Chương 1.3: Muốn sống, chịu đựng

Chương 1.3: Muốn sống, chịu đựng

Editor: L’espoir

*

Bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, cười như không cười: “Pons, tôi đã lục soát qua rồi, cậu còn muốn lục soát lại sao?”

Tim Thẩm Chi run lên, bỗng nhiên ý thức được người đàn ông trước mặt không đơn giản như vậy.

Hắn rõ ràng còn chưa từng chạm vào một ngón tay của mình, vì sao lại nói dối?

Thể hình của người đàn ông cường tráng đang cầm súng còn vạm vỡ hơn Vu Ngật một vòng, nghe vậy mới thỏa hiệp nhường đường.

Cũng không biết rốt cuộc là có địa vị gì.

Khi lên lầu Vu Ngật khá để tâm, chỉ cảm thấy người phía sau bất giác căng thẳng người, thở nhẹ, suy cho cùng vẫn còn ngây ngô non nớt, giống như con khổng tước nhỏ đang xông nhầm vào loài thú ăn thịt hung mãnh.

“Đến rồi.”

Tốc độ của người đàn ông cực nhanh, nhảy lên dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, cơ đùi căng chặt, hai chân co lên rồi mạnh mẽ đạp xuống dưới, bánh xe chở toàn bộ trọng lượng của hắn khẽ di chuyển, thiết bị treo ngà voi phát ra một tiếng ‘keng két’, chậm rãi di chuyển về phía hai người họ.

Chó săn bên dưới kích động sủa điên cuồng, nước dãi đáng sợ phun ra theo những chiếc răng nanh đã làm thành.

Đây là răng của một trong những con voi Kenya nổi tiếng nhất trong Vườn quốc gia Tsavo East.

Nó cũng từng được xem là con voi lớn nhất còn tồn tại trên thế giới.

Ba ngày trước, nó được phát hiện đã chết trong tự nhiên, những kẻ săn trộm đã cắt toàn bộ đầu của nó để đảm bảo sự toàn vẹn của ngà voi, chỉ còn lại một xác voi không đầu đầy giòi ruồi.

Thẩm Chi nhìn nó như bị mê hoặc, nhẹ đỡ chân, muốn sờ sờ vào hàm răng khổng lồ khiến vô số người tham lam mà đến đây.

Vu Ngật dừng lại, giữa hai hàng lông mày nhíu lại một nếp gấp nhỏ.

Hắn không ngăn lại.

Cho đến khi cổ tay trắng mịn của người phụ nữ vươn ra, để lộ một hình xăm con voi lóe lên và một chuỗi các chữ cái bên dưới.

Sheldrick Wildlife Trust.

Sheldrick Wildlife Trust, một trong những trại mồ côi voi nổi tiếng nhất trong khu vực, được giải cứu khắp Châu Phi, những con voi con mồ côi từ khắp Châu Phi vì săn trộm, hay nguồn nước cạn kiệt, xung đột giữa cha mẹ và con người, chỉ cần trả $50 một năm cho một khoản phí nhận nuôi là bạn có thể nhận nuôi một chú voi tại đây.

Nó cũng có một cái tên rất mỹ miều, được gọi là nơi trú ẩn an toàn cho voi và tê giác.

Người đàn ông vẫn luôn thuận theo giống như dã thú đang ngủ đông nhào tới, một tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra tàn nhẫn kéo qua, ‘rầm’ một tiếng đẩy cô lên tường dán người lên, hai khuôn mặt cách nhau không quá nửa ngón tay, khàn giọng gầm nhẹ: “Ai bảo cô xăm hình này tới?! Không muốn sống nữa à!”

Thế mà nói tiếng Trung.

Dưới lầu có người nghe thấy động tĩnh, duỗi đầu nhìn xung quanh: “Không có gì chứ?”

Khóe mắt của Vu Ngật thoáng nhìn, thuận thế ôm người vào trong ngực.

Trốn cũng không trốn thoát, hô hấp nóng rực của người đàn ông phả vào bên tai: “Không có gì, vị khách nữ này quá đẹp, không kiềm chế nổi.”

Xung quanh truyền đến tiếng cười mập mờ ồn ào, Thẩm Chi khuất nhục đỏ mặt, nhận được một lời cảnh cáo: “Muốn sống, chịu đựng.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!