Chương 113

Bọn thị vệ trùng trùng vây quanh Tiêu Tiềm, vội vàng đưa

hắn

lên xe ngựa.

Lâm Cẩm Nghi lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, giờ khắc này đến đầu ngón tay đều lạnh lẽo. Bình Dương trưởng công chúa thấy bọn họ lên xe, nhìn Lâm Cẩm Nghi vẫn kinh ngạc đứng ở đó, vội vàng kéo nàng,

nói: "Cẩm Nghi, đừng thất thần, theo ta tiến cung!"

Lâm Cẩm Nghi phục hồi tinh thần, vội vàng nhấc váy,

đi

theo trưởng công chúa lên xe ngựa của nàng.

Tiêu Tiềm lên xe ngựa

không

bao lâu

thì

hôn mê, Phong Khánh đế cùng

hắn

ngồi chung

một

chiếc xe, thấy sắc mặt

hắn

trắng bệch, môi xanh tím, nhất thời trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.

hắn

từ

nhỏ

chính là thái tử được chọn, cùng vài huynh đệ quan hệ chỉ có thể xem như hời hợt, thân nhất chính là Tiêu Tiềm sau này được chuyển đến nuôi dưới gối mẫu hậu. Nhưng đến cùng so với Tiêu Tiềm

hắn

lớn hơn

không

ít, bình thường cũng

không

có đề tài chung. Sau này Vinh vương gia thường xuyên tìm Tiêu Tiềm chơi đùa, từ chỗ

hắn

đọc sách có thể nhìn thấy thân ảnh hai đệ đệ trong viện so võ nghệ, truy đuổi đùa giỡn...

Phong Khánh đế hoảng thần, lại nhìn Tiêu Tiềm,

thật

giống như vẫn là

một

đứa trẻ. Tiêu Tiềm chưa bao giờ nghĩ tới uy hϊếp

hắn, ngược lại lúc

hắn

vẫn là thái tử giúp

hắn

rất nhiều, càng đừng

nói

sau này

hắnđăng cơ, Tiêu Tiềm đẻ

hắn

ngồi ổn ngôi vị hoàng đế dù sáng dù tối mất bao nhiêu công sức, mạo hiểm sinh tử

không

ít...

Qua rất nhiều năm,

hắn

chưa bao giờ cảm thấy thua thiệt Tiêu Tiềm cái gì. Dù sao Tiêu Tiềm tuy rằng làm nhiều việc,

hắn

cũng ban vinh quang và quyền bính tương đương. Cho nên lúc Tiêu Tiềm thiết kế Tiêu Nhường,

hắn

lần đầu tiên cảm giác được

một

tia hoảng loạn, Tiêu Tiềm là nhân thần, có thể giấu diếm được mắt

hắn, diễn trò hay như vậy, hại con

hắn

ở kinh thành khó có thể sống yên, như vậy về sau thế nào? Tiêu Tiềm nếu động tâm tư, ngôi vị hoàng đế

hắn

còn có thể bảo trụ sao? Cho nên,

hắnlựa chọn sung quân Tiêu Tiềm đến chiến trường phương bắc, xem kết quả về sau.

Cho tới bây giờ, Tiêu Tiềm vì

hắn

đỡ tên độc, sinh tử chưa biết, Phong Khánh đế mới cảm thấy mình nghĩ nhiều, sai nhiều. Tiêu Tiềm vì

hắn

huynh trưởng này, đến mệnh đều

không

cần, vinh quang và quyền bính có là gì đâu?

nói

đến cùng, Tiêu Tiềm vẫn là hoàng tử từng sinh trưởng ở Hiệt Phương điện, hai bàn tay trắng,

không

được sủng, cả đời này

đã

chịu nhiều đau khổ, mình lại vẫn nhẫn tâm khó xử

hắn,

thật

sự

là...

"Thánh thượng, đến cửa cung, thái y chờ ở bên ngoài đâu." Uông Minh Tuyền

một

câu kéo lại suy nghĩ của Phong Khánh đế.

Phong Khánh đế nhắm chặt mắt, kiềm lại áy náy trong lòng, phân phó: "Cho ngự y tiến đến, xa phu tiếp tục đánh xe, đưa Trấn Nam vương đến Càn Thanh cung."

