Nửa tiếng sau, bên ngoài phòng vang lên tiếng giày cao gót đi rầm rầm, cánh cửa mở ra, vẻ mặt hầm hầm của Anna làm ai cũng sợ hãi, cô lớn tiếng quát, "Hai mươi hai tuổi rồi mà còn muốn khóc! Tụi kia đập mày một trận xong mày ngu luôn rồi hả?!"
Tiếng nói của cô làm mấy người đứng bên ngoài phòng bệnh tò mò nhìn sang. Anna lập tức quay đầu chửi, "Nhìn cái quần!" Rồi đóng sầm cửa lại.
Rõ ràng Anna trong giấc mơ cậu dù hung dữ nhưng vẫn có lúc dịu dàng, thế mà ngoài đời lại chẳng khác nào bà chằn lửa.
Nghĩ đến đây, Jungkook bật cười. Không lẽ là do cậu ao ước được thấy dáng vẻ dịu dàng của Anna nên mới mơ như vậy chăng?
Thấy cậu đột nhiên nhìn mình rồi cười, Anna ngẩn ngươi một chút, rồi lo lắng hỏi, "Đừng nói là... mày ngu thật nha?"
Jungkook lắc đầu, "Không có gì. Chỉ là có chút buồn cười."
Anna đặt túi xách xuống bàn, ngồi lên ghế dài, hỏi, "Buồn cười cái gì?"
Jungkook đáp, "Chỉ vì bị đánh mà tao ngất đến ba ngày. Haha, thật buồn cười."
Anna lập tức quát, "Buồn cười cái mốc xì! Mẹ nó! Cho tụi kia vô tù là nhẹ quá rồi! Mày bị đánh đến mức vậy, ai biết bọn nó có ý định gϊếŧ mày phanh thây rồi giấu xác không! Nếu không phải cái người Tae Tae gì đó xen vào là tao quất chết mẹ cả đám tụi nó! Khốn kiếp! Dám đυ.ng vào mày là thấy ngu rồi!" Cô tức đến thở phì phì, ngực không ngừng phập phồng.
"Là Taehyung."Jungkook bất đắc dĩ nói, "Bình tĩnh bình tĩnh." Thà cô cứ dữ mãi như vậy cũng tốt, chứ cô đột nhiên dịu dàng cậu cũng thấy sợ sợ.
Thế mà sau này, tới khoảnh khắc Anna dịu dàng với cậu, cậu lại bật khóc.
Anna lấy ly nước ở chỗ cậu, uống một ngụm cho hạ hỏa.
Jungkook chỉ vào ly nước, nói, "Ê, là ly nước của tao mà."
Ánh mắt sắc bén liếc sang cậu, "Thì sao? Không lẽ mày còn lo bệnh viện này không còn nước cung cấp cho mày?"
Jungkook bĩu môi, nói, "Cái này là Taehyung rót."
Anna phun một ngụm nước ra, văng hẳn lên người cậu. Lúc này, Jungkook cũng điên lên, "Mẹ nó! Con gái con đứa ăn ở bẩn thấy mẹ!"
Anna ho khù khụ, ngỡ ngàng vô cùng, "Đừng nói với tao là mày... mày trúng tiếng sét ái tình của Tae Tae gì đó nha?"
"Là Taehyung." Jungkook kiên nhẫn sửa lại, lau đi nước trên người mình, nói, "Cũng có thể nói là vậy."
"Cũng là sao chứ? Cho tao một câu trả lời chắc chắn để chứng minh mày còn bình thường đi!" Anna gấp gáp hỏi.
Jungkook nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại, "Tao luôn luôn bình thường, bởi vì tao là con người. Và tao chắc chắn mình luôn bình thường, bởi vì tao đã yêu."
"Yêu?" Anna kinh hãi, "Mày sao vậy? Có chuyện gì rồi? Không lẽ... Taehyung tẩy não mày rồi à?"
Jungkook bật cười, ánh mắt lóe lên tia sáng vui vẻ, "Không phải. Tao chỉ mơ thấy một giấc mơ."
"Mơ gì?"
"Mơ thấy tao theo đuổi Taehyung."
"Ôi mẹ ơi!" Anna ôm tim, "Thật đáng sợ!"
Jungkook tắt ngấm nụ cười, "Mày biết không, tao còn mơ thấy Woohyun, hắn, chết vì ung thư phổi."
Anna im lặng, ánh mắt có chút phức tạp.
Jungkook nhàn nhạt nói, "Tao chỉ là có chút khó hiểu. Tại sao ông ta chết thảm như vậy, mà trong giấc mơ của tao... ông ta chỉ đơn giản là bị ung thư phổi?"
Tiếng thở dài khẽ vang lên, Anna siết chặt bàn tay trắng đến tái nhợt đầy lạnh lẽo của cậu, nói, "Jungkook này, tao đã nói với mày rồi, giấc mơ... đều là giả tạo."
Jungkook cười nhạt, "Giống như phim ảnh vậy. Cũng là giả tạo."
Trong một khoảnh khắc, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Jungkook cười cười, nói, "Đi thôi, tao muốn xuất viện."
Anna nhìn vết thương trên người cậu, chỉ còn vết bầm vào vài vết rách ở trên tay chân, cô gật đầu, "Đi. Để Ho Seok cho mày thuốc."
Jungkook hỏi, "Mày có mang đồ của tao không?"
Anna lấy trong túi xách ra một cái áo sơ mi và quần tây cho cậu, còn thêm cả qυầи ɭóŧ.
Jungkook câm nín nhìn cái túi xách dài chưa tới một cẳng tay người lớn, rộng chưa đến mười xăng-ti-mét mà vẫn có thể đựng được cả một bộ quần áo. Ai mà biết được bên trong túi xách đó còn đựng cái quái gì nữa không.
Anna thấy cậu nhìn chằm chằm vào túi xách của mình, cũng hiểu lí do, liền tự cao vỗ vai, ngồi chéo chân, "Đừng khinh thường phụ nữ! Nhất là phụ nữ khôn ngoan như tao đây!"
Jungkook quay lưng đi vào phòng vệ sinh. Lúc mới đứng lên, cậu dừng lại một lúc, rồi tiếp tục bình tĩnh đi.
Trong phòng vệ sinh, cậu cởϊ áσ, lộ ra hình xăm hoa hồng đen nhỏ trên làn da trắng đến thấy cả gân xanh, nhưng mà trên hông và trên lưng cậu toàn là vết bầm tím đáng sợ còn đọng máu.
Thảo nào lúc đứng lên cậu lại thấy đau.
Jungkook thở dài một tiếng, rồi tiếp tục thay đồ.
Một lúc sau, cậu mở cửa ra, nở nụ cười nhìn Anna đang chán nản ngồi trên ghế lướt điện thoại, "Đi thôi."
Anna đứng dậy, cùng cậu đi làm đơn xuất viện.