Tiêu Tiềm cùng Tiêu Nhường trở về ngày ấy, là hai mươi hai tháng giêng. Lúc này còn chưa hết tháng, nhưng hương vị năm mới đến cùng vẫn phai nhạt rất nhiều.
Phong Khánh đế mặt ngoài coi như để ý, riêng bớt chút thời gian tự mình ra ngoài thành đón chào.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên
đã
ở trong đội ngũ nghênh đón, Bình Dương trưởng công chúa cùng nàng
nói
chuyện
một
chỗ, ngôn ngữ đều là trấn an.
Phong Khánh đế là thân huynh đệ của Bình Dương trưởng công chúa, Tiêu Tiềm là huynh đệ cùng cha khác mẹ, lại
nói
tiếp nàng đương nhiên là thân thiết hơn với Phong Khánh đế. Nàng cũng biết chuyện lúc trước Tiêu Tiềm thiết kế Tiêu Nhường, nhưng nàng vẫn lén cảm thấy Phong Khánh đế làm quá mức. Dù sao cũng là Hiền phi và Tiêu Nhường thiết kế trước, Tiêu Tiềm cũng chỉ để Tiêu Nhường bêu xấu
một
hồi, để
hắn
tắt si tâm vọng tưởng với ngôi vị hoàng đế.
Phong Khánh đế chưa bao giờ muốn đổi thái tử,
một
lần như vậy với Tiêu Nhường có lẽ vẫn là chuyện tốt, miễn cho
hắn
để Hiền phi càng dưỡng càng sai. Tiêu Nhường và Hiền phi có thể
nói
là gieo gió gặt bão, còn Phong Khánh đế xử phạt Tiêu Tiềm có thể
nói
là quá nặng. Tiêu Tiềm nhiều năm qua chịu mệt nhọc, công tích cộng lại,
nói
khó nghe là nếu
không
có
hắn, ngôi vị hoàng đế của Phong Khánh đế
không
có khả năng ngồi thoải mái như vậy.
Trước mắt Phong Khánh đế làm thế,
không
khỏi có hiềm nghi mượn cối gϊếŧ lừa. Đối với Lâm Cẩm Nghi, Bình Dương trưởng công chúa vừa đau lòng vừa đồng tình. Cẩm Nghi
thật
tốt, lại thành vật hi sinh vì hoàng gia quyền mưu tranh đấu, bất quá vừa thành hôn
đã
chia cách với hôn phu lâu như vậy, đoàn viên năm mới cũng
không
thể cùng nhau.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên
không
thể
nói
Tiêu Tiềm
đã
trở lại, trong lúc đó vẫn biểu
hiện
ra
một
ít thương cảm.
Lúc sau, Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang theo
một
đội nhân mã trang bị đơn giản xuất
hiện
trong tầm mắt mọi người.
Lâm Cẩm Nghi
không
lên tiếng
nói
chuyện với Bình Dương trưởng công chúa, chỉ cùng mọi người ngóng theo tiếng vó ngựa nhìn quanh.
Tiêu Tiềm
một
thân kỵ trang huyền sắc khinh giản, cưỡi
trên
ở
một
tuấn mã màu đen,
đi
đầu đội ngũ.
Lâm Cẩm Nghi tuy rằng lúc trước
đã
gặp
hắn, nhưng đều là ban đêm, vì
không
kinh động người trong vương phủ, trong phòng cũng
không
đốt đèn, Lâm Cẩm Nghi cũng
không
biết Tiêu Tiềm gầy nhiều như vậy, đen nhiều như vậy, ngược lại giống như bỗng chốc thêm vài tuổi.
Sau lưng Tiêu Tiềm là nhị hoàng tử Tiêu Nhường, trải qua này nửa năm ma luyện,
hắn
cũng đen
khôngít, nhìn tinh tráng hơn.
Hai người cưỡi ngựa đến trước mặt Phong Khánh đế, đều tự xuống ngựa, tiến lên hành lễ.
