Chương 1.2: Anh, em tới đây

“Em là Hạ Lệ. Anh Chi Đình, anh quên rồi sao, tiền học phí của em đều là anh hỗ trợ.”

Hạ Lệ dùng giọng điệu ngọt ngào có chút hoạt bát để trả lời, nhưng ánh mắt lại đắm đuối nhìn Bách Chi Đình từ đầu đến chân. Hắn đang cố gắng hết sức kiềm chế xúc động muốn ôm chầm lấy anh, khóe miệng điên cuồng nhếch lên.

Ỷ vào việc Bách Chi Đình không nhìn thấy nên Hạ Lệ càng làm càn, hắn nhìn anh bằng ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Bách Chi Đình lục lại trí nhớ, phát hiện cái tên này rất quen thuộc nhưng những năm gần đây chưa từng xuất hiện.

Hạ Lệ cúi người, nhẹ nhàng phủi sạch bụi bẩn trên quần.

“Ui…” Hạ Lệ thấp giọng kêu lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bách Chi Đình.

“Sao vậy, có phải bị thương rồi không?”

“Không, không phải.”

Hạ Lệ phủ nhận nhưng vẫn bị Bách Chi Đình vẫn nắm lấy tay. Mặc dù hắn không thể nhìn thấy nhưng cũng vô thức cúi đầu nhìn xuống giống như đang quan sát. Đáng tiếc, trước mặt luôn là một mảng đen tăm tối. Bởi vì không nhìn thấy gì, Bách Chi Đình đành phải dùng hai tay mò mẫm từ cổ tay, đến mu bàn tay rồi lòng bàn tay.

Đến khi chạm tới lòng bàn tay, Bách Chi Đình cảm nhận rõ ràng bàn tay của Hạ Lệ đang co rút. Vì sợ làm đối phương đau, anh đưa tay lên mũi ngửi thử.

Mùi máu!

Còn có cả mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây truyền từ cổ tay áo. Loại mùi hương này làm cho Bách Chi Đình cảm thấy thoải mái, hắn thích mùi này.

“Chảy máu rồi?”

“Không có.”

“Tôi ngửi thấy mùi máu, cậu còn nói dối nữa sao? Có đau không?” Bách Chi Đình lật tẩy sự bướng bỉnh của đối phương.

Hạ Lệ khựng lại, “Đau…” Anh kêu lên một cách đáng thương.

Bách Chi Đình không nhiều lời, nắm lấy cổ tay của Hạ Lệ, “Đi, cùng tôi quay lại phòng bệnh, để y tá xử lý vết thương cho cậu.”

“Em không yếu đuối đến thế đâu. Dù sao em cũng quen với mấy vết thương như vậy, đợi một lúc sẽ khỏi ngay thôi.”

Nghe vậy, Bách Chi Đình cau mày, quả là đứa trẻ đáng thương!

Có lẽ nhận ra sự lo lắng của Bách Chi Đình, Hạ Lệ lập tức thay đổi sang giọng điệu thoải mái và vui vẻ, “Anh Chi Đình, anh lo lắng như vậy, em rất vui. Anh là người đầu tiên quan tâm em nhiều đến thế. Hình như do được anh quan tâm, vết thương của em không còn đau nữa.”

Bách Chi Đình có chút bất lực không biết trả lời thế nào đành đi về phía trước, “Đi, vậy có thể giúp tôi trở về phòng bệnh không?”

“Được. Anh, cẩn thận chút.” Hạ Lệ ngọt ngào nói, nhưng lại đưa miệng vết thương ở lòng bàn tay liếʍ một cái. Mùi máu càng làm hắn trở nên hưng phấn.

Khi rẽ vào góc nhỏ, Hạ Lệ nhìn thấy người chăm sóc Bách Chi Đình đang đi tới. Anh nhanh chóng cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lại là một bộ dáng hoàn toàn khác, đôi mắt sáng ngoan ngoãn, hai tay đỡ Bách Chi Đình đi về phía trước.