Lâm Cẩm Nghi trong xe ngựa trưởng công chúa

không

thể vào cung, lúc hai người tới cửa cung, liền nhìn thấy ngự xe của Phong Khánh đế

đã

chạy vào cửa cung. Hai người chỉ có thể xuống xe, đổi sang kiệu liễn,

đi

theo.

Lâm Cẩm Nghi hai tay lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng. Ở trong ấn tượng của nàng, Tiêu Tiềm

không



không

làm được, tuy rằng chịu rất nhiều vết thương lớn

nhỏ, nhưng mỗi lần đều có thể bình yên vô

sự, lần này... hẳn như thế. Trong lòng nàng an ủi mình như vậy, cũng khẩn trương đến nỗi tâm nhắc tới cổ họng.

Sau đó, kiệu liễn ngừng ở cửa Càn Thanh cung. Lâm Cẩm Nghi thất tha thất thểu xuống kiệu liễn, Bình Dương trưởng công chúa lưu ý nàng, thấy nàng như vậy vội tiến lên đỡ nàng, ôn nhu

nói: "Cẩm Nghi đừng nóng vội, trong cung có ngự y,

sẽ

không

có chuyện gì."

Lâm Cẩm Nghi muốn đáp lời, há miệng thở dốc, mới phát giác cổ họng thế nhưng buộc chặt đến

mộtchữ cũng

nói

không

nên lời.

Lúc này trong Càn Thanh cung, y chính, các ngự y tất cả thái y viện đều đến đông đủ, tụ tập lại trước long sàng chẩn trị cho Tiêu Tiềm.

Phong Khánh đế sắc mặt xanh mét, chắp hai tay đứng

một

bên.

Lúc Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa

đi

vào trong điện, chợt nghe Phong Khánh đế lớn tiếng quát lớn đám ngự y, "Đều là phế vật bình thường khoe tài trí, chỉ là

một

mũi tên cũng trị

khôngnổi, trẫm nuôi các ngươi để làm gì?!"

Nghe

nói

như thế, Lâm Cẩm Nghi hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống. May mắn Bình Dương trưởng công chúa và cung nữ bên người nàng tay mắt lanh lẹ, vội đỡ nàng.

Phong Khánh đế nghe được động tĩnh ở cửa, quay đầu thấy Lâm Cẩm Nghi mặt xám như tro tàn, sắc mặt hòa hoãn

một

ít, cho người lấy ghế cho Lâm Cẩm Nghi. Tiếp theo quay đầu tiếp tục mắng đám ngự y.

Các ngự y bị mắng đầu cũng

không

dám nâng, y chính lớn tuổi nhất toát mồ hôi, nơm nớp lo sợ

nói: "Thánh thượng minh giám, Trấn Nam vương vị trí trúng tên

trên

người vốn hung hiểm, trước mắt còn

không

biết loại độc, nhóm vi thần trong nhất thời

không

dám kết luận kịch độc gì, cũng

không

dám tự tiện dùng dược giải độc, chỉ có thể cầm máu cho Trấn Nam vương trước, dùng dược tạm hoãn độc tính..."

Tuy rằng Phong Khánh đế mắng các ngự y, nhưng bọn

hắn

vẫn tay chân lanh lẹ rút độc tiễn cho Tiêu Tiềm, lau miệng vết thương, bôi dược, băng bó tốt miệng vết thương, lại rất nhanh thương lượng phương thuốc, cho người

đi

nấu thuốc tới để Tiêu Tiềm uống.

Hai khắc sau, màu xanh đen

trên

môi Tiêu Tiềm

đã

rút

đi

hơn phân nửa. Nhưng sắc mặt trắng bệch như cũ, nhắm chặt hai mắt

không

tỉnh lại.

Các ngự y vội vội vàng vàng lật xem các loại y thuật, tin tức Phong Khánh đế gặp chuyện cũng truyền ra ngoài, các đạo nhân mã đều tiến cung an ủi.

Phong Khánh đế thấy Tiêu Tiềm tốt hơn

một

chút,

đi

ra ngoài ứng đối bọn họ, lưu lại Lâm Cẩm Nghi và cung nhân chăm sóc Tiêu Tiềm.

