Lee Jonghan cau mày nhìn đoạn phim trên điện thoại, nói, "Là hiện tượng bóng đè. Tình hình của cậu có chút khó nói. Tôi khuyên cậu không nên dùng thuốc để đi vào giấc ngủ, hãy ngủ bằng hình thức tự nhiên nhất, vậy mới có thể tìm ra được nguyên do gây nên căn bệnh này của cậu."
Jungkook mím chặt môi, khẽ hỏi, "Có người nói với tôi, "Hắn ta đến rồi", khi nào cũng vậy, chỉ cần là mơ đều nghe được câu nói đó."
Jungkook quan sát vẻ mặt của Lee Jonghan, giọng nói hơi trầm xuống, "Lâu lâu, tôi lại ngẫm nghĩ, rằng... "Hắn ta đến rồi..." vậy, "hắn ta" là ai?"
Lee Jonghan bật cười, nói, "Cậu còn không biết thì sao tôi biết được? Bây giờ cần thêm một ít thời gian để xác định bệnh tình của cậu đã, rồi tôi mới đưa ra kết luận được."
~. ~. ~. ~. ~. ~. ~
Đến khi ngồi trên xe, Jungkook không khởi động xe, chỉ ngồi yên dựa tay lên cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt mơ hồ phức tạp nhìn về phía xa.
Cậu có thể xuyên vào một thế giới khác dù không hề chết sao? Bằng cách nào chứ?
Nhưng rõ ràng thế giới này tồn tại song song với thế giới bây giờ cậu đang sống, bởi nó có cảnh tượng y như hiện tại, chỉ có những điểm khác biệt nhỏ nhoi. Còn các thế giới kia, hoàn toàn khác biệt với nhau, ngay cả thân phận, và cả mọi người xung quanh cũng đều khác nhau.
Mọi chuyện đang đi vào mê cung không lối thoát, cậu buộc phải tìm cách thoát khỏi mê cung này.
Nhưng, nếu thoát ra mê cung này... là Địa Ngục thì sao? Nó là Địa Ngục, hay Thiên Đàng? Cậu cũng không biết rõ.
Thôi, đã đi tới bước này rồi, từ bỏ cũng không được.
Cố thoát khỏi cơn ác mộng này đi Jungkook!
~. ~. ~. ~. ~. ~. ~. ~
Tối hôm đó, vẫn như đêm qua, Jungkook làm xong hết mọi việc rồi nằm xuống ngủ.
Có lẽ lần này đã hạ quyết tâm nên cậu ngủ rất nhanh.
Mở mắt ra, trước mặt cậu là một viên cảnh sát đang ngồi dựa lưng vào ghế cầm bút đặt trên quyển sổ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mắt cậu cũng không khiến cậu nhíu mày. Lại nhìn xung quanh, ngoại trừ khu trung tâm nơi cậu ngồi đang sáng ra thì mọi thứ đều đen tối không có một tia ánh sáng. Nhìn xuống dưới, tay cậu bị giữ chặt lại bởi một cái còng sắt. Xem ra, cậu đang ở trong phòng thẩm tra.
Viên cảnh sát hắng giọng một cái, nói, "Jungkook, tại sao cậu lại gϊếŧ người? Cậu nghĩ mạng người là cỏ rác muốn gϊếŧ thì gϊếŧ sao?"
Cậu nghe thấy giọng nói của mình vang lên bên tai, "Mạng sống của mấy người đó vốn không phải là cỏ rác, đó chỉ là một vi sinh vật bẩn thỉu không đáng để tồn tại mà thôi."
Viên cảnh sát trừng mắt, hung hăng nói, "Cậu chỉ mới mười chín tuổi! Tại sao lại có loại suy nghĩ máu lạnh như vậy?"
Cậu cảm thấy được sâu bên trong mình vang lên một hồi run rẩy. Run không phải vì sợ hãi, mà là vì tức giận. Giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo, "Ông ta suýt gϊếŧ tôi, dọa nạt sẽ băm vằm tôi ra, băm nát cơ thể tôi thành trăm mảnh, rồi chiên lên nấu cho "những đứa con" của ông ta ăn, vậy tại sao... tôi lại không thể làm như vậy với ông ta?"
Viên cảnh sát có vẻ bị sát khí của cậu làm cho kinh hãi, hơi lùi về phía sau, "Này Jungkook!"
"Tôi không có tội, tôi chỉ gϊếŧ người có tội mà thôi. Tôi giúp cho thế giới mất đi một con quái vật nhưng tại sao các người lại coi tôi là quái vật?" Tầm mắt của cậu dừng lại trước ánh mắt sợ hãi của viên cảnh sát, nhàn nhạt nói, "Đừng ích kỉ và xấu xa như vậy,
con người à."
Chợt cậu nghiêng đầu về một phía, ánh mắt hướng thẳng ra phía lớp thủy tinh trong, có một đứa bé mặc bộ váy màu hồng phấn. Dù không thể thấy khuôn mặt, nhưng cậu có cảm giác cô bé ấy đang nhìn chính cậu.
Miệng cậu khẽ mấp máy, một câu nói vang lên trong đầu cậu, "Về nhà nghỉ đi, em không thể vào phòng thẩm tra đâu."
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn đi từ trong bóng tối phía sau lưng tiến tới ôm chặt lấy cô bé.
Jungkook đứng thẳng dậy, vùng khỏi xiềng xích, đập mạnh lên lớp kính chia cắt hai thế giới, máu đỏ văng ra khắp nơi, từng miếng thủy tinh găm thẳng sâu vào da thịt cậu.
Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể nhìn cô bé bị mang đi tới tận cùng của bóng đêm.
Là Địa Ngục.