Chương 11.2: Cả trường kinh sợ

Sau khi mọi người đi vào đại sảnh thi lại, lập tức thấy ngay bức tranh đang được đám đông chiêm ngưỡng, có người kinh hô: “Đây là bức tranh cấp A!”

“Nói vậy thì lực tinh thần hồi nãy….. không lẽ có người vừa vẽ tranh ở đây?!”

“Khoa Văn Hóa trường chúng ta có người xuất sắc như vậy sao? Mà người giỏi như vậy sao còn phải thi lại……”

Anders cũng kinh ngạc, bằng thực lực của gã, chỉ liếc mắt đã thấy tác giả của bức tranh chắc chắn không phải người đơn giản, ít nhất cũng có lực tinh thần cấp A, người như vậy sao không có chút tiếng tăm gì?

Phỏng chừng chỉ có một số ít giáo viên trong trường này mới có thể vẽ được tranh có cấp độ đấy. Tầm mắt của Anders quét qua giáo viên chấm thi lại, gã phát hiện sắc mặt đối phương trắng bệch, cả người chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Nhất thời, có một ý nghĩ bất khả thi hiện lên trong đầu Anders, chính gã cũng bị ý nghĩ này làm cho kinh sợ.

“Làm sao có thể, tên rác rưởi kia dù có đẹp hơn một chút thì thực lực cũng không thể tăng theo lên được!” Anders nghĩ, gã bất giác có chút bối rối, “Chắc là mình nghĩ nhiều rồi.”

Những học sinh thi lại cũng đã nghẹn từ nãy tới giờ, hiện tại thấy có người tới, bọn họ không kìm được, bắt đầu thao thao kể lại những gì mình vừa thấy vừa nghe lúc nãy.

“Mọi người biết không, đây chính là tranh của Tạ An Ninh đó!”

“Cái gì? Không thể nào……”

“Có gì mà không thể, mấy người không biết đàn anh Tạ giỏi thế nào đâu!” Người này có vẻ mặt đầy sùng bái, đã đổi giọng gọi đàn anh Tạ rất tự nhiên, cậu ta hiển nhiên đã bị biểu hiện của Tạ An Ninh cảm phục, “Rõ ràng là sắp không cố gắng được nữa, nhưng anh ấy dựa vào nghị lực để vẽ tiếp, bấy giờ mới có thể hoàn thành bức tranh đó!”

Người còn lại khϊếp sợ, hỏi: “Không phải Tạ An Ninh chỉ có lực tinh thần cấp E thôi sao?”

“Chắc chắn là giả rồi! Khí thế lúc đó của đàn anh tuyệt đối không thể nào là lực tinh thần cấp E! Cho dù có dùng thuốc cấm thì cũng không thể biến một phế vật cấp E trở nên lợi hại trong chớp mắt được đâu.”

“Tui thì thấy hẳn là đàn anh Tạ vì suy sụp tinh thần, sau đấy thay đổi tâm tình, thực lực cũng tăng lên…… Không phải trong sách cũng có chuyện như vậy sao?”

Những người khác cũng thấy sự thay đổi gần đây của Tạ An Ninh, càng nghĩ càng cảm thấy người có khí chất như vậy chắc hẳn không phải người bình thường gì, trong lòng bọn họ đã nghiêng hơn phân nửa về suy nghĩ đấy.

Sắc mặt Anders càng lúc càng khó coi, không chỉ vì Tạ An Ninh đã trở nên ưu tú như vậy, làm cho gã bối rối, mà còn bởi vì gã nhận ra bản thân vừa thở phào nhẹ nhõm khi đối phương không bị đuổi học.

Tại sao! Cái thứ rác tưởi như thế…… Không, bây giờ không thể gọi thằng đó là rác rưởi nữa…… Tạ An Ninh, rõ ràng là gã không nên quan tâm tới thằng đó mới phải!

