Chương 6
Tragg chờ cho tiếng xe của Mason đi xa. Ông dõi theo cặp mắt Mildreth. Cô không hề bối rối, đứng thẳng người, vênh váo, cố lấy lại bình tĩnh. Sự kí©h thí©ɧ quá độ đã làm mắt cô sáng lên, má ửng hồng. Tragg phải thừa nhận rằng đây là một cô gái xinh đẹp, quen được đàn ông chiều chuộng và... ông đã nhốt cô vào l*иg. Bây giờ chỉ còn việc cài cửa l*иg lại... Vì cô đang hoàn toàn nằm trong tay ông và không biết một cách khá ngây thơ sự rủi ro đang đe dọa mình khi có việc cần giải quyết với ông, điều đó khiến ông ngập ngừng chốc lát. Rồi nén sự cảm phục do lòng dũng cảm của cô gái gợi lên, ông đột ngột lên tiếng:
- Cô Faulkner, tôi sẽ đặt cho cô hai câu hỏi. Tính chất những mối quan hệ tương lai của chúng ta tùy thuộc vào câu trả lời của cô. Nếu cô nói rõ sự thật, tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp cô.
- Những câu hỏi gì? - Cô hỏi, giọng khan và căng thẳng như tiếng lẹt xẹt của ra- đi- ô.
- Trước hết có phải cô đã gửi kẹo sô- cô- la tẩm thuốc độc cho Esther Dilmeyer không?
- Không.
- Tiếp theo, có phải cô đã gϊếŧ Harvey Lynk không?
- Không.
Ông tiến lại ghế bành và ngồi xuống một cách thoải mái.
- Rất tốt. Tôi tin lời cô. Nếu cô đã gϊếŧ Lynk hoặc gửi kẹo sô- cô- la, tôi sẽ là người đầu tiên khuyên cô không trả lời và tin vào những quyền hợp hiến của cô...
Giọng Mildreth trở nên khinh khỉnh:
- Nói cách khác, nếu tôi thừa nhận, ông sẽ cao thượng và độ lượng.
Ông mỉm cười.
- Tôi không chờ đợi một sự thừa nhận... ít nhất, không phải là thừa nhận trực tiếp. Nhưng nếu cô phạm tội tôi sẽ nhận thấy điều đó trong thái độ của cô.
- Nói tóm lại, khi ông đặt ra những câu hỏi loại này ông có thể xác định được câu trả lời có thực hay không theo cách người ta đáp lại...
- Không phải luôn luôn mà thường là như vậy.
- Thế thì bằng việc tin chắc rằng tôi không phạm bất kỳ một tội nào trong hai tội ấy, ông đã làm xong nhiệm vụ của mình và thật là vô ích nếu ông mất thêm thời giờ quý báu...
- Không nhanh đến như thế đâu... Một là, tôi không nói rằng tôi chắc chắn là cô vô tội - Hai là, dù vô tội cô vẫn có thể cung cấp cho tôi những tin tức có ích.
- Tôi còn chưa được trắng án sao?
- Chưa.
- Tôi cứ tưởng hiểu...
- Tôi đã nói với cô rằng, nếu cô phạm tội, tôi sẽ là người đầu tiên khuyên cô không trả lời. Bây giờ tôi nói với cô: Nếu cô phạm tội thì đừng trả lời tôi bởi vì nếu cô phạm tội thì tôi sẽ đưa cô vào bẫy.
- Không, tôi không phạm tội. Thậm chí, nếu tôi phạm tội tôi không tin rằng ông có thể bắt tôi thừa nhận bằng mưu mẹo.
- Tôi nghĩ rằng có. Chúng ta cứ cho rằng có chín sự may mắn trên mười...
Sự yên lặng của Mildreth có sức thuyết phục. Tragg nói:
- Tôi nhắc lại một lần nữa, nếu phạm tội, cô đừng trả lời tôi mà chỉ nói đơn giản là cô từ chối trả lời...
- Tôi không phạm tội.
- Rất tốt. Cô sẽ không thể nói rằng tôi đã không báo trước.
Cô đáp lại mạnh mẽ:
- Từ bảy giờ chiều, tôi phải đứng trước một tình huống khó khăn. Tôi đã thử thoát ra, nhưng tôi sẽ không nói với ông là vấn đề gì và cũng không cho ông biểu thời gian của tôi. Không có cái gì bắt buộc tôi cả.
- Cô không thể nói đôi điều về sự buồn phiền trong công việc sao?
- Không.
- Những buồn phiền bắt nguồn từ ông anh rể cô. Để bảo đảm nợ cờ bạc của mình, anh ta đã giao cho Coll những cổ phần của công ty cô, và Coll đã giao cho Lynk phải không? Harry Peavis, người cạnh tranh của cô...
Ông ngừng lại nhìn nét mặt Mildreth.
- Làm sao ông biết việc đó? - Cô hỏi.
- Do ông Magard - Người hùn vốn với Lynk - nói.
