi đi, yêu anh yêu anh yêu anh!

Sau khi gửi tin nhắn cho Hạ Cảnh Nho, Doãn Dĩ Mạt thật sự quá mệt mỏi nên trực tiếp ngả đầu ngủ mất.

Hạ Cảnh Nho nhìn tin nhắn Doãn Dĩ Mạt gửi tới, nhìn chằm chằm vào những lời cô nói, đưa điếu thuốc trong tay vào trong miệng hút một ngụm, phun ra một vòng khói. Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm, anh đột nhiên cảm thấy năm nay mình có cô cũng rất tuyệt vời, khóe miệng cong lên với chiếc đèn chùm, nở nụ cười.

Sắp đến cuối kỳ, từ sau khi Doãn Dĩ Mạt được Hạ Cảnh Nho dạy kèm, thành tích đã tiến bộ hơn rất nhiều. Thành tích của cô ở môn văn hoá cũng không kém, hiện tại khoa học tự nhiên cũng tiến bộ không ít, cho nên cũng khá tốt so với trước đây.

Cô và Điền Gia Nhất hiện tại đều đang vò đầu làm đề, “Ai nha, Dĩ Mạt cậu mau xem cái này nên làm như thế nào, sầu chết tớ rồi!”

“A? Tớ cũng chưa làm được!” Doãn Dĩ Mạt xấu hổ nói với cô ấy.

Điền Gia Nhất thất vọng quay mặt ra phía sau: “Vậy tớ hỏi Hạ Cảnh Nho xem, cậu ấy nhất định sẽ biết lam!” Hạ Cảnh Nho nhìn đề trực tiếp viết ra các bước làm cho cô ấy. Doãn Dĩ Mạt cũng xem náo nhiệt quay mặt lại nhìn.

Hạ Cảnh Nho nắm tay che miệng lại, ho khan một tiếng: “Vậy tôi giảng lại một lần nữa, dòng điện lưu này chạy về phía…” Hai cô nghe rất nghiêm túc.

Hạ Cảnh Nho nói xong, hướng về phía Doãn Dĩ Mạt hỏi: “Nghe hiểu không?”

Điền Gia Nhất đang muốn nói cảm ơn, Doãn Dĩ Mạt lại cười ngọt ngào với Hạ Cảnh Nho: “Nghe hiểu!” Khiến cô ấy ngơ ngác nhìn nụ cười kia của Doãn Dĩ Mạt, thật khó hiểu.

Doãn Dĩ Mạt đột nhiên ý thức được vừa rồi mình làm gì, đỏ mặt xoay người lại, Điền Gia Nhất nhìn thấy Dĩ Mạt đỏ mặt liền hiểu ra, đây là đang thẹn thùng nha!

Trong khoảng thời gian cuối cùng, Doãn Dĩ Mạt thật sự rất chăm chỉ, buổi tối đều làm bài tập, sẽ không gọi điện hỏi Hạ Cảnh Nho, đến cuối tuần anh sẽ sắp xếp kiến thức cho cô. Cuối cùng, bài thi cuối kỳ của Doãn Dĩ Mạt cũng không tệ lắm, có thể đạt được trình độ trung bình trong lớp.

Trên đường về nhà, Doãn Dĩ Mạt đều cười hì hì, “A Cảnh, lần này em tiến bộ nhiều như vậy, có phần thưởng gì không?”

Hạ Cảnh Nho nhìn cô, cười cười hỏi: “Em muốn phần thưởng gì?”

Doãn Dĩ Mạt kéo tay anh, tự hỏi một chút: “Em chưa nghĩ ra, để em trở về suy nghĩ kỹ càng đã, lần này em muốn một món quà thật lớn, không thể cho anh được lợi.”

Hạ Cảnh Nho đột nhiên dán đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Anh có một cái lớn, em muốn không?” Nói xong còn liếʍ vành tai cô một cái.

Sau khi Doãn Dĩ Mạt hiểu ra cái “lớn” mà anh nói là thứ gì, cô đỏ mặt đấm vào ngực anh mắng anh lưu manh. Hạ Cảnh Nho chỉ cười xoa đầu cô, chê cười cô là bảo bảo ngốc.

Bởi vì cuối kỳ Doãn Dĩ Mạt tiến bộ rất nhiều, Hạ Lâm đã bảo cô đi đăng ksy một chuyến du lịch vào kỳ nghỉ đông.

Vào ban đêm, Doãn Dĩ Mạt liền kích động gọi điện cho Hạ Cảnh Nho, “Nha, A Cảnh em đã nghĩ ra phần thưởng rồi! Nghỉ đông chúng ta đi du lịch đi?”

