Chương 14.1: Thằng này cố ý phải không!

Nửa sau của cuộc nói chuyện dĩ nhiên là về học bổng và các loại đãi ngộ như ký túc xá miễn phí, vân vân… dù sao tất cả chính là vì muốn cậu chuyện tâm vào vẽ tranh, đừng nghĩ đến chuyện chuyển trường, hơn nữa, thái độ của các giáo viên đều hết sức hòa ái, Tạ An Ninh thề đây là cảnh mà nguyên chủ chưa bao giờ được thấy.

Đương nhiên là Tạ An Ninh sau đó vẫn từ chối ở lại trong trường, chủ yếu là do bí mật của cậu không ít, nếu trọ ở trường thì sẽ rất phiền toái, các giáo viên dĩ nhiên là không bắt ép, chỉ nói nếu Tạ An Ninh có chuyện gì thì phải đi tìm họ.

Vì chuyện Tạ gia, tuy các học sinh trong trường không biết rõ nhưng những nhân vật cấp cao trong trường vẫn biết không ít.

Sau đó, Tạ An Ninh bước vào lớp học, mọi người lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt khác xưa.

Lần đầu tiên gặp, những người khác chỉ ngạc nhiên, nhưng bây giờ, ánh mắt của đám học sinh liền phức tạp hơn hẳn, đại khái là cảm giác kính nể và vinh dự. Khi Tạ An Ninh chào hỏi bọn họ, có không ít người lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh.

Đám học sinh đều học khoa Văn, bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai chuyện Tạ An Ninh vẽ bức tranh cấp A trong kỳ thi lại là chuyện lợi hại cỡ nào…… Trên thực tế, có không ít học sinh đến đây học chỉ để cho đẹp lý lịch, bọn họ không thật sự định làm công việc gì có liên quan đến ngành đấy sau này.

Về phần Tạ An Ninh trước kia có thành tích kém thế nào, mà giờ lại trở thành như vậy, mọi người đều đã lắc não xong, tất cả nhất trí cho rằng cậu bị tổn thương và đau khổ kí©h thí©ɧ nên bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh…… Về phần thực lực, chắc chắn cậu ta trước kia có tập luyện mà không ai biết! Có không ít người từng nhìn thấy Tạ An Ninh lén lút viết vẽ gì đó.

Sau khi Tạ An Ninh ngồi xuống, Du Hồng Phong ngồi bên cạnh tràn đầy sùng bái trên mặt, hắn chủ động giúp cậu đi lấy nước và làm những thứ linh tinh, nhìn thấy Tạ An Ninh vừa giơ tay đã nhào sang hỏi cậu muốn làm gì, tự giác hơn cả đám đàn em.

Tạ An Ninh tuy muốn nói chỉ cần hắn cư xử bình thường một chút là tốt rồi, nhưng nhìn bộ dáng hắn đang rất vui vẻ…… Cậu vẫn không nên nói nhiều thì hơn.

Đợi đến lúc tan học, Tạ An Ninh còn chưa kịp đi, xung quanh đã có mấy người vây lại, cậu ngẩn người, Du Hồng Phong lập tức giải thích, tỏ vẻ bọn hắn vì xin lỗi chuyện lúc trước, muốn mời cậu đến ăn tối ở nhà hàng ngon nhất trên hành tinh này.

Tạ An Ninh vốn định từ chối, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của bọn họ, cậu biết nếu từ chối, có khi sẽ xảy ra chuyện gì khác nữa. Lại nói, nghĩ lại thời gian vừa qua, tuy cậu không cần ăn dịch dinh dưỡng giá rẻ nữa, nhưng cậu cũng chỉ ăn ở những quán nhỏ loanh quanh gần nhà, mùi vị cũng chỉ ngon hơn một chút xíu mà thôi, cậu còn chưa được nếm thử đồ ăn ngon của thế giới này, mà tác dụng của vầng sáng nhân vật chính vẫn còn đây, chắc không xảy ra chuyện gì đâu……

Bị đồ ăn ngon hấp dẫn, Tạ An Ninh gật đầu. Nhóm người lập tức lộ ra vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng.

Dù sao thì bọn họ cũng không thể xem những nhục mạ mà bọn họ nói với Tạ An Ninh trước đó là chưa từng tồn tại, nếu Tạ An Ninh không chấp nhận lời xin lỗi, bọn họ quả thật cũng không có mặt mũi xuất hiện trước Tạ An Ninh.

Lại đành phải xin phép nghỉ livestream, Tạ An Ninh cũng hết cách rồi, cậu lấy lí do là có việc cần xử lý ở trường.

Thủ hạ nhận được tin tức, đi báo cho Cận Tín Hành: “……”

Thằng này cố ý phải không!

———————————————–

Nhà hàng Garrett nằm trên đỉnh tòa nhà cao nhất của hành tinh, bên ngoài nhà hàng là kính thủy tinh trong suốt, từ chỗ ngồi có thể chiêm ngưỡng bầu trời đầy sao xinh đẹp và cảnh đêm của cả một nửa hành tinh này. Đồ ăn trong nhà hàng cũng cực kỳ đẹp mắt và ngon miệng, được khá nhiều quý tộc khen ngợi.

Dĩ nhiên là chỗ ngồi trong nhà hàng này cung không đủ cầu, đám Du Hồng Phong cũng phải đặt trước mới có.

Mà lúc này, bên trong nhà hàng, người đại diện đang cung kính, hoan nghênh mấy người thanh niên đi vào, đây là khách quen cùa nhà hàng này, thường đến vung tiền như rác, bối cảnh không tầm thường, dĩ nhiên là phải phục vụ cho tốt.

Người đứng đầu là một thanh niên con lai với vẻ mặt lãnh đạm, đúng là Anders.

Về phần mấy người đi theo sau gã, đều là những học sinh ở trường khác, thân phận cũng không thấp, đều là hạng ăn chơi trác táng như Anders.

“Anders, nghe nói thằng phế vật ở trường của cậu giờ đã trở nên lợi hại rồi?” Một người mở miệng.

Bọn họ dĩ nhiên đều được nghe nói về chuyện Anders công khai ngen ngợi sắc đẹp của thằng phế vật kia, bọn chúng cảm thấy đây là chuyện không thể nào, người như Anders mà còn bày tỏ thiện cảm với kẻ như thế sao?

“Coi như là thế đi.” Anders khẽ nhíu mày, trông như thể rất không vui, gã lại nói: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Nói xong, gã xoay người đi ra ban công.

Đám người thấy thế, trong lòng bèn hiểu ra, Anders làm sao lại thích được tên Tạ An Ninh mà gã từng ghét cay ghét đằng chứ, đây chắc chắn là lời đồn nhảm, gây biết bao nhiêu phiền nhiễu cho Anders, làm tâm trạng gần đây của gã không tốt lắm.