- Như vậy nghĩa là ông ấy có dự phần?
- Không, Magard nói với tôi rằng ông ta chỉ phát hiện ra việc đó lúc chiều qua và đã tranh luận với Lynk về đề tài đó. Magard đã nói với Lynk rằng ông ta sẽ mua lại phần của của Lynk, hoặc Lynk có thể mua lại phần của ông ta, nhưng tóm lại, hội của họ đã bị phá vỡ.
- Nhưng ai đã cho Magard biết?
- Không ai cả. Ông ta chỉ so sánh các sự kiện với nhau, rồi buộc Lynk dẹp trò chơi của mình lại.
- Được, nhưng đấy không phải là lý do để tôi nói, tôi...
- Tại sao?
- Làm thế nào để biết được rằng ông không giăng bẫy tôi? Ông có lòng tốt là đã báo trước cho tôi rằng ông sẽ làm việc ấy...
- Ôi, cảm động quá! - Tragg mỉm cười - Nói vậy nhưng tôi vẫn yêu cầu cô giúp làm sáng tỏ một vài sự việc.
- Những sự việc gì?
- Cô có biết Coll không?
- Không.
- Cô có nghe anh rể cô nhắc tới ông ta không?
- Có.
- Ông ấy nói gì về Coll?
- Anh ấy sẽ đưa Coll đến nhà vào một buổi tối khi chị tôi khỏe hơn.
- Chị cô bị ốm à?
- Vâng, đang ốm.
- Ông Lawley có nói trước mặt cô những chuyện đua ngựa hoặc đánh cá mà Coll có tham gia không?
- Không. Bob chỉ nói rằng anh ấy nghĩ sẽ làm vui lòng chúng tôi.
- Cô đã trả lời thế nào?
- Tôi không nói gì cả.
- Nếu tôi không lầm thì hình như cô không có quan hệ tốt với ông anh rể phải không?
- Ồ đấy là một người tử tế... ông hỏi tôi cái điều mà tôi đã trả lời, xin nhắc lại: Tôi không nói gì cả.
- Còn chị cô?
- Tôi nhớ chị ấy đã nói là: điều đó khá dễ chịu.
- Được! Còn bây giờ, cô Faulkner, tôi sẽ nói một số câu và muốn rằng cô, ở trong trạng thái hoàn toàn thoải mái, cho tôi biết mỗi câu của tôi, đã buộc cô phải nghĩ tới điều gì.
- Tôi thấy có một cái bẫy khác...
Ông ngước nhìn:
- Kết cuộc, tôi phải tin...
- Viện cớ tôi vô tội, ông định bắt tôi phải chơi trò chắp chữ suốt đêm à?
- Không phải thế. Việc đó chỉ mất vài phút thôi mà. Cô nhớ cho rằng tôi chỉ tìm sự thật, chứ không phải một cái gì khác. Nếu sợ nó thì cô đừng giúp tôi. Nếu không, sự giúp đỡ của cô sẽ rất quý báu.
- Ông làm đi - Mildreth thở dài - Tôi cho rằng đây là một bài tập về liên tưởng ý...
- Không hoàn toàn như vậy. Đấy là một kỹ xảo mà các nhà tâm lý học đôi khi dùng đến. Người ta đưa ra những từ vô tội và dành một số thời gian nhất định để ngươi sắp bị hành tội trả lời. Những ý nghĩ phạm tội có thể lộ ra qua những câu trả lời. Tất nhiên, người sắp bị hành tội sẽ chú ý để không tiết lộ và câu trả lời của anh ta sẽ phải tới chậm hơn...
- Thật là vô ích khi lên lớp cho tôi một bài tâm lý học sơ đẳng...
- Tôi thích để cô biết chính xác điều mình muốn. Tôi muốn cô nói lên cái từ vừa xảy ra trong óc khi nghe thấy từ của tôi. Như vậy có thể nhanh hơn.
- Tôi hiểu, ông làm đi.
- Quả bóng? - Tragg nói.
- Khung thành. - Cô trả lời vẻ hoan hỉ.
- Bông hoa?
- Người khách.
- Phong lan?
- Xin cô nói nhanh hơn nếu có thể... Cabriolet?
Giọng Mildreth cao lên:
- Chị.
- Súng ngắn?
- Tai nạn.
- Các cổ phần?
- Chuyển giao.
- Người cạnh tranh?
- Peavis.
- Cảnh sát?
- Ông.
- Paraphin?
- Thử nghiệm.
Tragg ngồi phịch xuống ghế bành, mỉm cười.
- Tôi đã báo trước rằng sẽ đưa cô vào bẫy, cô Faulkner. Bây giờ, tốt nhất là cô ngồi xuống và nói tất cả với tôi...
- Tôi... Tôi không hiểu...
- Có đấy, cô hiểu... Cô biết sự thử nghiệm bằng paraphin cho phép biết ai đã dùng súng. Chính Mason đã nói với cô điều đó và nó còn mới mẻ trong đầu cô. Cô đã chú ý và trả lời tốt ở từ "súng ngắn" mà cô đoán là tôi sẽ dẫn cô tới đâu, nhưng tiếp đó, sự chú ý của cô bị buông lỏng và cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy bằng chuyện thử nghiệm paraphin...
