Chương 34: Nụ hôn đẫm máu

Editor: L’espoir

*

Trước kia Thẩm Chi từng nghe nói về thủ đoạn của bọn săn trộm.

Tên cầm đầu săn trộm khét tiếng nhất Kenya, K, không những khát máu mà còn sở thích tra tấn đến chết.

Nghiên cứu bắt giữ về việc triển khai nhằm vào hắn ta đã từng nhắc tới, những con voi qua tay K phần lớn đều bị mũi giáo đâm xuyên qua nửa bên đầu, thở từng hơi sống không bằng chết, bị buộc phải cong chân trước khụy gối xuống, rồi sau đó cưa đầu voi còn đang sống sờ sờ ra, tròng mắt trống rỗng lặng im nhìn chăm chăm vào chiếc ngà của mình bị cướp mất.

Cái kiểu cướp đoạt đầy hận thù, một loại dã tâm thế tất muốn con quái vật khổng lồ này phải cúi đầu quỳ xuống.

Lại một diện mạo gắn liền với Vu Ngật của hiện tại, trong lòng sớm đã có dự đoán đại khái——

“Hắn ta cảm thấy, cây giáo đó phóng tới rất nhanh sao?”

“Thẩm Chi.” Người đàn ông đau đớn bên cạnh không chớp mắt, nghe được những lời này trái lại giọng điệu lại nổi lên gợn sóng, mang nặng hàm ý cảnh cáo: “Đừng đoán bừa.”

“Nếu muốn sống sót ở đây, em chỉ có hai lựa chọn. Một là bịt tai che mắt, làm kẻ điếc người mù gã câm tên ngốc. Hai là làm người thông minh có giá trị lợi dụng.” Vu Ngật chịu đựng cơn đau xé thịt: “Em không đủ sức chống đỡ cho cái giá của việc lựa chọn điều thứ hai đâu. Có đôi khi con người ta có ngốc hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Đừng để người khác kiêng dè mình.”

“Vậy còn anh thì sao?” Cô gái hỏi ngược lại: “Anh đang đóng vai gì? Điều thứ hai sao?”

“Tôi không đóng vào vai nào hết.” Khóe miệng người đàn ông tê dại giật giật: “Tôi chính là một kẻ ác thuần túy. Việc gϊếŧ người mà em thấy, với tôi mà nói là cuộc sống, là tiền.”

Thẩm Chi không nói nữa. Cô cầm lấy thuốc bột bên cạnh rắc thật nhiều lên miệng vết thương trên eo và bụng, vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, nhưng sắc mặt có hơi tái nhợt.

Ngay khi cô gái thu lại động tác, lòng bàn tay mềm mại cọ vào túi quần phồng lên, nếp gấp để lộ một bí mật—— Một vật dài đông cứng giấu trong quần.

Cô đột nhiên xoay vòng cổ tay, tấn công vào nơi có thể với mục đích rõ ràng.

Vu Ngật đang cất giữ con dao găm mà cô đưa cho hắn trong túi quần.

Nó phát sáng lạnh lẽo trong đêm, trong lúc người đàn ông nhướng mày thì nó đã chọc lên yết hầu hắn.

Khi yết hầu của Vu Ngật lăn lộn lên xuống đều có thể cảm nhận được mũi dao sắc nhọn đang cứa vào da thịt, nhưng hắn không nhượng bộ, lời nói còn là lời khen khích lệ: “Khá lắm, em đã học được cách thừa nước đυ.c thả câu rồi.”

Khí huyết sôi trào xoay chuyển trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Ra tay đi.”

Giọng người đàn ông khàn giọng nói: “Gϊếŧ tôi em sẽ được tự do.”

Thẩm Chi thoáng nhìn thấy sắc tối đang cuộn trào trong mắt đối phương, nơi đó phản chiếu một bóng hình nho nhỏ, đôi tay cầm chuôi dao run rẩy: “Anh cho rằng tôi không dám?”

Cô nhắm mắt lại, hạ quyết tâm đưa lưỡi dao về trước, nhưng khi dòng máu ấm bắn tung tóe lên ngón tay thì cô đã nhanh chóng rút ra, con dao thép rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

“Đưa chìa khóa cho tôi.”

“Chìa khóa gì?”

Vu Ngật không cử động, cô tự lật người lại mò mẫm, nửa người đang đè lên chi dưới của người đàn ông khiến hắn nằm xuống dưới đất, tìm cả buổi vẫn không thấy gì, mắt cũng gấp đến độ đỏ hoe.

“Chìa khóa l*иg của Cites.”

Đối phương bật cười, đôi môi mỏng hơi mở ra, dưới lưỡi ẩn chứa chút ánh bạc.

“Muốn, thì tự đến lấy đi.”

Khoảnh khắc cô gái do dự đưa tay ra, bàn tay dính đầy máu của Vu Ngật bỗng nhiên cử động, hắn bóp sau gáy cô, kéo cô vào trong lòng giam chặt lại, nụ hôn mãnh liệt lập tức rơi xuống.

Chiếc chìa khóa kia bị đưa đẩy qua lại giữa môi lưỡi, hắn lưu luyến mυ"ŧ lấy chút vị ngọt này, như muốn hòa đối phương vào trong máu, cuối cùng hắn chỉ có thể thỏa hiệp đẩy nó vào trong miệng của Thẩm Chi.

Sợi chỉ bạc giãn đứt giữa lúc đôi môi tách ra: “Bây giờ, nó là của em.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim!!!