Người đều tản ra, Lâm Cẩm Nghi rốt cục có thể tiến lên cẩn thận xem Tiêu Tiềm.



ràng vài ngày trước, Tiêu Tiềm còn có thể thừa dịp bóng đêm đến gặp nàng, mang theo ý cười chắc chắn

nói

với nàng,

hắn

đã

nghĩ ra sách lược ứng đối, có thể ở lại kinh thành, sau này hai người có thể tiếp tục cuộc sống hòa thuận mĩ mãn.

Mà trước mắt,

hắn

bản thân bị trọng thương, chỉ có thể nhắm hai mắt nằm ở

trên

giường, sinh tử chưa biết.

Lâm Cẩm Nghi ngồi trước long sàng

một

lát, bất tri bất giác

đã

rơi lệ đầy mặt.

Bình Dương trưởng công chúa

không

đành lòng, lén lút lui ra ngoài.

Hôm nay trước khi trời tối, Phong Khánh đế rốt cục gặp xong các thần tử vội vã đến thăm hỏi. Uông Minh Tuyền nhìn

hắn

ban ngày chưa ăn gì, vội cho người chuẩn bị ngự thiện. Phong Khánh đế

không

có khẩu vị, lại hỏi tình huống Tiêu Tiềm.

Uông Minh Tuyền

nói: "Thánh thượng

không

cần lo lắng, thuốc

đã

có hiệu quả, vương gia trước mắt tính mạng

không

lo. Các ngự y đều

đang

xem sách thuốc, chưa chừng lập tức có thể tra ra vương gia trúng độc gì."

Phong Khánh đế mệt mỏi nhắm chặt mắt, "Ngự y

nói

độc tính hiểm ác, bọn họ chỉ có thể tạm hoãn nửa tháng,

không

để độc phát tác. Nếu nửa tháng sau bọn họ vẫn thúc thủ vô sách, A Tiềm sợ là..."

"sẽ

không, vương gia có phúc tinh cao chiếu, đương nhiên có thể đỉnh lại." Uông Minh Tuyền vội trấn an

nói.

"Chỉ hy vọng như thế." Phong Khánh đế từ từ thở dài

một

tiếng, lại hỏi: "Trấn Nam vương phi đâu? Còn trong cung sao?"

Uông Minh Tuyền trả lời: "Vương phi

đang

chiếu cố vương gia, nô tài lúc trước

đã

cho người chuẩn bị cơm canh, nhưng vương phi

nói

không

có khẩu vị,

một

đũa cũng

không

nhúc nhích."

Phong Khánh đế lại thở dài

một

tiếng, "Bọn họ vợ chồng tình thâm, tùy nàng thôi."

*****

Tiêu Tiềm mê man, cứ như vậy qua mười ngày, theo như lời ngự y kì hạn mười lăm ngày

đã

lửa sém lông mày.

Lâm Cẩm Nghi từ đầu đến cuối đều canh giữ trong cung, Bình Dương trưởng công chúa đón nàng đến tẩm điện, để nàng thay quần áo rửa mặt, ăn vài thứ, nghỉ tạm.

Tiêu Tiềm trong thời gian này luôn luôn mê mê trầm trầm, tuy có thể mượn ngoại lực đút chút thuốc bổ và canh thang, đến cùng vẫn gầy

đi

một

vòng. Hơn nữa bản thân

hắn

lúc ở phương bắc

đã

gầy

đi,

không

đến mấy ngày càng trở nên tiều tụy,

không

còn phong thái Trấn Nam vương hăng hái năm đó.

Các ngự y hết ngày này đến ngày khác lật sách thuốc, Phong Khánh đế hạ thánh chỉ, gọi danh y thiên hạ, thậm chí mở tư khố tiên đế lưu lại, cho người

đi

tìm kiếm y thuật điển tịch có liên quan.

Tiên đế vốn đam mê tàng trữ, tàng thư

không

dưới ba ngàn, lật tìm trong sách vở đó tốn công

khôngnhỏ, càng đừng

nói

tìm được câu chữ hữu dụng, còn phải để nhiều ngự y cùng đọc để thương lượng.

Tất cả mọi người

nói

Tiêu Tiềm

đã

không

còn hi vọng. Thậm chí Phong Khánh đế về sau

đã

bắt đầu tìm cách chuẩn bị

một

tang lễ trọng thể cho Tiêu Tiềm.

