Chương 1.1: Anh, em tới đây

“Anh Hạ, theo yêu cầu của anh, tôi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi.”

Người kia đưa cho Hạ Lệ một xấp tài liệu dày, anh nhanh chóng cầm lấy xem qua.

“Cách đây ba tháng, Bách Chi Đình tiên sinh bị tai nạn ô tô. Bọn họ thông báo với bên ngoài rằng thân thể anh ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là có cục máu đông trong não chèn ép vào dây thần kinh thị giác. Cứ nghĩ có thể dễ dàng giải quyết cục máu đông này nhưng kết quả không lạc quan cho lắm, khả năng tự phục hồi rất hấp. Phía bên kia đã liên hệ với các chuyên gia, họ sẽ tiến hành phẫu thuật cắt sọ, thành công thì bệnh nhân có thể lấy lại thị lực.”

“Anh ấy có sở thích cá nhân nào không?”

“Tôi đã điều tra từ người chăm sóc, bác sĩ và bạn bè của Bách tiên sinh. Tất cả những vấn đề anh quan tâm đều có đáp án.”

Hạ Lệ nhanh chóng lật xem tài liệu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia vui mừng. Anh lập tức bình tĩnh thu lại cảm xúc, đem một bọc giấy màu nâu cho đối phương.

“Đây là thù lao. Nhưng tôi hy vọng anh quản cái miệng mình cho tốt, nếu phát hiện anh để thông tin điều tra rò rỉ ra bên ngoài, tôi sẽ khiến anh không thể tồn tại trong ngành được nữa.”

Nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như dao của Hạ Lệ, đối phương vội vàng gật đầu mỉm cười, “Tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp của mình, tất nhiên sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì. Ngoại trừ căn phòng này, anh không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết anh.”

Hạ Lệ lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu hướng ra bên ngoài, đối phương tự hiểu ý nhanh chóng cầm theo phần thưởng rời đi.

Thành thật mà nói, anh chàng này tuy đẹp nhưng vẻ ngoài băng lãnh đến đáng sợ.

Lúc này Hạ Lệ nghiêm túc xem lại báo cáo điều tra Bách Chi Đình.

Hai trăm nghìn nhân dân tệ quả là xứng đáng, tên kia điều tra mọi thứ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều rất chi tiết, còn tra được loại mùi hương mà Bách Chi Đình thích.

Bách Chi Đình, nam, 33 tuổi, chưa lập gia đình, hiện tại không có bạn gái, nặng 130*, cao 186. Là chủ tịch tập đoàn Bách Thị, người nắm giữ cổ đông lớn nhất, tính tình ngay thẳng, tốt bụng, hay làm việc thiện và dành nhiều quan tâm đến những người đáng thương. Cách đây vài tháng, sự cố xảy ra do gặp điều kiện thời tiết xấu, tai nạn ô tô khiến anh bị mù tạm thời. Hiện tại Bách Chi Đình đang được điều trị tại bệnh viện.

*Là nặng 65kg

Hạ Lệ đọc lại dòng chữ “quan tâm đến những người đáng thương”, anh bất giác cười lớn, đầu ngón tay gõ nhẹ vào tài liệu.

“Như vậy dễ xử lý hơn nhiều rồi.”

Hạ Lệ suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại lên, “Tạm thời tôi sẽ không thể xử lý công việc ở công ty, mọi chuyện giao cho phó tổng và ban giám đốc tự quyết. Tôi đi làm cái gì á? Tất nhiên là giải quyết đại sự nhân sinh, mang tổng tài phu nhân trở về.”

Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có trong mùa đông, không gió, có nắng ấm áp. Bách Chi Đình được điều dưỡng đưa ra vườn hoa nhỏ sau bệnh viện phơi nắng. Bởi bác sĩ nói cần kí©h thí©ɧ mắt bằng cách phơi nắng để đánh giá khả năng nhận biết ánh sáng, từ đó biết được có thể tự phục hồi hay không.

Đáng tiếc mắt anh chưa có dấu hiệu tích cực, tầm nhìn vẫn là một mảng tối đen như mực. Tuy nhiên Bách Chi Đình không lo lắng, vì anh đã hẹn bác sĩ chuyên khoa, vài ngày tới tiến hành phẫu thuật, tỷ lệ thành công lên đến 70%.