- Liệu có cần phải phạm tội gϊếŧ người để biết sự thử nghiệm này không?
- Không... Nhưng khi một người đàn bà có khẩu súng ngắn có lẽ đã dùng để phạm tội ác, khi tôi thấy một luật sư nổi tiếng bị nhốt cùng với cô ta vào lúc hai giờ rưỡi sáng; Khi vừa nghe tiếng xe cảnh sát cô ta liền tháo đạn ra khỏi súng; Khi từ đầu tiên đến trong đầu cô ta là "thử nghiệm" có liên quan đến "Paraphin". Như vậy tôi có đầy đủ lý do để tin rằng luật sư đã nói về sự thử nghiệm bằng paraphin, rằng đây là một cô gái thông minh, rằng cô ta hiểu là cách duy nhất để tự che chở không phải là làm sạch thuốc súng ở bàn tay mình mà trái lại phải chứng minh sự có mặt của thuốc súng ở đó... Cô thử nghĩ xem, cô Faulkner, trả lời từ "thử nghiệm" bằng từ "Paraphin" sẽ là bình thường đối với một cảnh sát, nhưng đối với một cô hàng hoa, thì hơi bất thường đấy...
- Nếu vậy, chắc ông nghĩ rằng tôi đã gϊếŧ Lynk phải không?
- Tôi không biết, tôi chỉ biết người ta đã bắn hai lần bằng khẩu súng này. Tôi biết rằng Perry Mason đã ở đây trước phát súng thứ hai... Và kết luận thật logic: ông ấy đã báo trước cho cô biết hiệu quả của phép thử nghiệm và cô đã khá láu lỉnh để có hành động thích ứng. Có lúc, tôi đã nghĩ rằng đó là ý kiến của Mason. Nhưng tôi đã đoán ra qua những câu trả lời của cô. Cô khá thông minh để tự tìm ra...
- Tôi nghĩ rằng, ông sẽ bắt tôi?
- Không. Trước hết, tôi sẽ cho xem xét khẩu súng này để tìm dấu vết. Tôi cũng sẽ cho bắn một phát đạn để so sánh với phát đã gϊếŧ Lynk.
- Ông bảo đấy là vũ khí gϊếŧ người?
- Tôi nghĩ như vậy. Đạn cùng một cỡ. Bây giờ cô hãy nói cho tôi hay rằng khẩu súng này cô lấy ở đâu?
- Trong một cửa hàng bán đồ thể thao.
- Không, tôi muốn nói: trong buổi tối nay cô đã lấy nó ở đâu?
- Tôi không thể có nó từ lâu hay sao?
- Cô Faulkner, cô định che chở cho ai? Đó phải là người được cô yêu mến hoặc phải săn sóc.
- Tại sao không phải chính tôi?
- Có thể chính cô. - Tragg thừa nhận.
- Thế thì sao?
Tragg đứng dậy đột ngột:
- Cô rất thông minh và khôn khéo. Tôi đã làm cho cô nói gần hết những điều cô có thể nói, ít nhất là trong ngày hôm nay. Lần sau tôi sẽ biết thêm nhiều hơn nữa...
- Như vậy, từ nay tôi sẽ có cái thú được đón những cuộc đến thăm đều đặn của cảnh sát hay sao? - Mildreth hỏi mỉa mai.
- Tôi sẽ đến một lần nữa thôi, cô Faulkner ạ. Sau cuộc nói chuyện của chúng ta, hoặc là tôi sẽ miễn tố cho cô hoặc sẽ kết cô vào tội gϊếŧ người ở mức đầu.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt người đàn bà trẻ chao đảo. Tragg nhẹ nhàng nói tiếp:
- Chỉ có trời mới biết cho rằng tôi căm ghét tất cả công việc này đến thế nào. Nhưng tôi đã nói trước với cô... - Mildreth vẫn im lặng.
- Chắc ít có chút cơ may nào để cô coi tôi là một con người. Thế nhưng, tôi chỉ muốn phát hiện kẻ gϊếŧ người và nếu cô không gϊếŧ Lynk thì cô không việc gì phải sợ tôi... Này, chúng ta không thể là bạn sao?
- Tôi có những "thử nghiệm" khác cảnh sát để chọn bạn. - Cô khinh khỉnh trả lời.
Không nói gì, Tragg đi ra cửa, cầm khẩu súng ngắn ở đầu một sợi dây luồn qua chắn kim hỏa. Khi ông bước qua ngưỡng cửa, Mildreth vẫn lên tiếng:
- Chào ông trung úy.
Nhưng ông đã khép cửa và không trả lời. Cô đứng yên cho đến khi xe ông đi xa rồi mới vội chạy tới điện thoại, cuống cuồng quay số của Carlotta.
Không có trả lời.