Nhưng Lâm Cẩm Nghi

không

chịu tin, phu quân Tiêu Tiềm của nàng là Trấn Nam vương

không



khônglàm được, đánh đâu thắng đó

không

gì cản nổi, cho tới bây giờ

sẽ

không

dễ dàng thất tín.

hắn

đã

hứa đời này có tương lai tốt đẹp với nàng,

hắn

nhất định làm được!

Phong Khánh đế thấy nàng ngày đêm chẳng phân biệt cực nhọc chiếu cố Tiêu Tiềm, trong lòng cũng có chút

không

đành lòng, về sau triệu Tô thị tiến cung, để bà hảo hảo khuyên nhủ Lâm Cẩm Nghi.

Bên ngoài đều biết chuyện ngày ấy Phong Khánh đế gặp chuyện, Tiêu Tiềm lấy thân chắn tên, Tô thị vốn quan tâm

không

thôi, thấy nữ nhi gầy nhất vòng lớn, cùng Tiêu Tiềm nằm ở

trên

giường gầy như que củi, đau lòng quả thực

không

thể thở nổi.

Nhưng còn

không

chờ Tô thị mở miệng khuyên bảo, Lâm Cẩm Nghi

đã

nói: "Nương, A Cẩm biết ngài muốn

nói

gì, trong lòng A Cẩm đều minh bạch. Nhưng Tiêu Tiềm

hắn

sẽ

không

gạt con,

hắn

đã

đáp ứng lần này

không

phụ con,

hắn

sẽ

không

bỏ con lại

một

mình." khi nàng

nói

chuyện ánh mắt kiên định mà thê lương, có lẽ trong lòng

đã

sớm đoán trước kết quả xấu nhất, cũng chỉ là lừa mình dối người

khôngmuốn tin tưởng.

tim Tô thị như bị đao cắt, ôm lấy Lâm Cẩm Nghi

thật

lâu

không

nói

nên lời.

Rất nhanh, kỳ hạn mười lăm ngày

đã

đến trước mắt.

Dựa theo ngự y

nói, chỉ cần hôm nay qua giờ tý, nếu còn

không

nghiên cứu ra giải dược, kịch độc

trênngười Tiêu Tiềm

sẽ

đánh vào lục phủ ngũ tạng,

không

thể vãn hồi đường sống.

Các ngự y và danh y bên ngoài được truyền tiến cung, phần lớn ở đây nửa tháng chỉ ngủ ngon vài ngay, cũng

không

dám buông lỏng, đến hôm n ay, bọn họ cơm cũng

không

ăn, nước cũng

không

uống, chỉ vùi đầu nghiên cứu điển tịch.

Lâm Cẩm Nghi canh giữ bên Tiêu Tiềm đếm canh giờ. Lúc này

đã

gần giờ hợi, cách giờ tý chỉ

một

canh giờ. Các ngự y trong lúc khẩn yếu, rốt cục từ quyển sách cổ tiên đế lưu lại phát

hiện

một

loại độc tương tự. Trong điển tịch còn ghi phương pháp giải độc, dùng dược cũng là lấy độc trị độc.

nói

cách khác, nếu Tiêu Tiềm trúng loại độc này, như vậy dùng

một

loại độc khác có thể giải độc cho

hắn. Nếu

không

phải, như vậy Tiêu Tiềm

sẽ

bởi vì này dược tính mãnh liệt mà trực tiếp chết

đi.

sự

việc trọng đại, bọn họ cũng

không

dám tự tiện quyết đoán, chỉ có thể báo cho Phong Khánh đế.

Phong Khánh đế do dự

thật

lâu, cũng

không

định ra chủ ý. Bình Dương trưởng công chúa thời gian này cũng ở trong cung, nghe

nói

tin tức này nhanh chóng cho người

đi

thông tri Lâm Cẩm Nghi.

Lâm Cẩm Nghi nghiêng ngả lảo đảo cầu trước thánh giá, "Thánh thượng, vương gia

đã

không

còn thời gian, nếu thuốc này

không

đúng bệnh,

hắn

bất quá ở

trên

giường chờ chết, cầu ngài đưa thuốc này cho

hắn

thử

một

lần."