Phong Khánh đế vui vẻ
nói: "A Tiềm, ngươi vất vả. Nhường nhi cũng vậy, cao lớn trưởng thành
không
ít, phụ hoàng
đã
không
nhận ra."
Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường đương nhiên
không
dám
nói
khổ, còn phải tạ ơn hàn huyên
một
phen. Hàn huyên xong, Phong Khánh đế hỏi chuyện phương bắc. Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mỗi người
một
câu
nóitình hình gần đây.
Bọn họ
nói
chuyện, Lâm Cẩm Nghi
không
thể tiến lên xen mồm, sau lưng Phong Khánh đế cách đó
không
xa dài cổ nhìn sang.
Bình Dương trưởng công chúa dùng bả vai
nhẹ
nhàng đυ.ng vào nàng, khẽ cười
nói: "Cẩm Nghi, có phải chờ
không
kịp hay
không? Chúng ta cũng tiến lên
nói
chuyện
đi."
Lâm Cẩm Nghi
nói: "không
được, thánh thượng và bọn họ có công việc cần
nói."
Bình Dương trưởng công chúa lơ đễnh, "Đều là người nhà,
không
cần để ý."
nói
xong lôi kéo Lâm Cẩm Nghi
đi
tới.
Phong Khánh đế nhìn thấy các nàng, vui tươi hớn hở
nói: "Bình Dương và Trấn Nam vương phi tới vừa vặn, chúng ta vừa mới nhắc tới các ngươi đây."
Bình Dương trưởng công chúa cười
nói: "Vô duyên vô cớ nhắc ta làm cái gì, hoàng huynh cũng thạt là, công việc khi nào
nói
không
được, vợ chồng người ta cách biệt lâu như vậy, trước cho bọn họ đoàn tụ mới đúng."
Tất cả mọi người lộ ra mỉm cười hiểu ý, Lâm Cẩm Nghi gò má nóng lên,
đã
có chút ngượng ngùng.
"Hoàng tỷ,
không
có gì ngại, " Tiêu Tiềm cười cười, lại quay mặt nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi, "Nàng
đibên cạnh chờ
một
chút, ta và hoàng huynh
nói
xong
sẽ
cùng nàng được
không?"
Lâm Cẩm Nghi gật đầu, phúc thân với Phong Khánh đế
nói: "Vậy Cẩm Nghi cáo lui trước."
"Đừng a." Bình Dương trưởng công chúa còn bất công vì Lâm Cẩm Nghi tổn thương, "Ta cũng
không
nóisai."
"Được rồi, đừng
nói
nữa, chúng ta
đi
bên cạnh chờ là được. Ngươi vừa rồi
không
phải mời ta hai ngày nữa
đi
phủ ngươi làm khách sao? Chúng ta
nói
chuyện đó."
Qua mấy ngày là sinh nhật Bình Dương trưởng công chúa, nàng
không
muốn khách khí cùng người
không
quen biết, chỉ chuẩn bị mời vài bạn tốt, Lâm Cẩm Nghi đương nhiên
đã
được tính.
nói
đến an bày ngày ấy, Bình Dương trưởng công chúa đương nhiên là muốn
nói
hữu hảo
một
phen, liền
đi
theo Lâm Cẩm Nghi sang
một
bên.
Lâm Cẩm Nghi tâm đều ở
trên
người Tiêu Tiềm,
nói
chuyện với Bình Dương trưởng công chúa có chút phân tâm.
Bình Dương trưởng công chúa cũng
không
để ý, chỉ hỏi nàng đến lúc đó muốn uống rượu gì, ăn thức ăn gì, nàng trước tiên cho người chuẩn bị tốt.
Lâm Cẩm Nghi cười
nói: "không
cần phiền toái như vậy, ta cũng
không
phải người soi mói. phủ Công chúa đương nhiên đều là thứ tốt, tùy tiện chuẩn bị là được."