Hạ Cảnh Nho mới vừa tắm xong, quấn khăn tắm vừa lau tóc vừa trả lời cô: “Được, em muốn đi đâu, anh sẽ sắp xếp.”

Lúc này Doãn Dĩ Mạt đang nằm trên giường, hai chân đá loạn trên giường, kích động nói: “Em muốn đi Tây Bắc.” Anh chê cười cô: “Cô gá nhỏ người ta đều thích thiên đường mua sắm hoặc là nững cây cầu nước chảy gì đó, em lại muốn đi Tây Bắc.”

Cô không cam lòng yếu thế trả lời: “Tây Bắc thì làm sao, cũng rất đẹp mà!” Sau đó cô làm nũng với Hạ Cảnh Nho: “Được không, cầu xin anh đó A Cảnh, đây là chuyến du lịch đầu tiên của chúng ta, em muốn đi đâu đó xa một chút.”

Hạ Cảnh Nho cam chịu, cô hưng phấn hẹn anh ngày mai cùng đi mua đồ, ngày kia liền xuất phát.

Cuối cùng vẫn là Doãn Dĩ Mạt lừa mẹ cô, nói là đi cùng Điền Gia Nhất, Hạ Lâm mới miễn cưỡng đồng ý cho cô đi Tây Bắc.

“A Cảnh, anh nói xem nên mua loại nào?” Doãn Dĩ Mạt ở trung tâm thương mại vừa chọn kem chống nắng vừa hỏi Hạ Cảnh Nho, anh vẫn luôn là người tùy tiện, đơn giản không cần hỏi anh. Bởi vì mùa đông ở Tây Bắc rất khô hanh, tia cực tím cũng mạnh, cho nên cuối cùng cô vẫn lựa chọn kem chống nắng dưỡng ẩm.

“Dĩ Mạt?” Doãn Dĩ Mạt nghe thấy có người kêu tên cô, sau khi quay mặt lại phát hiện là Điền Gia Nhất, bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.

Trong một tiệm bánh ngọt, Điền Gia Nhất một mình ngồi đối diện Doãn Dĩ Mạt cùng Hạ Cảnh Nho, ánh mắt chết lặng nhìn hai người bọn họ chằm chằm.

Doãn Dĩ Mạt bị cô ấy nhìn đến khó chịu phải sờ sờ cổ, cười xấu hổ, Hạ Cảnh Nho lại rất không sao cả.

Hai tay Điền Gia Nhất giống như ông già khoanh vào nhau: “Giải thích đi, bắt đầu từ khi nào!”

“Không lâu, cũng chỉ… Cũng chỉ hai… Hơn hai tháng đi, chưa đến ba tháng!” Doãn Dĩ Mạt ấp a ấp úng nói.

Điền Gia Nhất mắt trợn trắng: “Trời, hơn hai tháng, tớ vậy mà không hề hay biết, xong rồi cậu không yêu tớ!”

“Tớ nói, sao gần đây cậu lại khác thường như vậy, quả nhiên, quả nhiên! Nhưng chị em à, sao cậu lại coi trọng cậu ta vậy?” Nói xong còn ghét bỏ xem xét Hạ Cảnh Nho ngồi đối diện đang mặt vô biểu tình ngồi chơi điện thoại: “Cậu ta ngoại trừ thành tích tốt, lớn lên đẹp trai còn có tiền, cậu nói xem cậu ta còn có ưu điểm gì nữa?”

Doãn Dĩ Mạt kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống, cái này… Cái này còn chưa đủ sao? Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng không dám nói ra khỏi miệng.

Cuối cùng, vẫn là Doãn Dĩ Mạt hứa hẹn với cô ấy chờ đến buổi biểu diễn của nam thần của cô ấy, sẽ cùng cô ấy tranh vé đi xem, cô ấy mới miễn cưỡng buông tha cho mình. Khi đi còn nói nếu Hạ Cảnh Nho dám khi dễ mình, cô ấy sẽ khiến anh phải hối hận.

Doãn Dĩ Mạt cảm giác thật tốt, có nhiều người yêu cô như vậy, cô dựa vào lòng Hạ Cảnh Nho, cảm giác thật sự rất oan toàn!

——————————————————

Nhất Nhất: Ăn dưa! Sao chỉ có thể giảng cho bà xã, còn với những người khác thì chỉ ứng phó là được?

Cảnh gia: Bà xã là lớn nhất, làm chồng đương nhiên phải dạy dỗ tốt!