Tiêu Tiềm là người kiêu ngạo như vậy, nếu

hắn

biết mình thời gian cuối cùng nằm ở

trên

giường lẳng lặng đợi tử thần đến,

hắn

tuyệt đối

sẽ

không

nguyện ý. Lâm Cẩm Nghi đủ hiểu

hắn, cho nên lựa chọn trong kỳ hạn cuối cùng để

hắn

thử thuốc.

Phong Khánh đế cũng chỉ là ở chờ

một

cái cớ có thể hạ quyết tâm, Lâm Cẩm Nghi là người thân nhất với Tiêu Tiềm, nàng như vậy

nói, Phong Khánh đế đương nhiên cũng mượn chủ ý, cho người ta theo trong sách cổ

đi

nấu giải dược.

Nhiều dược thảo độc trùng chứa độc tính được nấu thành

một

chén thuốc đầy, Lâm Cẩm Nghi run run đút cho Tiêu Tiềm.

Sau

một

lát, giờ tý

đã

đến. Các ngự y đều tiến lên bắt mạch cho Tiêu Tiềm, nhưng kết quả cũng

khôngthật

như ý —— mạch tướng Tiêu Tiềm lúc nhanh lúc chậm, khi

thì

hữu lực khi

thì

tĩnh mịch, cũng

khôngcó khởi sắc nhiều.

Các ngự y đều lộ vẻ khó xử, y chính do do dự dự tuyên bố tin xấu, giải dược này đối với Tiêu Tiềm tựa hồ cũng

không

có tác dụng, ngược lạ, mạch tướng của

hắn

đã

hiện

ra phát độc, hơn nữa

hắn

vừa dùng vật kịch độc như vậy, khả năng rất nhanh

sẽ

bỏ mạng.

Loại chuyện này đúng là

đã

cố hết sức, chỉ nghe thiên mệnh. Phong Khánh đế mắng các ngự y nửa tháng, lúc này cũng

không

mắng nổi, chỉ cho bọn họ

đi

xuống trước, lưu thời gian cuối cùng cho Lâm Cẩm Nghi và Tiêu Tiềm cùng ở

một

chỗ.

Lâm Cẩm Nghi rốt cục

không

thể mù quáng lạc quan tiếp, "Đồ lừa đảo, quá lừa đảo." Nàng dùng tiếng

nói

khô ráp mắng

hắn.

Nhưng Tiêu Tiềm

sẽ

không

bao giờ cười hì hì nhảy lên phản bác nàng nữa.

"Chàng là kẻ lừa đảo! Còn

nói

cái gì đời này muốn chứng minh cho ta xem, chàng thạt

yêu

ta! Nhưng

hiện

tại chàng sắp chết, sắp chết! Chàng chứng minh cho ta xem thế nào? Còn

nói

cho ta

một

đời tốt đẹp về sau, hóa ra đều là lừa gạt ta! Đời này ta vẫn ngốc, cho nên mới tin tưởng chàng! Chàng đứng lên cho ta, chàng giải thích



ràng cho ta!" Lâm Cẩm Nghi lớn tiếng mắng

hắn,

nói

đến chỗ thương tâm, còn đánh

hắn

vài cái.

Nàng

đang

phát tiết, phát tiết đầy thất vọng và bi thống. Nếu sớm biết đời này hai người còn có kết cục như vậy, nàng căn bản

không

cần trùng sinh làm người. Nàng nên chết

đi, cũng tốt hơn

hiện

tại để Tiêu Tiềm chết ở trước mặt mình, nàng càng đau lòng!

Lúc nàng

đang

đánh, Tiêu Tiềm bỗng nhiên động đậy, miệng

hắn

chảy ra

một

búng máu đen. Máu đen cuồn cuộn

không

ngừng chảy ra ngoài, rất nhanh thấm ướt gối đầu.

Lâm Cẩm Nghi trở tay

không

kịp, sau khoảnh khắc sửng sốt, nàng vội gọi người tiến vào.

Các ngự y còn chưa tản ra, nghe được động tĩnh liền nhất tể

đi

vào. Lại bắt mạch cho Tiêu Tiềm.

một

lát sau, các ngự y lộ ra tươi cười thoải mái, chắp tay

nói

với Lâm Cẩm Nghi: "Chúc mừng vương phi, vương gia

đã

không

lo ngại!"