Hai người
đang
nói
chuyện, chợt nghe "Vèo"
một
tiếng, sau đó là tiếng binh khí va chạm "Đinh"
mộttiếng.
Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa
không
rõ
chân tướng
đi
xem, chỉ thấy Tiêu Tiềm
đã
rút kiếm, chắn phía trước Phong Khánh đế. Mà dưới chân
hắn, là
một
đoạn ám tiễn ngắn.
"Người tới! Hộ giá!" đại thái giám Uông Minh Tuyền bên người Phong Khánh đế
đã
cao giọng kêu lên.
Phong Khánh đế ra đón người, chỉ dẫn theo hai ba mười người cận vệ, thêm nữa Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang về hai ba mười người, rất nhanh
đã
vây quanh Phong Khánh đế.
Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa giật nảy mình, Bình Dương trưởng công chúa đến cùng gặp nhiều sóng gió, rất nhanh phản ứng lại, lập tức lôi kéo Lâm Cẩm Nghi lui ra xa. Dù sao người tới ý đồ
rõ
ràng nhằm vào Phong Khánh đế, bên người Phong Khánh đế có rất nhiều hộ vệ, nhất định
khôngai có thể cố kỵ các nàng sống chết, vẫn là rời xa Phong Khánh đế quan trọng hơn, tránh bị trở thành bia ngắm sống.
Lát sau, bốn phía
đã
không
có động tĩnh, Tiêu Tiềm và thị vệ hơi lơi lỏng
một
ít, Tiêu Tiềm
nói: "Hoàng huynh, nơi này ngoài thành bốn phía là núi đá nhiều chỗ
ẩn
nấp, chúng ta ít người,
không
thể nhất nhất tra xét, ngài vẫn nên về cung trước."
Phong Khánh đế cũng phát hoảng,
hắn
ở ngôi vị hoàng đế an ổn
đã
lâu, cho tới bây giờ
không
nghĩ tới có thể ở phụ cận kinh thành gặp phải ám sát, lập tức gật đầu đáp ứng, ý chỉ hồi cung.
Vì thế Tiêu Tiềm cùng
một
bọn thị vệ vây quanh Phong Khánh đế
đi
trên
đường lớn về thành, đúng lúc này, vũ tiễn đầy trời đất trực diện bay đến, mọi người rút bội kiếm đón đỡ, thường thường truyền đến vài tiếng kêu rên bị thương.
Đối phương hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, bọn họ trở tay
không
kịp, chỉ có thể bị động ngăn cản.
không
đến
một
lát, thị vệ thân cận Phong Khánh đế và người Tiêu Tiềm, Tiêu Nhường mang về đều hoặc nhiều hoặc ít bị trúng tên.
Đúng lúc này, trong sơn lâm bỗng nhiên chạy đến hai đội nhân mã. Bọn họ
một
thân áo xanh, khăn che mặt, động tác mau lẹ,
đã
được huấn luyện, rất nhanh lao đến Phong Khánh đế gϊếŧ chóc.
Càng đáng sợ là, thị vệ bên người Phong Khánh đế đều là cao thủ ngàn dặm chọn ra, bình thường lấy
một
chọi mười
không
phải
nói
chơi, lại dưới tay đám người vừa tới
không
qua được mười chiêu, đều bị thua. Người Tiêu Tiềm và Tiêu Nhường mang về càng đừng
nói, đều phong trần mệt mỏi lặn lội đường xa, muốn ngăn
không
được.
Bất quá may mắn Tiêu Tiềm đến cùng ở
trên
chiến trường lăn lộn rất nhiều năm,
hắn
dựa vào kinh nghiệm chỉ huy phong phú cùng các loại ứng đối, người tới vẫn
không
thể chạm vào
một
góc áo Phong Khánh đế.
Ngay lúc bọn họ triền đấu hai khắc, xa xa có tiếng người tới, là cứu binh từ kinh thành bên kia. Đám người áo xanh bắt đầu vừa đánh vừa lui,
đã
chuẩn bị rời
đi.