Lười biếng phơi mình dưới nắng, Bách Chí Đình cảm thấy có chút buồn ngủ.

Sau khi mất thị lực, khái niệm về thời gian rất mơ hồ, Bách Chi Đình rất khó phân biệt ngày đêm. Hầu hết thời gian đều ngủ khi muốn. Các bác sĩ cũng không ngăn cản vì nó tốt cho quá trình hồi phục, ngủ giúp não được nghỉ ngơi và tăng khả năng hấp thụ cục máu đông kia.

Bách Chi Đình muốn gọi điều dưỡng đưa anh về phòng bệnh nhưng sờ túi một hồi lại không thấy điện thoại. Anh có chút kinh ngạc, không biết điện thoại đã để ở chỗ nào. Bây giờ không tìm thấy, phải làm thế nào để gọi cho điều dưỡng đây? Hết cách, anh đành tự mình đi bộ về.

Bởi anh luôn không công nhận mình bị mù, thế nên chưa từng học cách sử dụng gậy dò đường, hơn nữa khi đi ra ngoài đều có điều dưỡng hỗ trợ. Bây giờ không thể gọi cho điều dưỡng, cũng không có gậy chỉ đường!

Bách Chi Đình thở dài, nhẹ nhàng cau mày. Anh cảm thấy khó chịu, lại càng bất lực, cuối cùng đành phải chấp nhận hiện thực.

Anh đứng dậy, dùng tay mò mẫm để quay lại, cố gắng tìm phương hướng trong trí nhớ. Bách Chi Đình chỉ mong trên đường gặp điều dưỡng hoặc ai đó có thể giúp đỡ.

Từ khi gặp trở ngại về thị lực, các giác quan khác dường như hoạt động tốt hơn. Đặc biệt là thính giác, hiện tại anh còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa cách đấy không xa. Bách Chi Đình tự nhủ, đừng đến đây, trẻ con chơi đùa đều không có mắt!

Mặc dù chính đôi mắt của bản thân cũng chỉ là vật trang trí, nhưng ai đυ.ng vào cũng đều không tốt.

Nhưng càng nghĩ, tiếng cười của đứa trẻ lại càng gần. Bách Chi Đình đưa tay sờ soạng, hi vọng bạn nhỏ sẽ thấy và tránh đường.

Những đứa trẻ đang đang đuổi nhau, nhóc con kia quay đầu nhìn về phía sau xem bạn bè có đuổi kịp không, vì vậy hoàn toàn không nhìn thấy Bách Chi Đình. Nó giống như viên đạn nhỏ, đầu nhóc con đập mạnh vào bụng dưới Bách Chi Đình. Đừng nhìn trẻ con vô hại, thực tế rất mạnh, cú va chạm khiến Bách Chi Đình đứng không vững, loạng choạng lùi lại vài bước.

“Cẩn thận.”

Phía sau lưng đột nhiên được đỡ lấy, tuy nhiên vẫn không thể ngăn Bách Chi Đình ngã xuống.

Vì lần đầu mất thị lực nên anh bị ngã rất nhiều, tự nhiên lại có nhiều kinh nghiệm té ngã. Trong vô thức liền dùng phần thịt làm điểm tựa, nếu dùng tay chống xuống đất sẽ bị trật khớp.

Bách Chi Đình gần như không cảm nhận được chút đau đớn nào nhưng lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người vừa ôm anh.

“A…”

Bách Chi Đình vội vàng đưa tay dò dẫm, “Xin lỗi, có phải tôi làm cậu bị thương rồi không?”

Anh đặt tay lên người đối phương, thế nhưng hắn không né tránh mà tóm lấy cổ tay anh, “Em không sao, anh Chi Đình, trước để em đỡ anh dậy nhé, bị ngã vậy có đau không?”

Bách Chi Đình cảm nhận được đối phương ôm eo đỡ mình đứng dậy.

“Cậu biết tôi à?” Bách Chi Đình tò mò, thực sự anh không nhớ ra người nào có giọng nói như vậy, thế nhưng dường như đối phương quen biết anh.