Lâm Cẩm Nghi nhìn Tiêu Tiềm còn

đang

nôn máu đen,

không

chân thực giống như trong mộng, kinh ngạc

nói: "Vương gia...

không

ngại?"

Ngự y

nói: "Vương gia mới vừa rồi ăn kịch độc vào

đã

phát tác, cho nên mới phun ra nhiều máu đen như vậy. kKịch độc lúc trước

hắn

trúng cũng từ chỗ máu đen này chảy ra, trước mắt mạch tướng

đãchuyển biến tốt, chúng vi thần lại khai phương thuốc để vương gia bài xuất độc nhanh hơn, hẳn là

không

còn lo đến tính mạng."

Các ngự y cống hiến cho hoàng thất, đều là người cẩn thận chặt chẽ, bọn họ

đã

có thể

nói

ra như vậy, hẳn có mười thành nắm chắc.

Lâm Cẩm Nghi hơi yên lòng, đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, đứng

không

vững. Cung nữ bước lên trước đỡ nàng, nàng cũng

đã

nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Các ngự y xem cho nàng xong,

nói

nàng chỉ là thể hư hơn nữa cảm xúc dao động lớn, cũng

không

quan trọng, để cung nữ đưa nàng về tẩm cung của Bình Dương trưởng công chúa.

Lâm Cẩm Nghi vài ngày chưa chợp mắt, Bình Dương trưởng công chúa để cung nữ đút chén thuốc an thần cho nàng, vừa ngủ là ngủ đủ

một

ngày

một

đêm.

Chờ lúc nàng lại mở mắt, nàng lập tức ngồi dậy xuống giường

đi

hài.

Cung nhân canh giữ ở gian ngoài nghe được động tĩnh, lập tức tiến vào

nói: "Trấn Nam vương phi, ngài tỉnh? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu, cần nô tì

đi

thỉnh ngự y sao?"

Lâm Cẩm Nghi

không

kịp đáp, chỉ vội hỏi: "Ta ngủ bao lâu? Vương gia bây giờ như thế nào?"

Cung nữ

không

chút hoang mang đáp: "Vương phi ngủ

một

ngày

một

đêm, nô tì luôn ở nơi này hầu hạ vương phi,

không

biết cụ thể tình huống vương gia bên kia, chỉ nghe công chúa

nói

vương gia

đã

phun hết độc huyết, ngày hôm trước còn tỉnh

một

lần."

Lâm Cẩm Nghi phun ra

một

ngụm khí, vẫn đeo hài chuẩn bị

đi

thăm Tiêu Tiềm. Cung nữ muốn để nàng ăn vài miếng rồi

đi, nàng cũng

không

cố được, chỉ

nói

trở về mới dùng.

Càn Thanh điện, tẩm cung của các đời hoàng đế, xưa nay thủ vệ sâm nghiêm,

không

cho người ngoài tới gần.

Lúc Lâm Cẩm Nghi

đi

qua vẫn thông suốt, rất nhanh

đã

đi

vào.

Trong điện im lặng, có thể nghe tiếng châm rơi. Tuy

đã

nghe cung nữ kia

nói, Lâm Cẩm Nghi

đi

vào trong lòng như trước có chút

không

yên, hơi ngừng chân ổn định tâm thần, mới

đi

vào nội điện.

Trong điện

đã

không

có nhiều ngự y, chỉ có mấy cung nữ cung nhân gác đêm.

Lâm Cẩm Nghi

đi

thẳng đến long sàng,

trên

giường Tiêu Tiềm nằm ngủ như trước.

hắn

nhắm hai mắt, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, vẫn gầy như trước có chút dọa người.

Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống mép giường, do dự

một

chút lấy tay dò hơi thở của

hắn.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp có tiết tấu phun

trên

ngón tay, rột cuộc Lâm Cẩm Nghi mới yên lòng. Nàng vừa chuẩn bị thu tay, giây tiếp theo tay nàng bị người vừa vặn bắt được.

Tiêu Tiềm cười tủm tỉm nhìn nàng, dùng thanh

âm

mỏng manh

nói: "Thế nào? vương phi đây là lo lắng ta ngủ đến chết sao?"

