Chương 1.2: Muốn sống, chịu đựng

Editor: L’espoir

*

Gương mặt Châu Á của Thẩm Chi nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều thương nhân, họ nhe răng trắng, vẻ mặt tham lam xảo quyệt: “Người Nhật?”

Hầu hết những vị khách có khuôn mặt Châu Á đều không thể nói tiếng Swahili, đối phương phối hợp chuyển sang tiếng Anh, ngôn ngữ thứ hai của địa phương.

Thẩm Chi liếc nhìn kỹ túi vải đen mà đối phương đang đeo, gật gật đầu.

“Ngài? Nhìn vào hàng tốt?”

Túi vải màu đen được cởi xuống, các tiểu thương keo kiệt mở một lỗ nhỏ ra, để lộ hai chiếc ngà voi trắng tinh cong queo, có mùi máu tanh nồng nặc, phần gốc còn dính đầy thịt voi…

Thẩm Chi cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, ra hiệu cho đối phương lấy ra: “Thứ này mà cũng gọi là hàng tốt?”

Giọng điệu lạnh băng ngậm chứa khinh thường, hai tay ôm lấy, làm đủ bộ dáng: “Sao mà tôi nghe nói, mấy ngày trước có người ở chợ đen làm chuyện lớn cơ mà.”

“Cái ngài nói, là ở phía bên kia trong công viên Đông Tsavo…” Thương nhân Châu Phi cảnh giác ngậm miệng, nhìn xung quanh hai lần, ra hiệu cho Thẩm Chi: “Ngài theo tôi, đi lối này này.”

Nhà máy cũ nát như bị bao phủ trong làn khói mốc đen, Thẩm Chi từ đằng xa đã bị mùi máu tươi nồng nặc xộc đến nhíu mày, đối phương đắc ý nhướng mày: “Đồ tươi.”

Dùng súng ở Kenya là hợp pháp, bên ngoài nhà máy do hai người da đen vạm vỡ trông coi, bên trong và bên ngoài đầy những gương mặt địa phương bận rộn, những thứ Thẩm Chi muốn đều được họ coi như kho báu, treo trên chỗ cao nhất của nhà máy, ở dưới nuôi hơn chục con chó săn hung ác, mắt chó đỏ thẫm, tựa như có thể làm thịt người.

Quả nhiên là tươi, vừa mới xử lý xong, nửa cái đầu voi khổng lồ và vòi voi thô dài buồn bã bị ném vào trong bầy chó săn, gặm cắn chỉ còn lại một mảng da.

Cô gặp được Vu Ngật ngay chính trong hoàn cảnh này, một khuôn mặt cực kỳ hung dữ. Mặc dù bị ánh nắng mặt trời ở Kenya phơi nắng thành màu lúa mạch, nhưng đường nét quen thuộc lộ ra độ cong thân thuộc— đây là người đàn ông trẻ tuổi người Châu Á, rãnh lưng lõm sâu thành hình tam giác ngược, quai hàm căng chặt thành một đường đều bằng mép tai voi, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang, cánh tay cơ bắp căng phồng hơi giơ lên, bàn tay rộng lớn cầm súng, mơ hồ có gân xanh nổi lên.

Người bán hàng kia tỏ ra rất tôn kính hắn, kèm theo là một tràng giải thích hồi lâu, người đàn ông nhìn lướt qua Thẩm Chi từ trên xuống dưới, hơi gật đầu: “Đi theo tôi.”

Không có trọng âm, không thể phân biệt được là người nước nào.

Cầu thang được giấu ở nơi trong cùng của nhà máy, cũng có một người đàn ông cường tráng đang cầm súng canh giữ, hai anh em tốt cùng nhau chạm vào vai Vu Ngật, ánh mắt nhìn Thẩm Chi ẩn giấu sự thèm muốn: “Khách? Đã lục soát người chưa?”

“Lục soát rồi.”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!