“Anh Bách, thực xin lỗi, tôi đang làm việc quên không chú ý thời gian, đến đón anh hơi muộn, để anh phải đợi lâu rồi.” Điều dưỡng vội vàng đi tới đỡ lấy Bách Chi Đình.

“Cô gái này nhìn quen quá. Hình như nửa giờ trước đang nói chuyện sôi nổi với một người nào đó, còn quát không được làm phiền bệnh nhân. Cô cùng người kia tranh chấp khiến rất nhiều người vây xem, có phải không nhỉ?”

Hạ Lệ nói một câu liền bóc trần điều dưỡng, rõ ràng không phải quên mất thời gian vì công việc mà cô ta bận nói chuyện phiếm.

“Tôi… tôi vừa gặp một người bạn, không ngờ lại nói chuyện lâu như vậy.”

Y tá có chút xấu hổ. Bách Chi Đình trả thù lao rất cao, yêu cầu là chăm sóc anh 24/24. Mặc dù tính tình Bách Chi Đình tương đối ôn hòa, thế nhưng một nam một nữ, chăm sóc anh có chút bất tiện. Có những lần ở đó tận một hai giờ mà anh không có yêu cầu nào khiến điều dưỡng có chút chểnh mảng.

Bách Chi Đình không nói gì, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Đi thôi.”

Anh không buông tay Hạ Lệ, điều dưỡng thấy vậy liền ngượng ngùng đi phía trước dẫn đường.

Bách Chi Đình ở phòng VIP, ngoài gian trong và ngoài còn có phòng tiếp khách cùng phòng làm việc nhỏ. Thực sự không có cảm giác sống trong bệnh viện chút nào, nhìn cứ như đang đi nghỉ dưỡng.

Một y tá được gọi đến để kiểm tra tay cho Hạ Lệ. Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là một vết xước, có lẽ khi ngã anh đã chống tay xuống đất.

Ngay cả khi bị mù nhưng Bách Chi Đình vẫn toát ra khí chất mạnh mẽ, cao cao tại thượng. Anh ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, nhẹ nhàng mỉm cười. Nếu không phải ánh mắt không có tiêu cự, Hạ Lệ còn tưởng anh đang nhìn mình.

Nghe tiếng y tá rời khỏi phòng bệnh, Bách Chi Đình hỏi, “Cậu là đứa trẻ đến từ cô nhi viện Tinh Tú đúng không?”

Trong lúc này Bách Chi Đình nhanh chóng hồi tưởng lại. Hàng năm nhà họ Bách đều trích ra không ít quỹ để từ thiện, bởi nhà họ có phương châm không thể làm giàu mà bất nhân. Vì vậy anh vẫn luôn đến trại trẻ mồ côi hoặc viện dưỡng lão để làm công việc tình nguyện.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bách Chi Đình nhớ là những năm trước khi anh đi du học, mỗi tháng đều đến cô nhi viện Tinh Tú. Lúc đó anh có ấn tượng với một đứa trẻ dễ thương và ngoan ngoãn, tầm bảy tám tuổi luôn hét lên gọi anh Chi Đình.

“Anh còn nhớ em sao?” Hạ Lệ vui mừng khôn xiết, vội vàng ngồi xuống trước mặt Bách Chi Đình, hai mắt nhiệt tình chớp chớp.

“Anh nhớ rõ tên của em, cái tên đó cũng là do anh đặt. Năm đó em thật hoạt bát, anh nói không bằng em đổi thành Hoa Đình Hạ Lệ, tiếng kêu lớn cao vυ"t của tiên hạc, hàm ý một bước lên trời.”

“Đúng, đúng, đúng, là em! Anh không có quên em, thật tốt quá!”

Bách Chi Đình cười, không tự chủ sinh ra hảo cảm. Đây là một trong những đứa trẻ anh đã bảo trợ ngày trước. Thế giới rộng lớn đến vậy, anh không nghĩ tới sẽ gặp lại sau khi mất liên lạc từ nhiều năm trước.

“Anh!”

Hạ Lệ được nước lấn tới, lập tức gọi anh, cảm giác hai người rất thân thiết.