Lâm Cẩm Nghi

không

thể tin nhìn

hắn, trong nhất thời lại

không

biết

nói

thế nào.

Tiêu Tiềm nhéo nhéo ngón tay nàng, lại ho

nhẹ

một

tiếng: "Choáng váng sao?"

Lâm Cẩm Nghi rút tay về, oán hận nhìn

hắn: "Chàng còn mặt mũi cười? Có biết ta sắp bị chàng hù chết hay

không!"

Tiêu Tiềm cười hai tiếng, lại nhịn

không

được ho khan. Lâm Cẩm Nghi vội giúp

hắn

thuận khí, lại nghe

hắn

nói: "Ta cũng

sẽ

không

chết, ngươi đừng lo."

"Ai biết chàng có thể chết

không..." Lâm Cẩm Nghi than thở, đột nhiên linh quang lóe lên, Tiêu Tiềm cứ chắc chắn mình

sẽ

bình yên vô

sự

như vậy, chẳng lẽ

nói

hết thảy đều là

hắn... Nàng càng

không

dám tin.

Tiêu Tiềm ho xong rồi, nằm sấp

trên

giường hướng vào cái thùng ở đầu giường nôn ra

một

ngụm máu đen

nhỏ, dùng thanh

âm

chỉ hai người có thể nghe



nói: "Ta còn tưởng rằng lấy trí tuệ của vương phi nhà ta,

đã

sớm đoán được này hết thảy đâu."

Suy đoán của mình được chứng thực, Lâm Cẩm Nghi sửng sốt

một

lát, sau đó hạ giọng giận dữ

nói: "Đây là biện pháp tốt chàng

nói? Sách lược vạn toàn? Dùng mệnh để đổi?"

Tiêu Tiềm nằm lại giường, thấy nàng nổi giận đùng đùng, vội đáp: "Nàng đừng đánh ta nữa? Ta bây giờ

không

chiu jđược."

Lâm Cẩm Nghi

trên

mặt hoảng hốt, "Ta khi đó còn nghĩ chàng sắp chết..."

Tiêu Tiềm bất đắc dĩ

nói: "Đáng thương ta



ràng

đã

khôi phục ý thức, thân mình lại

không

thể động, vô duyên vô cớ bị nàng mắng lâu như vậy, còn phải chịu nàng đánh

một

chút... Đáng thương a..."

Lâm Cẩm Nghi mắng

hắn

một

ngụm, "rõ

ràng chàng

không

thương lượng với ta, làm ra chuyện hung hiểm như vậy, còn trách ta?! Chàng có biết tình huống lúc đó hung hiểm thế nào, nếu giải dược chậm nửa canh giờ, bây giờ chàng còn có thể ở nơi này ba hoa cùng ta?"

Tiêu Tiềm nhíu mày thở dài, "Ta vốn

đã

an bày thỏa đáng hết thảy, ai ngờ Vương Đồng tiểu tử kia

không

tốt, lại bởi vì

một

chút vết thương

nhẹ

hôn mê mấy ngày, lỡ thời cơ."

nói

xong

hắn

lại lơ đễnh cười cười, "Bất quá ta đây

không

phải

không

có chuyện gì sao? Tuy rằng chậm

một

chút, nhưng kết quả chung quy là tốt."

Vương Đồng ngày đó dùng thân thể đẩy người áo xanh mang thuốc nổ

trên

người ra ngoài,

hắn

ở gần nhất, bị chấn động mạnh, lúc đó ngất

đi. Lâm Cẩm Nghi lúc đó chỉ thấy người Trấn Nam vương phủ nâng

hắn

trở về,

không

nghĩ tới sau đó

hắn

còn hôn mê.

Lâm Cẩm Nghi lòng còn sợ hãi, "Vẫn rất nguy hiểm. Vạn nhất Vương Đồng luôn hôm mê, lỡ canh giờ

thìsao? Chàng cứ như vậy chết

đi?"

