Chương 8

Chương 8

"Chú Đại Lâm, chú đi luôn ạ?" Hoắc Thủy Tiên liên tục xác nhận: "Anh ta thật sự không cần đến bệnh viện sao?"

"Không cần đâu! Chỉ cần truyền mấy chai nước biển là được. Đi viện làm gì?”

Có thể thấy, chú Đại Lâm không thích việc người khác nghi ngờ tính chuyên nghiệp của mình.

“Ăn cháo hai ngày, qua mấy ngày nữa thì hầm một con gà để bồi bổ.” Vừa nói chú ấy vừa liếc nhìn người đàn ông trên giường: “Đối tượng của cháu trông khá đẹp trai đấy.”

Hoắc Thủy Tiên vội xua tay nói: "Không, không, chúng cháu không quen nhau."

"Cháu không biết cậu ta à?" Chú Đại Lâm cau mày: "Sao cháu dám mang một người không quen biết vào nhà?"

"Đó là một câu chuyện dài."

Sau khi Hoắc Thủy Tiên và thím Cúc vất vả kéo người đó xuống núi, ban đầu họ định đưa anh ta đến nhà thím Cúc. Nhưng con gái của thím, chị Tiểu Miêu, đột nhiên trở về nhà bố mẹ đẻ cùng con mình. Ở nhà không có chỗ cho bệnh nhân là anh ta nên chỉ có thể tạm thời đưa tới nhà Hoắc Thủy Tiên.

Anh ta hiện đang nằm trên giường của Đại Mãn. Nghiêm túc mà nói, chiếc giường này là nơi Hoắc Thủy Tiên đã ngủ nhiều năm trước.

“Cậu ta ngất ở đâu thế?”

“Ở trong rừng đào dại cạnh nhà bà Quế Xuyên.”

“Rừng đào dại?" Chú Đại Lâm rất thận trọng: "Cháu đã gọi điện về thôn chưa? Cậu ta có chứng minh thư không, chắc cậu ta không phải một tên vượt ngục chứ?"

"Hả? Có lẽ, có lẽ là không."

Liệu có tên vượt ngục nào ăn mặc đẹp đẽ như vậy không?

Mặc dù cô không biết quần áo và giày mà người đàn ông đang mặc là nhãn hiệu gì, nhưng chúng trông rất đắt tiền. Về phần khuôn mặt của anh ta, dù đã bị cành cây cào xước vài vết nhưng ngay cả chú Đại Lâm cũng có thể nhận ra rằng anh ta trông rất ưa nhìn.

Thay vì nói rằng anh ta là một kẻ vượt ngục, Hoắc Thủy Tiên cảm thấy anh ta càng giống một con tin bị một tên vượt ngục bắt giữ hơn.

"Thủy Tiên! Cháu không thể tin tưởng ai đó vì cháu thấy họ đẹp trai." Chú Đại Lâm dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Hoắc Thủy Tiên.

"Chú Đại Lâm đang nói cái gì vậy? Cháu là loại người chỉ quan tâm đến khuôn mặt sao?" Hoắc Thủy Tiên nhanh chóng thanh minh cho hình tượng của mình.

Chú Đại Lâm chỉ vào Đại, Tiểu Mãn đang dựa ở cửa nhìn vào: “Trong nhà có hai đứa trẻ, nhỡ người này có ý đồ xấu thì sao?”

"Anh ta đã thế này rồi thì có thể có ý xấu gì? Nếu anh ta thật sự muốn làm gì thì chắc chắn không phải đối thủ của cháu! Chú yên tâm, sau khi anh ta truyền xong hết, cháu sẽ để anh ta đi."

"Ừ, cháu phải cẩn thận. Vậy thì cứ thể nhé, chú đi đây."

“Dạ!” Hoắc Thủy Tiên gật đầu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: "Ơ? Chú Lâm, chú không đợi anh ta truyền xong rồi mới đi hả?"

“Truyền mấy chai liền còn muốn chú phục vụ?” Chú Đại Lâm trừng mắt: “Chú bận lắm!”

"Không được, nếu chú rời đi, kim tiêm thì phải làm sao? Cháu không dám rút ra." Hoắc Thủy Tiên hoảng sợ. Cô bị sợ kim tiêm từ bé.