Đám đàn em nhìn sắc mặt Anders đen xì xì đều thành thật ngậm miệng, chỉ có một người không nhìn thấy gã đang tức giận, mà còn hỏi ngu ngốc: “Đại ca Anders, nếu anh bực mình như vậy, có cần bọn em bức thằng rác rưởi kia bỏ học không?”

Anders lạnh lùng liếc kẻ đó một cái: “Bộ tao là loại người sẽ làm mấy chuyện bỉ ổi như vậy sao? Tao không thích nó, thì cũng phải làm nhục nó quang minh chính đại.”

Đàn em: “………”

Vậy người lần trước ra lệnh đánh Tạ An Ninh đến nhập viện là ai vậy!!

……………

……

Anders bắt đầu huấn luyện robot trong trạng thái mất tập trung, gã tàn nhẫn giải quyết đối thủ chỉ trong một phút đồng hồ.

Sau đấy, gã lên lầu, vừa lúc nhìn thấy Ninh Tu Cẩn đang xem gì đó bên cửa sổ…… Chắc lại là video livestream gì đấy đi.

Đúng rồi, Ninh Tu Cẩn là loại người vô cùng cuồng nhiệt với robot, hận không thể ở trong robot một ngày 24 giờ, trung tâm huấn luyện robot tự nhiên là nơi tên này thích ở nhất.

Vậy không lẽ nó đã biết chuyện của Tạ An Ninh?!

Anders nhất thời rục rịch trong lòng, gã hỏi: “Ông có còn nhớ… Tạ An Ninh kia không?”

Ninh Tu Cẩn ngay cả ngẩng đầu cũng lười: “Không nhớ.”

Anders nhẹ nhàng thở ra. Đúng vậy, nghĩ lại mới thấy có lý, cho dù Tạ An Ninh hiện tại giỏi thế nào, Ninh Tu Cẩn vẫn chỉ quan tâm đến robot, Tạ An Ninh có làm gì thì cũng không thể lái robot được.

Nghĩ thế, gã bất ngờ lại cảm thấy hài lòng.

Sau đó, Anders nhận ra bản thân thế mà lại hài lòng vì Tạ An Ninh và Ninh Tu Cẩn sẽ không thể ở cùng một chỗ, sắc mặt gã lại trở nên khó nhìn.

______________

Một lát sau, chuyện xảy ra trong lúc thi lại đã làm cả diễn đàn của trường phải kinh sợ.

Sự thật là ở trong trường, có người có thể vẽ ra bức tranh cấp A đã đủ làm cho một đám sợ đến ngây ngẩn, mà lúc bọn họ biết được người vẽ lại chính là Tạ An Ninh đã từng bị tất cả xem thường, ai ai cũng không nói nên lời.

Cấp cao của trường học biết được chuyện này xong bèn mở cuộc họp khẩn, bây giờ còn đuổi học Tạ An Ninh cái gì nữa, cho dù có phải cho tiền ngược lại, bọn họ cũng không thể để Tạ An Ninh rời đi!!

Sau khi xem video ghi hình thời gian thi lại, nhân viên chuyên nghiệp đều cho rằng Tạ An Ninh đã ngộ đạo được cái gì trong quá trình vẽ tranh, cho nên lúc đó lực tinh thần mới bỗng nhiên đột phá, mà trạng thái bộc phát ra còn vượt xa người bình thường, mới vẽ nên bức tranh này.

Cho dù bảo là vượt xa người thường nhưng phát huy thế này cũng đúng là nghịch thiên.

Mới mười sáu tuổi đã vẽ được bức tranh cấp A, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra…… Không, chỉ cần cậu có thể thỉnh thoảng phát huy vài lần vượt xa người thường như thế này, vẽ nhiều thêm vài bức tranh cấp A, thì cũng đã có thể được gọi là bậc thầy. Phải biết rằng nhân tài vẽ tranh ít hơn nhân tài lái robot.

Ở mấy thiên hà bên cạnh, người có thể so với Tạ An Ninh, có lẽ cũng chỉ có vị thiên tài được ca tụng là “phải vài chục năm mới xuất hiện một lần” kia……