Tiêu Tiềm tay phải
đã
trúng
một
đao, lúc này sửa lại cầm kiếm tay trái,
trên
mặt
hắn
buông lỏng,
nói
với Phong Khánh đế: "Hoàng huynh vô
sự, viện binh
đã
đến, ngài chống đỡ
một
lát."
Phong Khánh đế chưa từng gặp qua chém gϊếŧ như vậy, sắc mặt
đã
trở nên trắng bệch, đỡ tay Uông Minh Tuyền mới đứng vững.
hắn
trên
mặt vui vẻ,
nói: "A Tiềm, ít nhiều có ngươi, sau khi trở về trẫm nhất định luận công ban thưởng."
Lâm Cẩm Nghi luôn
đi
theo bên người Bình Dương trưởng công chúa, bởi vì
không
muốn trở thành gánh nặng của Tiêu Tiềm và bọn thị vệ, hai người luôn luôn đứng cách xa. Nhìn thấy Tiêu Tiềm bị thương, tim Lâm Cẩm Nghi nhảy chậm vài nhịp, lúc này nghe Phong Khánh đế cổ vũ sĩ khí
một
phen như vậy, trong lòng nàng cũng hơi hơi vui vẻ, nếu có thể
thật
sự
mượn việc này tiêu trừ ngăn cách trong lòng Phong Khánh đế, cũng coi như vì họa được phúc.
Làm cho người ta bất ngờ là, lúc này trong đám áo xanh
đã
sắp thối lui bỗng nhiên nhảy ra
một
người, thân hình cực nhanh nhẹn, lúc mọi người bất ngờ
không
kịp phòng bị, nhảy vào trong đám người, cười lạnh hô lớn
nói: "Cẩu hoàng đế, còn muốn luận công ban thưởng? Nạp mệnh
đi!"
Cơ hồ là đồng thời,
hắn
nâng cánh tay lên,
một
ám tiễn phóng tới ngực Phong Khánh đế.
Phong Khánh đế sắc mặt đại biến, tuyệt vọng nhận mệnh nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, đau đớn trong dự kiến
không
đến, Phong Khánh đế lại trợn mắt, thấy Tiêu Tiềm che ở phía trước mình, chậm rãi ngã xuống đất.
trong lúc người áo xanh bắn trộm tên cùng bọn thị vệ triền đấu, bỗng nhiên lại lấy ra
một
cái mồi lửa, châm dây dẫn giấu ở bên hông.
"Vương Đồng!" Tiêu Tiềm ngã xuống đất hô to
một
tiếng, Vương Đồng lập tức hiểu ý, vung chân tiến lên dùng hết toàn đẩy người áo xanh đó ra ngoài.
Vương Đồng cũng là người luyện công phu,
hắn
dùng hết toàn lực đẩy mạnh, đánh văng người áo xanh ra ngoài hai ba trượng. Lúc này chung quanh người đó phát ra
một
tiếng nổ, thị vệ ở gần đều bị sóng nhiệt hất ngã, vị trí người áo xanh ngã xuống dĩ nhiên nổ thành
một
cái hố to.
Tất cả mọi người thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi, tuy rằng gặp phải ám sát, bọn thị vệ đều hoặc nhiều hoặc ít bị trúng thương, nhưng
không
ai chết, Phong Khánh đế cũng bình yên vô
sự
không
sao.
Phong Khánh đế thở ra
một
hơi
thật
dài,
đang
muốn
nói
gì, lại nghe Uông Minh Tuyền bỗng nhiên thét
một
tiếng kinh hãi
nói: "Thánh thượng, ngài xem vết thương của Trấn Nam vương!"
Phong Khánh đế tập trung nhìn, cũng phát hoảng, miệng vết thương trước ngực Tiêu Tiềm chảy ra máu đen.
"Người tới! Bãi giá hồi cung! Truyền ngự y!"