Tiêu Tiềm

nói: "sẽ

không, chuyện này tuy rằng chỉ có ta và Vương Đồng biết, nhưng ta còn để lại chuẩn bị phía sau, ngự y trong cung có người của ta, đến

một

khắc cuối cùng, nếu Vương Đồng

không

an bày, người của ta cũng

sẽ

tìm được cách ứng đối."

nói

xong, Tiêu Tiềm lại kéo tay nàng, "Ta cũng

không

ngờ nàng ngốc như vậy a, còn có thể thực

sự

đưa mình vào?"

nói

chuyện, Tiêu Tiềm

nhỏ

giọng

nói



tất cả sắp xếp.

hắn

biết Phong Khánh đế, Phong Khánh đế để

hắn

trở về mừng năm mới muộn, bù lại,

sẽ

ra khỏi thành chào đón. Đám áo xanh kia chính là tử sĩ

hắnnuôi dưỡng nhiều năm, về phần tử sĩ mang thuốc nổ là

một

người bệnh nặng, chỉ còn sống được mấy tháng. Mà loại độc hiểm ác đó, là

hắn

từ

nhỏ

nghe Thập vương gia thường xuyên xuất nhập tư khố tiên đế nhắc tới,

một

loại thế gian kỳ độc đủ để trí mạng, nhưng dùng giải dược rồi cũng

sẽ

không

để lại di chứng.

hắn

an bày Vương Đồng sau khi

hắn

hôn mê, tìm cơ hội dâng giải dược đến trước mặt Phong Khánh đế. Nhưng

không

nghĩ tới, Vương Đồng cứ như vậy hôn mê, mấy ngày sau mới tỉnh lại. Lúc đó Phong Khánh đế

đã

tập kết danh y thiên hạ, Vương Đồng

không

kịp thu xếp thủ hạ của mình vào, đành phải cùng người nhà

một

ngự y trong cung thông đồng, làm bộ ở thời điểm cuối cùng từ điển tịch của tiên đế lật xem tìm được ghi chú. Đương nhiên như vậy cũng có chỗ tốt, đó là Phong Khánh đế dù đa nghi, cũng

không

tin tưởng trận sinh tử này là Tiêu Tiềm thiết hạ.

"Chàng định làm gì?" Lâm Cẩm Nghi thập phần khó hiểu, "Dùng mệnh mình đến đổi, là vì lấy tín nhiệm của hoàng đế?"

Tiêu Tiềm khẽ cười

một

tiếng, "Đương nhiên

không

phải vì thế." Ánh mắt

hắn

sáng quắc nhìn nàng, "Ta

nói

rồi, ta đổi

một

đời chúng ta hòa thuận mĩ mãn, an nhạc về sau."

Lâm Cẩm Nghi như trước

không

hiểu nhìn

hắn,

hắn

liền tiếp tục

nói: "Trải qua chuyện này, ta

sẽ

để ngự y kê đơn cho ta, coi như dư độc chưa trừ,

không

thể động võ nữa. Đến lúc đó ta

sẽ

chủ động dâng tấu trả binh quyền,

không

làm

sự

vụ triều đình. Sau này ta có thể giống như trước, cùng nàng ở

trêngiường, cùng nàng thêu hoa, cùng nàng

đi

chơi..."

một

Trấn Nam vương

không

thể động võ, với Phong Khánh đế mà

nói, với Đại Diệu mà

nói, chính là

mộtphế nhân. Quả

thật, từ nay về sau,

sẽ

không

còn ai tâm tâm niệm niệm tính kế Trấn Nam vương phủ, tính kế Lâm Cẩm Nghi. Đồng thời, từ đây quyền bính vinh quang đều cách xa

hắn.

hắn

vất vả nhiều năm, dùng mệnh đổi công huân dần dần bị người lãng quên,

hiện

tại hết thảy

hắn

có đều

sẽ

trở thành bọt nước, nhiều năm nỗ lực cũng coi là thất bại trong gang tấc.

Lâm Cẩm Nghi rơi lệ đầy mặt, "Đáng giá sao?"

Tiêu Tiềm ánh mắt kiên định, "Đáng giá."

—— với ta mà

nói, ta làm hết thảy đều vì muốn có năng lực bảo hộ người ta

yêu, lúc đầu là mẫu thân của ta, sau này là nàng. Nhưng sau này, ta ở

một

mình quá lâu, thế nhưng quên ước nguyện ban đầu này.

May mà

hiện

tại tỉnh ngộ còn

không

tính là quá muộn.