Chương 27: Cho dù em chết, tôi cũng sẽ cưỡиɠ ɧϊếp xác em

Editor: L’espoir

*

Thẩm Chi sững sờ tại chỗ, đầu đầy máu, nhìn qua vô cùng đáng sợ, trong miệng tràn vào một chút mùi vị tanh ngọt, cả người gần bờ vực sụp đổ.

Cô hoàn toàn không để ý đến lời nói của Vu Ngật, chỉ lo dùng bàn tay bôi máu, chật vật lau hết cả khuôn mặt, máu chảy khắp nơi, lau thế nào cũng lau không sạch.

Phía sau là tiếng đám lính đánh thuê dùng dao chém tới lui vào đầu con voi, thỉnh thoảng gặp phải hộp sọ, sẽ giơ cao con dao rồi chém xuống, ‘bập’, ‘bập’, giống như người bán thịt chặt sườn ở ngoài chợ, cô gái nghe được nhũn cả chân, còn chưa quỳ xuống đất thì giữa chân cô đã bị cánh tay của người đàn ông đỡ lên.

Nhiệt độ ở Kenya vào tháng 5 là hơn 20 độ, Vu Ngật mặc một chiếc áo ngắn tay, vẻ mặt nghiêm nghị nhấc vạt áo lên lau người, xoa xoa một chỗ máu thịt mơ hồ trên người mình, ôm cô bước ra xe.

Giọng K bị bỏ lại phía sau: “Lột hết da luôn đi, gần đây trên thị trường đồn thổi, người trong giới văn học và giải trí thích lấy một ít da voi để làm chuỗi hạt Phật giáo đấy.”

“À đúng rồi, Vu.” Khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông dính máu, chân giả cơ giẫm lên mảnh đất màu đỏ rực này tiếp nhận ánh mặt trời để rửa tội, nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng vàng.

“Về rồi nhớ lãnh phạt nhé.” Khóe miệng K nhếch lên, ánh mắt không rời khỏi chiến lợi phẩm: “Cậu biết đấy, tôi không thích người ta tự ý đưa ra quyết định.”

Giày quân đội lún xuống bùn, Vu Ngật không quay lại: “Biết rồi.”

Xe địa hình chạy ra khỏi rừng rậm, trên thảo nguyên trống trải chỉ còn lại một cái xác voi không đầu, vô lực thừa nhận đánh giá chỉ điểm của đao phủ.

“Ngà voi này, vẫn còn hơi ngắn.”

“Mấy năm nay toàn bộ ngà đã bị trấn lột sạch, phần còn lại ngày càng ngắn hơn, chán thật.”

Cái vòi voi thô dài kia không còn cách nào động đậy tìm thức ăn nữa.

Cuối cùng nó ngã xuống một nơi cách cỏ voi một bước, với cái bụng trống rỗng, nhìn cái xác bị cắt rời của mình— dưới sự ham muốn biến dạng không ngừng nghỉ, tiếng chuông báo tử của một con vật khác lại vang lên.

Vu Ngật chỉ có thể một tay lái xe, một tay cố gắng trấn áp Thẩm Chi đang liều mạng dùng một tay cướp lấy tay lái, thậm chí còn có động tác mở cửa sổ nhảy xuống xe.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đỉnh Kilimanjaro hình vuông ở phía xa, lớn tiếng trách móc: “Gần đây có cá sấu sông Nile, báo đốm, sư tử, em đi xuống một mình là chết.”

“Ai cho phép em chết? Mạng của em là của tôi.”

Thẩm Chi cắn tay đối phương không nói gì, lúc này trên người và trên cổ Vu Ngật đều là dấu răng và vết cào cắn xé tàn nhẫn, giống như là con thú bị thương đang nức nở, gầm gừ tìm kiếm điểm đột phá trút giận.

Cô gái rút con dao găm giấu bên hông của mình rồi kề vào cổ mình: “Để tôi xuống xe.”

Một chiêu này hiển nhiên có hiệu quả hơn những phương pháp khóc lóc lăn lộn khác, gân xanh trên tay người đàn ông nổi lên, chân đạp phanh gấp kêu một tiếng “kít… ít”. Động tác lắc đuôi xe địa hình kéo theo những bông hoa lan nở rộ vẩy ra, màu tím rải rác tương phản với khung cảnh hoang dã khắc nghiệt của vùng hoang dã.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, con ngươi màu nâu đen phản chiếu vẻ mặt kiên quyết của Thẩm Chi.

“Tôi đưa dao cho em, là để em dùng nó như vậy à?”

Giống như một con báo đốm lười biếng nguy hiểm nheo mắt lại, liếʍ liếʍ móng vuốt, người đàn ông bóp gáy cô gái, ngón tay nhiều lần vuốt ve một mảnh da mịn màng: “Chi Chi… Gặp khó khăn chỉ muốn chạy trốn, đó không phải là dũng cảm, mà đó là hèn nhát.”

“Em ra tay… Cắt cổ là cách chết không khôn ngoan nhất. Phải mất ít nhất bảy đến mười hai phút mới có thể chết hoàn toàn, tự em sẽ chứng kiến bản thân mình chết dần chết mòn.” Vu Ngật dừng một chút: “Chờ em chết, tôi sẽ mang em về, khâu cổ lại, ngày ngày cưỡиɠ ɖâʍ… Tôi muốn sử dụng tư thế nào, thì chơi tư thế đó thỏa thích…”

“Bốp!” Lời nói của người đàn ông bị một cái tát giòn giã cắt ngang, đầu nghiêng sang một bên, lộ ra vết tát rõ ràng.

Hắn liếʍ khóe miệng, tiến về phía thủ phạm từng chút một.

Ngay khi Thẩm Chi cho rằng đối phương sắp tấn công thì một cơn đau nhói từ sau gáy truyền đến, bóng tối tràn lên xâm chiếm toàn bộ ý thức của cô, sau cùng cô không nắm con dao trong tay được nữa.



Khi tỉnh lại lần nữa, Thẩm Chi phát hiện mình đang nằm nửa người dưới sông, nửa người trên dựa vào bờ, bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, quần áo đầy máu chật vật cũng không thấy đâu.

Cách đó không xa có mấy con khỉ đầu chó thỉnh thoảng lướt qua trong bụi cây, cô xấu hổ đến mức đưa tay che kín nơi riêng tư, đột nhiên cảm thấy mặt và tay mình đã được cọ rửa cẩn thận, mùi máu tươi khó chịu cũng biến mất.

“Ào—”

Ở mặt nước cách cô chưa đầy một thước dao động, một người đàn ông tóc đen ướt đẫm chui ra.

Hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nửa người, tay cố ý vô tình che đi vết sẹo ở bụng dưới: “Tỉnh rồi?”

***

L’espoir: Cầu ánh kim!!!